Chương 337: Coi ta ngốc sao?
Nghe Phương Hành nói, tặc phỉ áo xanh không cưỡng cầu, cũng không khích lệ, bộ dạng vẫn thanh thanh đạm đạm, tựa hồ đối với câu trả lời của Phương Hành, nàng đã sớm biết trước, chỉ thở dài nói:
- Tuy ở trong mắt ta, ngươi cự tuyệt đề nghị của ta, là một sự tình cực kỳ ngu xuẩn, nhưng ta cũng cao hứng thay Tiểu Man, hai người cùng một chỗ vờ ngớ ngẩn, luôn tốt hơn một người vờ ngớ ngẩn nhiều, mà thôi, lời nói chỉ có thể nói đến đây, ngươi không chịu theo ta đi, ta sẽ ở Thần Châu chờ, chúc ngươi may mắn!
Nói xong đứng dậy, ngón tay nhỏ nhắn cầm mặt nạ, như muốn lấy xuống, rồi lại buông lỏng tay ra.
Phương Hành cười hì hì nói:
- Liên minh vỡ tan rồi sao?
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Ta sẽ không giúp ngươi đi đối phó Hoàng Phủ Thần Cơ, lúc trước kết minh với ngươi, là vì cho ngươi mượn hơi mà thôi, dù sao tuy Thần Châu thế mạnh, nhưng ở trong khu vực của Nam Chiêm Bộ Châu, ta lại không thể tùy tiện ra tay, làm quá kiêu ngạo, các hòa thượng ở Linh Sơn Tự sẽ tìm sư tôn ta trách móc...
Dừng một chút, thanh âm hơi trầm xuống, nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ dẫn Hứa Linh Vân đi, xem như thực hiện hứa hẹn với Tinh Thần Thảo, về phần ngươi, cũng chỉ có thể chúc ngươi may mắn, hi vọng ngươi sẽ không thật sự tiến vào trung tâm Huyền Vực khiêu chiến Hoàng Phủ Thần Cơ...
Phương Hành vung tay nói:
- Nhất định phải đi chẻ hắn!
Tặc phỉ áo xanh cười khẽ, lắc đầu rời đi.
Không bao lâu, Hứa Linh Vân tiến vào động phủ, tạm biệt Phương Hành, Hứa Linh Vân cũng biết cơ hội khó được, tuy nàng thiện lương, lại không phải người cổ hủ, nàng biết mình ở mặt trước mọi người ra tay bảo vệ Phương Hành, đã gây ra đại họa, nếu như Hoàng Phủ gia muốn đuổi bắt Phương Hành, nàng là nhất định sẽ không chạy thoát, lúc này đi cũng tốt, miễn cho liên lụy đến sư môn.
Lúc phân biệt, Phương Hành lấy một viên kim đan và bốn viên Tẩy Cơ Đan cho Hứa Linh Vân, Hứa Linh Vân không cự tuyệt nhận lấy, cũng không nói cảm tạ gì, nhìn Phương Hành thật sâu, sau đó tạm biệt rời đi.
Đưa tặc phỉ áo xanh và Hứa Linh Vân đi, Phương Hành mơ hồ có chút buồn man mác, suy nghĩ một hồi, cuối cùng đi ra cửa cốc gọi Hàn Anh và Lệ Anh, hai người vừa thấy Phương Hành, không khỏi có chút khiếp sợ, vốn tưởng Phương Hành dưỡng thương ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, không nghĩ tới ngắn ngủn ba ngày đã khỏi hẳn, hơn nữa khí tức tu vi càng mạnh.
Loáng thoáng, bọn hắn đều đã đoán được, lúc này có lẽ tu vi của Phương Hành đã tăng một bậc.
- Quái thai!
Trong nội tâm hai người đều bay lên ý niệm như vậy.
Đồng thời bọn hắn cũng có chút cảnh giác, lo lắng Phương Hành ỷ vào tu vi, không cho bọn hắn Tiên Kiếm Thai.
