Chương 333: Cửu Cửu Phản Thần Đan
Trong một sơn cốc bí ẩn của Huyền Vực, Hàn Anh và Lệ Anh canh giữ ở ngoài cốc, Kim Ô và Vạn Linh Kỳ thủ hộ ở trong cốc, Hứa Linh Vân thì ở bên ngoài động quật thay Phương Hành thủ quan, về phần tặc phỉ áo xanh, nàng thì khá tùy ý, lấy năng lực của Phương Hành, cũng không thể ở trên người nàng cảm ứng được cái gì, nên cứ để cho nàng tự tiện.
Phương Hành đã quyết định sẽ ở chỗ này trị thương, dù sao chỗ này rất bí ẩn, mà đối với cơ duyên của Kim Ô, Phương Hành cũng tìm tòi nghiên cứu một trận, cuối cùng phát hiện, vô luận là Thái Thượng Bất Tử Kinh, hay quan tài Thông Minh U Hàn Ngọc, đều không phải mình có thể nhúng chàm, cái kia tựa hồ là một truyền thừa, mà Kim Ô là truyền nhân duy nhất của truyền thừa.
Thật là người so với người giận điên người, người bên ngoài vì tiến vào Huyền Vực cướp cơ duyên, từ khi bắt đầu tiến vào Huyền Vực đã dốc sức liều mạng, lại vì cơ duyên mà không ngừng chém giết, không biết đã trải qua bao nhiêu phong hiểm, mà tặc ô kia, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì đi dạo, lại bị Huyền Vực bao phủ, còn trùng hợp ngã vào trong Huyết Trì, mơ mơ màng màng nhận được Thái Thượng Bất Tử Kinh...
Kinh văn kia quả thực rất bất phàm, hôm nay bởi vì yêu khu của nó không có dấu vết hóa thành nhân hình, cho nên nhìn giống như Linh Động cảnh, trên thực tế dùng trình độ khí huyết của nó, chỉ sợ đã đạt đến Trúc Cơ cảnh, hơn nữa không phải Trúc Cơ cảnh bình thường, ngay cả tồn tại như Sở Hoàng Thái Tử, dùng pháp thuật cũng không thể làm bị thương nó, đây quả thực là biến thái.
Chỉ có điều Kim Ô cũng rất khổ não, hôm nay nó đã thoát ly quỹ tích tu hành bình thường của Yêu tộc, phải tìm kiếm con đường tu hành của mình, hết lần này tới lần khác Yêu tộc thế yếu, đại đa số công pháp tu luyện đều nắm giữ ở trong tay mấy đại tộc, Yêu tộc bình thường tu luyện, dựa vào đều là bản năng, cho tới hôm nay Kim Ô còn không biết mình phải đi con đường như thế nào.
Nếu hóa thành hình người, nó còn có thể tham khảo bí điển tu hành của Nhân tộc, nhưng hôm nay nó giống như đã đi lên một con đường khác, nó có loại dự cảm, nếu mình tu thành hình người, chỉ sợ thiên phú yêu khu sẽ suy yếu.
Đối với cái này, Phương Hành cũng không giúp đỡ được gì, hôm nay hắn chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng chữa trị thương thế.
Hứa Linh Vân căn cứ tình huống của hắn, giúp hắn luyện chế ra mấy lò đan dược tương ứng, Phương Hành cũng từ trong bảo khố của mình, lấy ra một ít linh đan bảo dược nuốt xuống, từ từ luyện hóa, tu bổ khí lực bị thương nghiêm trọng, ở dưới linh dược và bảo dược bổ dưỡng, khí lực cũng từ từ khôi phục.
Khí lực trải qua đại chiến kịch liệt, nếu như an dưỡng thoả đáng sẽ được tăng lên rất lớn, cái này cũng chính là nguyên nhân sinh ra Chiến Tu, trải qua vô số đại chiến, mới có thể để cho thực lực của Chiến Tu nhanh chóng tăng trưởng, đương nhiên, ở sau lưng tăng trưởng là vô số tài nguyên tích lũy, cộng thêm y pháp, đan pháp cao minh bổ sung chữa trị, nếu không có những nội tình này, tranh tài một hai lần, thì đã nội thương bỏ mạng.
Dưới tác dụng của Thái Thượng Hóa Linh Kinh, thương thế của Phương Hành phục hồi như cũ, tốc độ nhanh đến kinh người, loại nội thương này, so với ngoại thương thì khó lành hơn nhiều, nhưng Phương Hành chỉ dùng ba ngày, thương thế đã gần như khỏi hẳn, chỉ là nghĩ đến sự tình mình sắp đối mặt, hắn không có vội xuất quan, mà nhìn những tài nguyên mình đoạt được, âm thầm làm một quyết định.
Huyền Vực cơ duyên vô số, có thể nói là một thiên đường, mà ở trong thiên đường này, Phương Hành quyết định phải lợi dụng đến cùng.
Hắn chuẩn bị tăng lên tu vi của mình lần nữa, để ứng đối cường địch phía sau.
Rất nhanh, đủ loại linh thảo và đan dược bị Phương Hành chọn lựa ra, đều là loại ẩn chứa rất nhiều linh khí, có thể giúp tăng tu vi lên, trong đó dùng Phương Hành ở Tiên Viên đoạt được năm viên kim đan làm chủ, năm viên kim đan kia, hắn cho tặc phỉ áo xanh một viên, hắn ăn một viên để cung cấp linh khí liên tục không ngừng chiến đấu, hôm nay chỉ còn ba viên, chính là cậy vào lớn nhất để hắn tăng tu vi lên.
Phương Hành không có vội vã ăn kim đan, mà trước ăn một bộ phận đan dược có thể bổ sung linh khí khác, đẩy tu vi đến Trúc Cơ tầng ba viên mãn, sau đó mới nuốt một viên kim đan, sau khi nếm qua một viên kim đan, đã không sai biệt lắm lý giải dược tính của nó, bởi vậy sau khi ăn kim đan, liền tĩnh tâm thủ ý điều khiển dược lực.
Hắn biết kim đan này tên là Cửu Cửu Phản Thần Đan, dược tính bàng bạc, linh dịch trong đó thậm chí có hiệu quả gia tăng ba thành phẩm chất cho bất luận đan dược gì, quả thực cực kỳ thần dị, người bình thường căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ nuốt đan dược như vậy vào, cũng chỉ có hắn dám làm như thế, bất quá hắn cũng không dám khinh thường, bởi vì một khi luyện hóa viên thuốc này, dược tính cực kỳ mãnh liệt, cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng không nghĩ tới, theo hắn nhẹ nhàng tĩnh khí, dẫn động kim đan trong cơ thể, kim đan kia lại hơi nhúc nhích, sau đó loáng thoáng có kim quang từ trên kim đan tán phát ra, loại ánh sáng này giống như xúc tu, xông vào trong kinh mạch tạng phủ của Phương Hành, nối liền tất cả kinh mạch, giống như có một trận pháp xuất hiện ở trong cơ thể hắn.
Lại sau đó, theo hơi thở của Phương Hành, linh khí cuồn cuộn tuôn vào trong cơ thể hắn...
Trong lúc nhất thời, linh khí trào lên, tựa như vạn con tuấn mã chạy chồm ở trong kinh mạch.
Phương Hành có chút chấn kinh, hắn cảm giác lúc này kim đan phát ra dược tính, vượt xa lúc ấy mình dùng rất nhiều, cái này để cho hắn ẩn ẩn cảm giác được, lúc ấy mình lựa chọn kim đan làm đan dược bổ sung linh khí, là phạm vào một sai lầm lớn cực, hoặc nói không phải sai lầm, mà là cực kỳ lãng phí!
Kim đan này, căn bản không phải dùng để bổ sung linh khí.
Nó rõ ràng là dùng để trấn thủ đan điền, trợ giúp tu sĩ tu hành, dù bản thân nó ẩn chứa linh tính cực kỳ mãnh liệt, nhưng tính chất trọng yếu nhất lại không phải ở đây, mà là có tác dụng ngưng tụ linh khí, có thể hấp thu tất cả linh khí từ bốn phương tám hướng vào trong cơ thể tu sĩ, hóa thành một vòng xoáy linh khí thiên địa, từng cái thổ nạp, đều tương đương với ăn một viên linh đan.
Cái này để cho Phương Hành có chút đau đớn, so với tác dụng của kim đan, lúc trước mình dùng nó bổ sung linh khí, thật đúng là lãng phí!
Tác dụng này, đại khái ngay cả sư tôn của tặc phỉ áo xanh cũng không biết, bởi vì ngoại trừ quái thai có được Thái Thượng Hóa Linh Kinh như Phương Hành, thì không người nào dám nuốt sống kim đan như vậy, bởi vậy chỉ phát hiện tác dụng của kim đan là tăng lên phẩm chất của đan dược khác, lại không biết, tác dụng lớn nhất của kim đan này, là cải thiện tiến trình tu luyện của tu sĩ.
Rầm rầm rầm!
Dùng động phủ Phương Hành bế quan làm trung tâm, khuếch tán ra phía ngoài mười dặm, trong khoảng thời gian ngắn, linh khí như triều, tụ lại như khói, linh khí cuồn cuộn giống như bị một cự quái ngẩng đầu phun ra nuốt vào, hấp thành hình dạng một cái phễu, dẫn vào dưới mặt đất, sau đó linh khí lại bị Phương Hành nuốt vào trong cơ thể, liên tục không ngừng rót vào kinh mạch, hóa thành tu vi của mình.
Loại thiên tượng này, giống như Phương Hành đang thôn thiên!
- Tại sao có thể như vậy?
Lúc này ở vị trí cửa cốc, Hàn Anh và Lệ Anh thấy dị tượng này cũng không khỏi kinh hãi.
- Chẳng lẽ có cơ duyên đến thế gian sao?
Lệ Anh đứng lên, sắc mặt hồ nghi nhìn vào trong cốc.
Lúc trước Tiên Viên xuất thế, từng có loại dị tượng này sinh ra, một màn này không khỏi để cho hắn liên tưởng đến cùng một chỗ.
Ánh mắt của Hàn Anh cũng hồ nghi, qua nửa ngày mới nói:
- Lúc Tiên Viên xuất thế, linh khí so với đây càng mãnh liệt!
Ánh mắt Lệ Anh lập loè:
- Muốn vào xem một chút không?
Hàn Anh nhìn trong cốc, sau nửa ngày mới nói:
- Nếu như đây là dị tượng cơ duyên xuất thế, thì dị tượng này không bằng lúc Tiên Viên xuất thế, có thể thấy được cơ duyên không bằng Tiên Viên, mà Tiên Kiếm Thai, trình độ quý trọng lại vượt xa Tiên Viên, cho nên ta sẽ không vì cơ duyên có khả năng tồn tại kia, mà đắc tội tiểu ma đầu, hủy diệt cơ hội đạt được Tiên Kiếm Thai!
Lệ Anh nghe vậy cũng nao nao, cuối cùng nhẹ gật đầu:
- Lời này không sai, bản Thái Tử cũng không phải cần cơ duyên loại này, Tiên Kiếm Thai làm trọng, chỉ có điều...
Hắn có chút dừng lại, cười hì hì nhìn Hàn Anh:
- Cũng không biết có phải là bản Thái Tử ảo giác hay không, vì cái gì ta cảm thấy ngươi có chút giữ gìn tên hỗn đản kia? Giống như ngươi rất để mắt hắn?
Hàn Anh nghe vậy, mặt không biểu tình, qua nửa ngày mới nói:
- Hắn dám tuyên chiến với Hoàng Phủ gia, ta không bằng hắn!
Lệ Anh nghe vậy, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Như vậy ngươi và hắn kết bái, là thật tâm?
Hàn Anh cũng không do dự:
- Đã kết bái, tự nhiên là thật!
Lệ Anh ngẩn ngơ, nói:
- Vậy tại sao ngươi không nói?
Hàn Anh nói:
- Giả mới nói nhiều, thật cần gì phải nói?
Lệ Anh bó tay rồi, nhìn Hàn Anh, cả buổi không nháy mắt được.
Lúc này Hàn Anh lại mở miệng trước:
- Ta không thích nam nhân, huống chi là nam nhân xấu như ngươi!
Lệ Anh tức giận, nhảy dựng lên mắng:
- Ngươi tuấn tú lắm sao?