Chương 344: Nam Chiêm Bộ Châu Chi Thiên Hoàng Phủ gia
- Đã đến giờ hành hình!
Theo người hành hình quát to một tiếng, dưới đài, năm tu sĩ hành hình đi lên hình đài, người dẫn đầu chính là dược sư do Hoàng Phủ gia phái tới, thần thức hắn quét qua, kiểm tra tình trạng cơ thể của Thiết Như Cuồng, sau đó nặn ra hàm dưới, nhét vào miệng một viên linh đan bổ sung tinh lực, trợ giúp đối phương luyện hóa, như thế mới có thể bảo đảm Thiết Như Cuồng bị tra tấn mà không chết.
Loại hình phạt tàn nhẫn này, một ngày đã không chịu nổi, thì làm sao bảo đảm người bị tra tấn chịu đựng qua ba tháng?
Phái có dược sư ở chỗ này nhìn chằm chằm, trách nhiệm của hắn chính là kéo dài tính mạng cho người bị tra tấn.
- Hoàng Phủ gia... Lão phu... cả đời không thích phân tranh, các ngươi... lại bắt nạt ta?
Thiết Như Cuồng bị ép ăn linh đan, hơi có một tia sinh khí, mở hai mắt ra, ánh mắt đỏ như máu, thấp giọng rống to.
Dược sư kia nghe vậy, cười lạnh nói:
- Muốn trách thì trách ngươi đã từng dạy dỗ một đồ nhi tốt, vì ép hắn đi ra, cũng chỉ đành oan ức ngươi, ngươi yên tâm, thời điểm hắn hiện thân, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái!
Thiết Như Cuồng cuồng nộ hét lớn:
- Hắn... Hắn đã bị Thanh Vân Tông chúng ta trục xuất sư môn, thì có quan hệ gì tới ta? Các ngươi... Các ngươi... muốn dùng lão phu ép hắn đi ra, cái kia chỉ là uổng phí... Hoàng Phủ gia uổng xưng Ẩn Hoàng, nhưng ngay cả một tiểu tử cũng không đối phó được... trái lại sử dụng độc kế này, không cảm thấy xấu hổ sao?
Dược sư của Hoàng Phủ gia cười nói:
- Việc trục xuất sư môn đúng là thật sự, bất quá nếu nói các ngươi hoàn toàn không có tình nghĩa thầy trò, vậy thì không chắc, tối thiểu lúc trước tiểu tử kia nổ ba cốc, cướp sạch ba cốc, lại không động Đoán Chân Cốc là sự thật, mà khi đó ngươi che chở hắn như vậy, tiểu tử này phàm là có chút lương tâm, thì sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị dằn vặt ba tháng chứ?
Nói tới chỗ này, hắn hơi dừng lại một chút, âm hiểm cười nói:
- Huống hồ, coi như tiểu tử kia không xuất hiện thì đã làm sao? Người bất quá là một Trúc Cơ cảnh, Hoàng Phủ gia ta thích giết không được sao!
Hai mắt Thiết Như Cuồng sung huyết, như muốn điên cuồng.
Dược sư của Hoàng Phủ gia này nói, mới là cái nhìn chân chính của bọn họ.
Coi như không dẫn Phương Hành ra thì đã làm sao?
Dù sao hắn chỉ là một Trúc Cơ cảnh có cũng được mà không có cũng không sao, ở trong mắt Hoàng Phủ gia giống như giun dế, không đáng nhắc tới, đối với người như hắn, giết thì giết, có thể dẫn ra Phương Hành cố nhiên là tốt, dẫn không ra, cũng không sao cả...
Nhìn thấy Thiết Như Cuồng phẫn nộ, dược sư kia càng cảm thấy thú vị, phất tay cười nói:
- Hành hình đi!
Oanh...
Trên bầu trời, tám trận kỳ xoay tròn, đưa tới mây đen vô tận, một lát sau, trong mây có ánh chớp lớn bằng cánh tay hạ xuống. Khách lạt lạt bổ vào đồng trụ, lôi lực như ngân xà, quấn quít lấy đồng trụ đi khắp, sau đó tiến vào trong cơ thể Thiết Như Cuồng, trong tiếng nổ vang, Thiết Như Cuồng không có kêu thảm thiết, mà điên cuồng hô to:
- Hoàng Phủ gia, các ngươi dám khinh miệt ta như thế?
Oanh...
Sau khi tia chớp thứ nhất hạ xuống, theo sát chính là đạo thứ hai, đánh vào trên cây cột.
Âm thanh của Thiết Như Cuồng tựa hồ còn vang hơn tiếng sấm:
- Lão phu bất quá là dạy một đệ tử mà thôi, truyền thừa giáo hóa, Thiết Như Cuồng ta không thẹn thiên địa, các ngươi áp đặt tội danh, làm nhục cho ta, không sợ trời phạt sao?
- Hừ, còn có khí lực kêu to, có vẻ hình phạt vẫn còn nhẹ!
Dược sư kia cười gằn:
- Tăng lớn một chút, có ta nhìn, không chết được!
Oanh...
Đạo lôi điện thứ ba to hơn mấy lần đánh xuống.
- A...
Thiết Như Cuồng lại boong boong thiết cốt, cũng khó nhịn được nỗi đau xé rách thần hồn kia, kêu rên lên.
Dược sư của Hoàng Phủ gia cười gằn:
- Trời phạt? Nếu nói Nam Chiêm Bộ Châu có trời, như vậy chính là Hoàng Phủ gia ta!
- Muốn dùng loại thủ đoạn xấu xa này bức tiểu hỗn đản kia ra, các ngươi là nằm mơ, các ngươi làm như vậy chỉ chọc giận hắn mà thôi...
Thiết Như Cuồng quát:
- Hắn là người được Bạch sư thúc lựa chọn, sao có thể dễ dàng bị các ngươi bắt được? Trước đây lão phu không biết vì sao Bạch sư thúc tuyển chọn hắn, nhưng bây giờ lão phu biết rồi, các ngươi càng tàn nhẫn với ta, nói rõ tiềm lực của hắn càng lớn, các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn, các ngươi cho rằng là hắn chọc giận Hoàng Phủ gia, trên thực tế vẫn luôn là Hoàng Phủ gia các ngươi chọc giận hắn, hôm nay các ngươi giết ta, tiểu tử kia trưởng thành, tất nhiên diệt sạch Hoàng Phủ gia các ngươi...
Âm thanh cuồng loạn từ trên hình dài truyền xuống, lan xa khắp nơi.
Thiết Như Cuồng ở trong thống khổ dày vò, cũng không quá tin tưởng Phương Hành có năng lực diệt cả nhà Hoàng Phủ gia, nhưng hắn nhất định phải ở trong tuyệt cảnh, cho mình một tia hi vọng, bởi vậy hắn đặt hy vọng này ở trên người tiểu tử mang đến cho mình đại họa kia, tiểu tử kia là người được Bạch sư thúc lai lịch bí ẩn lựa chọn, tất nhiên có chỗ hơn người của hắn!
Ngay cả người của Hoàng Phủ gia cũng không làm gì được hắn, thì càng chứng minh bản lĩnh của tiểu tử kia, đã có bản lĩnh, thì không nên xuất hiện ở đây, nên trốn đi, chờ con kiến nhỏ lớn thành hung thú ăn thịt người, lại về báo thù cho mình.
- Sư tôn...
Trong sơn cốc, các đệ tử Đoán Chân Cốc quỳ xuống, kêu khóc không ngớt.
Chỉ là tu vi của bọn họ chỉ có Linh Động cảnh, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng không dám quá lớn, càng không cần phải nói cứu Thiết Như Cuồng.
Mà ở xung quanh đài hình, lại có vô số tu sĩ, tả một đống, hữu một đống, yên tĩnh nhìn Thiết Như Cuồng bị tra tấn ở trên hình đài, sau khi tin tức Thiết Như Cuồng bị tra tấn truyền ra, Thanh Vân Tông liền triệt để mở hộ sơn đại trận, bỏ mặc các tu sĩ đi vào quan sát, một là vì kinh sợ các tu sĩ, để bọn họ biết kết cục đối nghịch với Hoàng Phủ gia, mượn miệng bọn họ truyền tin tức ra ngoài.
Hai là cố ý cho tiểu tử không biết trốn đến nơi nào kia một cơ hội tiến vào, Hoàng Phủ gia tin tưởng, chỉ cần tiểu tử kia nhìn thấy Thiết Như Cuồng bị tra tấn, thì nhất định sẽ không nhịn được, sẽ chủ động hiện thân, dù sao Hoàng Phủ gia gốc gác thâm hậu, không biết nuôi bao nhiêu mưu sĩ, sớm đã có người phân tích qua tính cách của tiểu ma đầu Phương Hành, bọn họ thậm chí đã xác định, trên thực tế Phương Hành chính là đệ tử Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu, chỉ là bị vướng bởi Linh Sơn Tự tham dự, làm cho Hoàng Phủ gia nhất định phải tiếp thu sự thực này mà thôi.
Mà Phương Tiểu Cửu chính là Phương Hành, có thể từ cách làm của bọn họ nhìn ra một chút manh mối, mưu sĩ của Hoàng Phủ gia cho rằng, Phương Tiểu Cửu cố ý chặt đứt liên hệ với Đại Tuyết Sơn, trên thực tế chính là vì không muốn Đại Tuyết Sơn bị liên lụy, có thể thấy được tiểu ma đầu này cũng không phải hạng người vô tình vô nghĩa, đã không phải vô tình vô nghĩa, như vậy sẽ có nhược điểm, nhằm vào nhược điểm ra tay là được.
Bọn họ đã phán định, nếu Phương Tiểu Cửu nhìn thấy Thiết Như Cuồng bị tra tấn, có ít nhất bảy thành sẽ hiện thân.
