Chương 338: Đào tẩu?
Sau khi đấu giá Kiếm Thai, tin tức Phương Hành tuyên bố muốn ở trong bảy ngày vào hạch tâm Huyền Vực khiêu chiến Hoàng Phủ Đạo Tử cũng truyền ra, bởi vì tác phong của hắn trước sau như một không sợ trời không sợ đất, cùng với thực lực đủ để khinh thường quần hùng, các tu sĩ nghe được tin tức này, thật đúng là đều tin hắn nói, dù sao tiểu hỗn đản kia ngay cả Kiếm Trủng cũng dám đánh, còn có chuyện gì là hắn không dám làm?
Cũng bởi vậy, sau khi tin tức truyền vào hạch tâm Huyền Vực, ngay cả đội ngũ của Hoàng Phủ gia cũng đã làm xong chuẩn bị nghênh địch, ngày đêm phái người đóng ở Thần Kiều đi thông hạch tâm Huyền Vực, chờ tiểu tử kia vừa xuất hiện, thì sẽ bắt giết hắn.
Hơn nữa bởi vì tin Phương Hành muốn vào hạch tâm Huyền Vực khiêu chiến Hoàng Phủ Đạo Tử, Hoàng Phủ gia thậm chí còn không phái người ra ngoại giới tìm hắn, ngược lại ở hạch tâm Huyền Vực bày trận, cả đám như lâm đại địch, không dám có một chút lười biếng.
Chỉ là...
Một ngày trôi qua, tiểu tử kia không có xuất hiện.
Hai ngày trôi qua, tiểu tử kia vẫn không có xuất hiện...
Ba ngày trôi qua, các tu sĩ nghĩ đến tiểu tử kia bị thương, chắc là đang dưỡng thương, đại khái sẽ không đến sớm như vậy!
Thẳng đến bảy ngày trôi qua, tiểu tử kia vẫn không có bóng dáng, nhưng còn có rất nhiều tu sĩ nghĩ, đại khái là tiểu tử kia bị thương quá nặng, vì chữa thương làm trễ nãi thời gian, bởi vậy trong nội tâm còn có chút chờ mong.
Bất quá đến ngày thứ mười, Phương Hành còn chưa xuất hiện, các tu sĩ và Hoàng Phủ gia bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Phương Hành.
Chỉ tiếc, vô số nhân mã sưu tầm, lại thủy chung không có nhìn thấy bóng dáng của Phương Hành, không chỉ hắn, ngay cả Kim Ô hung hăng càn quấy cũng không thấy, cái này rốt cục để cho các tu sĩ loáng thoáng ý thức được một vấn đề...
Con mẹ nó, tiểu hỗn đản kia chuồn mất rồi!
Nói vang dội như vậy, làm điên cuồng như vậy, kết quả là, vạn chúng chờ mong...
Nhưng cuối cùng… chuồn mất rồi!
Còn có chuyện càng vô sỉ hơn nữa không?
Các tu sĩ đều có loại xúc động muốn chửi thề, mỗi một người đều là nhân vật thành tinh, lại bị một tiểu hỗn đản đùa nghịch!
Cũng không phải không có người nghĩ đến Phương Hành sẽ chạy, nhưng trên thực tế, phàm là người thấy qua Phương Hành đều bị hắn lừa, bộ dáng lãnh ngạo khiêu chiến kia, phát ngôn bừa bãi bảy ngày sau vào hạch tâm Huyền Vực chém giết Hoàng Phủ Đạo Tử kia, đều để cho các tu sĩ cảm giác hắn cực kỳ chăm chú, bởi vậy một truyền trăm, trăm truyền ngàn, làm cho tất cả tu sĩ đều tuôn về phía Thần Kiều, ngày đêm chờ đợi sự xuất hiện của hắn.
Mà các tu sĩ chờ đợi, lại ở một mức độ nào đó ảnh hưởng tới phán đoán của Hoàng Phủ gia.
Ngay cả người của Hoàng Phủ gia cũng cảm thấy, một thiên kiêu có thể diệt bốn bộ trong Bát Bộ Yêu Chúng, thậm chí trong đó còn kể cả Lôi Cửu, thật sự là đại địch của Hoàng Phủ Đạo Tử, loại suy đoán và khiếp sợ âm thầm này, khiến cho Hoàng Phủ gia đều coi Phương Hành là đại địch, ngược lại càng ngày càng nâng địa vị của hắn lên...
Sau đó ở trong bầu không khí này, Phương Hành chuồn mất.
- Vậy mà chuồn mất, hắn vậy mà chuồn mất, hắn sao có thể chuồn mất?
Xung quanh Thần Kiều, vô số tu sĩ hi vọng quan sát trận chiến này chửi ầm lên.