Nhưng để cho bọn hắn mừng rỡ là, Phương Hành không có làm như vậy, mà trực tiếp cho bọn hắn Tiên Kiếm Thai, thống khoái đến ngay cả bọn hắn cũng cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Dùng bản lãnh của các ngươi, chắc hẳn có biện pháp phát hiện Tiên Kiếm Thai trong cơ thể bọn hắn, về phần các ngươi sẽ dùng phương pháp gì lấy Kiếm Thai ra, ta sẽ không để ý tới, cũng coi như ta thực hiện lời hứa!
Hàn Anh và Lệ Anh liếc nhau, từng người lấy một thiếu bộ thủ, nhét vào trong túi trữ vật.
- Cái này... Ân, đa... đa...
Lệ Anh lắp bắp mở miệng, muốn nói đa tạ, lại có chút không quen.
Hàn Anh thì nói thẳng:
- Ngươi muốn vào Huyền Vực khiêu chiến Hoàng Phủ Thần Cơ?
Phương Hành ngạo nghễ nói:
- Đó là đương nhiên, lời cũng đã thả ra rồi!
Hàn Anh nói:
- Ta không thể giúp ngươi!
Lệ Anh nói:
- Ta cũng không giúp được!
Phương Hành xem thường nhìn bọn hắn nói:
- Chỉ là một Hoàng Phủ Đạo Tử mà thôi, ta cần các ngươi giúp?
Hai người nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào.
Dám xưng Hoàng Phủ Đạo Tử "chỉ là", đoán chừng cũng chỉ có gia hỏa to gan lớn mật này.
- Nếu như ngươi có thể sống sót, phụng ngươi làm huynh trưởng cũng không có gì!
Hàn Anh lấy lại bình tĩnh, ôm quyền nói, biểu lộ cực kỳ chăm chú.
- Dù sao ta tuổi nhỏ, làm tiểu đệ cũng không thiệt thòi!
Lệ Anh cũng nói, tỏ vẻ ý nghĩ giống như Hàn Gia Tử.
- Vậy xem ra ta lại nhiều hơn hai tiểu đệ rồi!
Phương Hành rất có nắm chắc cười hắc hắc nói:
- Nhưng nếu không có những lời này, bí mật kia ta sẽ không nói cho các ngươi biết, bất quá nể tình tương lai các ngươi sẽ theo ta trộn lẫn, nói cho các ngươi biết cũng không sao...
Nói xong, bảo hai người đưa lỗ tai tới, nói nhỏ mấy câu, làm hai người nghe sửng sốt.
- Nuốt kim đan... Ngươi không có nói đùa chứ?
Lệ Anh sợ ngây người, nuốt sống kim đan, đây là một sự tình không thể tưởng tượng được.
Từ trình độ nào đó mà nói, nuốt sống kim đan bực này, không khác gì tự sát!
Phương Hành nghe vậy, lại cười lạnh nói:
- Bí pháp đã truyền, tin hay không, có dám hay không thì xem các ngươi!
Thần sắc của Hàn Anh và Lệ Anh đều nghiêm túc, hiển nhiên còn làm không ra lựa chọn, bất quá bọn hắn không có hỏi nhiều, Phương Hành càng không có ý tứ chứng minh cho bọn hắn xem, theo hắn, ngay cả chút phong hiểm ấy cũng không dám mạo hiểm, hai tiểu đệ này không thu cũng được, đương nhiên, trên thực tế lúc trước Hàn Anh và Lệ Anh chỉ đồng ý kết bái, mà không có ý làm tiểu đệ của hắn.
Bất quá theo Phương Hành, đã phụng mình làm đại ca, như vậy khác làm tiểu đệ sao.
Sau một phen do dự, ba người cộng thêm Kim Ô, khoanh chân ngồi xuống đất, Hàn Anh lấy ra một bình rượu, uống một hớp, sau đó thả ở trên mặt đất, ôm quyền đứng dậy rời đi, gọn gàng mà linh hoạt.
Lệ Anh đoạt lấy bình rượu, cũng uống một ngụm, sau đó ôm quyền, vừa muốn nói gì, Phương Hành không kiên nhẫn khoát tay áo nói:
- Mau cút!
Trong nội tâm tràn đầy ghét bỏ, Lệ Anh quá xấu, thực không nguyện cùng hắn uống chung bình rượu, bất quá Hàn Anh lấy ra rượu này, quả thực rất thơm, vừa ngửi mùi đã say, còn thật không nỡ không uống.
Lệ Anh bị Phương Hành khinh bỉ, không khỏi giận dữ, nhảy lên cùng Phương Hành mắng nhau, kết quả đương nhiên là bị Phương Hành mắng máu chó xối đầu, hắn là thật không biết lượng sức, vốn công lực mắng chửi đã không bằng Phương Hành, kết quả hôm nay bên người Phương Hành còn có Kim Ô trợ giúp, hắn đơn đấu với Kim Ô cũng không lại, thì làm sao có thể là đối thủ của hai người?
Cuối cùng tức giận bất bình rời đi, cắn răng khanh khách.
Người đều ly khai, chỉ còn lại Kim Ô và Phương Hành, gió thu đìu hiu, có chút cô tịch.
- Muốn đi trảm Hoàng Phủ Đạo Tử kia sao?
Kim Ô trầm giọng hỏi, trong thanh âm đã chiến ý ngang nhiên.
Hoàng Phủ Đạo Tử cố nhiên là cực kỳ đáng sợ, 35 tuổi đã là Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa thân là Đạo Tử của Ẩn Hoàng thế gia, vô số tài nguyên tập trung, càng có được không biết bao nhiêu Pháp bảo và phù triện lợi hại, bên người giúp đỡ cũng nhiều, đừng nói hôm nay tu vi của Phương Hành kém một mảng lớn, dù tu vi ngang nhau, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người cảm thấy Phương Hành có thể là đối thủ của Hoàng Phủ Đạo Tử.
Nhưng Đại Kim Ô là kẻ to gan lớn mật, chỉ e thiên hạ bất loạn, thấy Phương Hành thả lời nói muốn tìm Hoàng Phủ Đạo Tử, chiến ý ngang nhiên, mình đương nhiên không thể như xe bị tuột xích, nam nhi đi trên thế gian, ai không muốn điên như vậy một lần?
Bởi vậy nói đến nơi này, trái tim nó tỏa ra chiến ý, thiêu đốt hừng hực.
- Đương nhiên...
Nghe Kim Ô hỏi thăm, Phương Hành cũng trầm giọng trả lời:
- ... Đương nhiên là không đi, coi ta ngốc sao, hỗn đản kia đã là Trúc Cơ hậu kỳ, ta mới Trúc Cơ trung kỳ, đi chịu chết sao? Nếu bên trong có bảo bối gì thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác chỉ là lưu danh, ai thích tranh thì đi tranh, phát tài đã không ít, thừa dịp bọn hắn không kịp phản ứng, tranh thủ thời gian rút lui!
Kim Ô ngây người:
- Rút lui? Ngươi không phải nói muốn giết hỗn đản Hoàng Phủ gia kia sao?
Phương Hành nói:
- Chém gió thôi, ngươi thật muốn giết sao? Chờ tu vi của ta vượt qua hắn rồi nói sau!
Kim Ô dở khóc dở cười, do dự nói:
- Thế nhưng lúc này rút lui, tổng cảm giác... không phải lúc a!
Phương Hành khinh thường nói:
- Giết người của Hoàng Phủ gia, Kiếm Trủng cũng đã đoạt, chiếm đủ tiện nghi, lúc này không rút lui còn chờ khi nào?
Kim Ô nghe hắn nói tràn đầy đạo lý, nhất thời không cách nào phản bác, qua cả buổi mới lắp bắp nói:
- Vậy... tại sao trước kia ngươi ở trước mặt người khác nói hào tình vạn trượng như vậy!
Phương Hành bĩu môi nói:
- Ngay cả ngươi cũng không lừa được thì làm sao lừa người khác? Thừa dịp đám hỗn đản kia đều cho rằng ta sẽ tiến vào Huyền Vực giết Hoàng Phủ Đạo Tử, mới đúng là cơ hội chúng ta chạy đi, nếu không ngươi cho rằng trốn ra Huyền Vực dễ dàng như vậy sao!
Nói xong không để ý tới Kim Ô, chắp tay sau lưng đi vào trong sơn cốc.