Bọn họ cố ý định hình kỳ là ba tháng, cũng chính là vì mục đích này, ba tháng, đối với Thiết Như Cuồng mà nói cố nhiên là một loại dày vò, nhưng đối với tiểu ma đầu trốn ở trong bóng tối kia cũng là một loại dày vò.
Ở trên một ngọn núi, dưới cổ tùng, có hai người đang đánh cờ, một người mặc áo bào đỏ, chính là Thanh Điểu trưởng lão, người còn lại mặc áo tang, sắc mặt thâm trầm chính là Tiếu Sơn Hà, trên hình đài, tiếng rống giận dữ của Thiết Như Cuồng không ngừng truyền đến, hai người bọn họ lại mặt không hề cảm xúc, luân phiên hạ cờ, chỉ là nhìn quân cờ rải rác rơi vào trên bàn, cho thấy trong lòng bọn họ không hề bình tĩnh như vậy.
- Thanh Điểu sư muội, nước cờ này của ngươi lại đi sai rồi!
Tiếu Sơn Hà ăn mấy quân cờ trắng của Thanh Điểu trưởng lão, không chút biến sắc nói.
Thanh Điểu trưởng lão thở dài, không có đánh tiếp, thẳng thắn hỏi:
- Tiểu tử kia đến cùng sẽ xuất hiện hay không?
- Sẽ!
Tiếu Sơn Hà nhàn nhạt mở miệng, nhìn lướt qua các tu sĩ đến quan sát:
- Nói không chắc hắn đã đến rồi!
Thanh Điểu trưởng lão chau mày, tùy tiện hạ xuống một quân cờ, nhẹ nhàng mở miệng:
- Thiết Như Cuồng dù sao cũng là đồng môn của chúng ta...
Tiếu Sơn Hà cười gằn:
- Tình đồng môn trọng yếu, hay cơ duyên tu hành trọng yếu?
Đùng một tiếng, lại hạ xuống một con cờ, nói:
- Huống hồ, coi như tiểu tử này không xuất hiện, chúng ta cũng bởi vì cho Hoàng Phủ gia một kiến nghị, mà thu được không ít ban thưởng, bước vào Kim Đan đại đạo, cũng đã có đầy đủ tự tin, đến thời điểm ấy, chỉ cần chúng ta kết thành Kim Đan, tiểu tử kia có thể làm gì chúng ta? Ha ha, bất kể làm như thế nào, chúng ta cũng thắng rồi!
Thanh Điểu trưởng lão nghe xong lời này, liền không lên tiếng nữa, trong mắt lướt qua một tia lệ sắc.
- Dù sao cũng đã làm!
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
- Muốn đi vào không?
Lúc này dưới chân núi Thanh Vân Tông, trong một tiệm trà, Kim Ô biến thân trở thành một con quạ đen ngồi ở trên bả vai Phương Hành thấp giọng hỏi.
Lúc này Phương Hành thì thay đổi hình mạo, dùng thuật dịch dung trong chốn giang hồ, hoá trang thành một trung niên hán tử, đồng thời cũng ẩn nấp khí tức của mình, như vậy chỉ cần không tới quá gần, thì ngay cả Kim Đan cảnh cũng khó có thể tìm ra hắn.
Vị trí của bọn họ, vừa vặn có thể nhìn thấy mây đen trên đỉnh núi Thanh Vân Tông, mỗi khi có một tia chớp hạ xuống, Kim Ô đều cảm nhận được thân thể Phương Hành căng thẳng một lần, tuy trên mặt hắn không có vẻ gì, nhưng Kim Ô đã cảm giác được hắn rất tức giận.
Bọn họ đến nơi này đã ba ngày, Phương Hành vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Từ vừa tới tới đây, Phương Hành đã nhìn thấu chung quanh nhìn như phân tán, nhưng kỳ thật ẩn nấp rất nhiều đại trận và tu sĩ ngụy trang, hắn đã phán đoán qua, bất luận mình dùng phương pháp gì, muốn cứu Thiết Như Cuồng, khả năng thành công luôn dưới một thành, vì lẽ đó quãng thời gian này, hắn vẫn luôn không đi, mà nôn nóng đi dạo ở xung quanh.
Ở Kim Ô xem ra, bọn họ hoặc là ra tay, hoặc là nên rời đi, trạng thái này của Phương Hành, làm nó rất lo lắng.
Chỉ có điều nó lý giải tâm tư của Phương Hành lúc này, bởi vậy một mực chờ đợi.
Ở vị trí cách Phương Hành và Kim Ô không xa, có một lão già áo bào tro ánh mắt hờ hững nhìn bọn họ, lão giả này nhìn rất bình thường, khí tức trên người hầu như không cảm giác được, hắn đã nhìn Phương Hành và Kim Ô thời gian rất lâu, hơn nữa vẫn đi theo bọn họ không xa, nhưng lấy tính cảnh giác của Phương Hành và Kim Ô, vậy mà lại không biết gì cả, không biết có người theo dõi.