- Chuồn mất... mới bình thường, có mấy người dám đánh với Hoàng Phủ Đạo Tử một trận?
Có tu sĩ chần chờ nói, ngược lại cảm thấy Phương Hành chuồn mới bình thường.
- Thế nhưng hắn là Phương Hành, hắn là tiểu ma đầu a, hắn làm ra rất nhiều sự tình để cho người nghĩ cũng không dám nghĩ, con mẹ nó, ngay cả ta cũng ẩn ẩn có chút bội phục hắn, hắn đến đánh với Hoàng Phủ Đạo Tử một trận, dù chết ở trong tay Hoàng Phủ Đạo Tử, ta cũng sẽ kính nể hắn, nhưng hắn lại chuồn mất? Cái này không phải là sự tình loại người như hắn có thể làm a...
Vô số tu sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, âm thầm tức giận mắng chửi.
Cũng có tu sĩ thở dài:
- Còn sống không tốt hơn chết sao? Lại nói, tiểu ma đầu kia không phải nổi danh chạy nhanh sao?
- Thế nhưng... hắn cũng không nên trốn a... Thoạt nhìn cũng không có vẻ muốn chạy trốn...
Trong các tu sĩ suy đoán, tự nhiên cũng có người nghĩ sâu tính kỹ cười lạnh mở miệng:
- Nếu tiểu ma đầu này không trốn, cái kia mới thật thẹn với danh hào tiểu ma đầu của hắn, nghĩ hắn ngay cả sứ giả của Hoàng Phủ gia cũng giết, còn diệt bốn bộ, đoạt Kiếm Trủng, đổi được vô số tài vật, có thể nói cơ duyên của Nam Chiêm Bộ Châu, ba phần ở trong tay hắn, ở dưới loại tình huống này, hắn lại hố mọi người một trận, bình yên ly khai Huyền Vực, cái này chẳng phải là bản sự?
- Chỉ là... ước chiến mà không đến, tên tuổi của tiểu ma đầu này chắc hẳn sẽ bị hủy?
- Hừ, tên tuổi? Hắn chưa từng có tên tuổi tốt gì nha? Phản bội tông môn, lăng nhục đệ tử Băng Âm Cung, sự tình nào không phải người người oán trách? Huống hồ dù hắn không đi ứng chiến, nhưng đã giết người Hoàng Phủ gia, cũng đã đoạt đồ vật, còn bình yên rời đi, có những chuyện này bày ở trước mặt, người nào dám khinh thường hắn? Cả Nam Chiêm Bộ Châu, vô số thiên kiêu, lại có ai dám làm làm ra những sự tình này?
Các tu sĩ nghe vậy, tất cả đều không nói gì.
Không có ai là người ngu, sau khi suy nghĩ, thì không người cảm thấy tiểu ma đầu đào tẩu có vấn đề.
Giống như ý niệm đầu tiên của mọi người là, không trốn mới có vấn đề!
Tin tức Phương Hành ước chiến Hoàng Phủ Đạo Tử, cuối cùng không đánh mà chạy, rời khỏi Huyền Vực, rất nhanh truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu.
Tiểu ma đầu Phương Hành vốn có chút danh tiếng, một là bởi vì mưu phản Thanh Vân Tông, lại để cho Diệp Cô Âm bị tổn thất nặng, ở trong trẻ tuổi đồng lứa có chút địa vị, chỉ có điều không cao, bất quá sau khi sự tình ở trong Huyền Vực truyền ra, lại lập tức truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu, để cho người lau mắt mà nhìn.
Vậy mà diệt bốn mạch trong Bát Bộ Yêu Chúng, còn dẫn người đánh Kiếm Trủng?
Tiểu ma đầu này thật to gan lớn mật!
Phải biết Hoàng Phủ gia là tồn tại bực nào, đây chính là quái vật áp đảo Nam Chiêm Bộ Châu, ở toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, ngoại trừ Linh Sơn Tự bình thường không hỏi thế sự, căn bản không có thế lực dám chống lại Hoàng Phủ gia, không biết có bao nhiêu người tin tưởng, chỉ cần Hoàng Phủ gia nguyện ý, liền có thể xưng vương ở Nam Chiêm Bộ Châu, bức các tu sĩ thần phục.
Mà tiểu ma đầu kia lại tính là thứ gì, chỉ là cô hồn dã quỷ bội phản sư môn, cũng dám trần trụi đánh mặt Hoàng Phủ gia như vậy, dùng hai chữ muốn chết cũng không cách nào hình dung sự cả gan làm loạn của hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi hắn chiếm đủ tiện nghi, lại dùng một loại biện pháp không ai ngờ, hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Phủ gia, đào tẩu khỏi Huyền Vực, cái này làm cho các tu sĩ khiếp sợ, lại ẩn ẩn bội phục.
Tuy dùng biện pháp có chút vô sỉ, nhưng có thể trốn đi, mới thật là bản sự!
- Hỗn đản kia lại đào tẩu? Ta còn có ý định giúp hắn nhặt xác nữa chứ!
Ở phụ cận Thần Kiều, Lệ Anh nghẹn họng nhìn trân trối, nghe tin tức này vô số lần, cuối cùng mới thừa nhận cái này có khả năng là sự thật.
Sắc mặt của Hàn Anh cũng cổ quái:
- Ta lúc đầu có phải đã nói, nếu như hắn tránh được Hoàng Phủ gia đuổi giết liền phụng hắn làm huynh trường?
Thần sắc Lệ Anh quỷ dị:
- Ngươi nói như thế, nhưng ta cảm thấy ngươi căn bản không phải ý tứ này a? Lúc đó ý tứ của ngươi rõ ràng là, nếu hắn tiến vào Huyền Vực cùng Hoàng Phủ Thần Cơ đại chiến một trận, còn có thể tránh được Hoàng Phủ gia đuổi giết, liền phụng hắn làm huynh trường? Lúc ấy ta nói ý tứ của ta cũng giống như ngươi, chính là cho rằng hắn không có khả năng ở trong tay Hoàng Phủ Thần Cơ thoát được tính mạng...
Hắn nói rất nhiều, nhưng Hàn Anh chỉ trầm tĩnh không nói.
- Hắn lại chiếm tiện nghi!
Thật lâu sau, Hàn Anh mới thở dài một tiếng, cười khổ.
Lệ Anh càng bất đắc dĩ:
- Ai bảo ngươi nói chuyện luôn ngắn gọn như vậy?
- Hắn lại chạy mất?
Trong Huyền Vực, trên một chiến xa, tặc phỉ áo xanh khôi phục nữ trang nghe được tin tức này cũng nao nao, thật lâu sau mới cười khổ:
- Tên hỗn đản này, thật đúng là không giống những thiên kiêu ta nhận thức...
Nói thầm xong, Hứa Linh Vân ngồi ở bên người nàng cũng cười khổ nói:
- Ngươi có tưởng tượng nổi không? Hắn lại chạy mất...
Trên mặt Hứa Linh Vân cũng lộ ra vẻ vui mừng, nói khẽ:
- Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây mới là Phương sư đệ!
Mà ở hạch tâm Huyền Vực, một chỗ bia đá mọc lên san sát như rừng, khắp nơi hiển hiện sương mù màu đen, làm nơi đây giống như Tiên Cảnh, lại như U Minh Địa Ngục, mà ở trong địa ngục này, thì có vô số Yêu Linh cường đại trấn thủ. Trên một bệ đá, đang có một thiếu niên ở giữa mi tâm có Liên Hoa Ấn, ngồi khoanh chân, suy ngẫm minh tưởng.
- Báo...
Có thanh âm từ ngoại giới truyền đến, khói đen tản đi, lộ ra một thông đạo, trong thông đạo, một chiến sĩ áo giáp màu tím bước nhanh tới, dáng người khôi ngô, trên mặt đeo mặt mạ, nhìn không ra tuổi và giới tính, hắn đi tới trước người Hoàng Phủ Đạo Tử quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Bẩm báo Đạo Tử, đã sai người tìm các nơi ở trong Huyền Vực, có thể xác định, tiểu tặc kia đã không ở trong Huyền Vực, chỉ là trước đó ở bên ngoài Huyền Vực cũng có nhân mã của Bát Bộ Yêu Chúng phòng ngự, lại chưa từng phát hiện hành tung của hắn, hắn hẳn là dùng khiêu chiến Đạo Tử làm sương mù, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sáng tạo cơ hội thoát thân!
Hoàng Phủ Đạo Tử nghe vậy, trầm mặc một hơi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ châm chọc:
- Thiệt thòi ta còn định tới Thần Kiều đánh chết hắn, nguyên lai chỉ là một người nhát gan, thông báo gia tộc, truyền pháp chỉ bắt giết hắn, người này không đáng lo, nhưng Kiếm Thai lại phải thu hồi!
- Vâng...
Chiến sĩ kia trầm giọng đáp, quay người ly khai.
Hoàng Phủ Đạo Tử thì trầm tĩnh không nói, sau nửa ngày mới bỗng nhiên cười cười, thần sắc xem thường, nhưng ẩn ẩn có một loại không cam lòng, như một quyền đánh vào trong không khí, để cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu...