Lược Thiên Ký

Chương 343: Chờ quân vào cuộc

Chương 343: Chờ quân vào cuộc

Ở trong Kiếm Trủng, Phương Hành đã cảm giác được Kiếm Thai kia khí thế bất phàm, chí ít không thua năm thanh Kiếm Thai cung phụng ở trong cung điện, chỉ là khí tức thô bạo quỷ dị, vì lẽ đó Phương Hành mới không dám tùy tiện dung hợp, đương nhiên, sau đó bị nó mạnh mẽ dung hợp, vậy cũng không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, ngày sau con đường tu hành của mình, kỳ thực đã không thể tránh khỏi phải cùng thanh Kiếm Thai này cộng sinh.
Đã như vậy, sao không sớm hòa giải, tiện thể mượn lực lượng của nó?
Kiếm Thai có linh, được tu sĩ ôn dưỡng, có thể mượn lực lượng của tu sĩ trưởng thành, mà ở trong Kiếm Thai, trừ lực lượng củaản thân nó, còn có thượng cổ phi kiếm thuật đã thất truyền, được xưng giết người ngoài ngàn dặm, nếu không động tâm đó mới gọi quái.
Mà theo lý thuyết, phương pháp lĩnh ngộ loại thượng cổ phi kiếm thuật này cực kỳ đơn giản, Kiếm Thai huyền diệu là ở chỗ này, bởi vì Kiếm Thai chính là linh tính do phi kiếm dựng dục ra, vì lẽ đó bản thân nó đã có thần thông tu luyện thượng cổ phi kiếm, nói trắng ra, chỉ cần câu thông với Kiếm Thai, lại trải qua tu luyện và phù hợp, thượng cổ phi kiếm thuật tự nhiên sẽ thành.
Chỉ có điều, thanh Kiếm Thai màu đen kia của Phương Hành có chút quỷ dị, sau khi tiến vào thức hải, thì trực tiếp bay vào khu vực sương mù, mãi đến hiện tại còn không chịu giao lưu với Phương Hành, lười biếng như con cá chạch ở trong bể nước, Phương Hành đã từng thử câu thông mấy lần, nhưng nó không nói tiếng nào, một tia thần niệm cũng không đáp lại, tựa hồ vẫn đang ngủ say.
Nếu như bình thường, hắn sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ sắp đối mặt nguy hiểm, Phương Hành không chờ được nữa.
- Kiếm Thai màu đen, đi ra cùng tiểu gia nói chuyện phiếm...
Chân Linh đứng ở bên ngoài khu vực sương mù, Phương Hành thôi thúc thần thức kêu gào.
Hắn cũng học thông minh, hiện tại không dám tùy tiện xông vào khu vực sương mù, nếu không sẽ bị sương mù đánh về hiện thực.
Bất quá thần niệm truyền vào khu vực này, lại như đá chìm đáy biển, không có chút phản ứng.
Phương Hành đợi một lát, lại không cam lòng kêu gào:
- Thanh kiếm xấu xí kia, đi ra cho tiểu gia...
Vẫn không có động tĩnh, trong sương mù một mảnh vắng lặng.
Lúc này Phương Hành cũng giận, trực tiếp mắng lên:
- Con mẹ ngươi, cái giá của ngươi còn rất lớn nha, đồ vật tiến vào thức hải của ta, không ai không làm việc. Âm Dương Thần Ma Giám, Tam Muội Chân Hỏa cái nào không phải nghe gọi chạy đến? Ngay cả ánh kiếm kia còn giúp tiểu gia một lần, ngươi lại dám kiêu ngạo? Chờ ngày nào đó tu vi của tiểu gia cao lên, sẽ đuổi ngươi ra ngoài...
Theo thần niệm của hắn truyền vào khu vực sương mù, vẫn không có động tĩnh gì, bất quá sương mù lại phun trào, tựa hồ bên trong có biến hóa, lúc ẩn lúc hiện, Phương Hành cảm giác giống như có tồn tại nào đó đang tức giận.
Trong lòng hắn biết có hi vọng, vì vậy mắng càng lớn tiếng:
- Thanh kiếm xấu xí kia, mạnh mẽ dung hợp với ta, lại không chịu truyền cho ta thượng cổ phi kiếm thuật, cũng không chịu nghe ta điều khiển, phải biết là tiểu gia cứu ngươi từ trong Kiếm Trủng đi ra, con mẹ nó ngươi có thể có chút lương tâm hay không? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại tiểu gia muốn đi làm một sự tình cực kỳ nguy hiểm, đến thời điểm đó nếu như ta chết, ngươi ở trong thức hải của ta cũng sẽ không yên lành...
Trong sương mù đột nhiên ầm một tiếng, giống như lôi kích, một đạo thần niệm mãnh liệt lan ra.
Phương Hành đã sớm chuẩn bị tâm lý, vèo một tiếng chạy ra rất xa, cẩn thận đánh giá biến cố trong sương mù.
Bất quá để hắn thở phào nhẹ nhõm là, không phải Kiếm Thai ở trong sương mù bị hắn chọc tức giận, muốn đi ra so chiêu với hắn, tản mát ra kỳ thực chỉ là một đạo thần niệm, trôi nổi ở trong thức hải, hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen nửa trong suốt, cũng không có bất kỳ sát khí, cùng lúc đó, trong sương mù truyền ra một đạo thần niệm, hóa thành âm thanh thương cổ xa xăm.
- Nếu như không có bản lĩnh, lại liều mạng đi chống đỡ cường địch, kia không phải anh hùng, mà chỉ là ngu xuẩn, nếu như ngươi đi, không ai cản ngươi, ta cho ngươi công pháp này, tự mình tìm hiểu, nếu như không tu luyện được, trước Nguyên Anh không nên tới tìm ta!
- Hả? Không phải ngươi nên bị ta điều khiển sao?
Phương Hành cảnh giác nhìn khu vực sương mù, cao giọng kêu lên.
Hắc kiếm ở trong sương mù rất không nể mặt mũi:
- Hừ, bằng tài nghệ của ngươi bây giờ, có tư cách gì điều khiển ta? Tuyển chọn ngươi, chỉ là muốn tìm cái hộp kiếm tốt mà thôi, lấy công pháp kia rồi cút đi, không có chuyện gì thì không nên tới quấy nhiễu ta!
Sau khi dứt lời, âm thanh tan biến, không có một tiếng động nào nữa.
Phương Hành lại gọi một lúc, lúc thì muốn đàm phán với nó, lúc thì muốn khiêu chiến nó, kết quả hắc kiếm trực tiếp làm người câm.
- Bất kể nói thế nào, trận mắng này vẫn có chỗ tốt...
Phương Hành thở dài, mặc dù không cách nào điều khiển hắc kiếm, bất quá cũng bức ra một chút đồ vật.
Chân Linh cẩn thận từng li từng tí dò xét đoàn ánh sáng màu đen kia, phát hiện không có tình huống khác thường gì mới thoáng yên tâm, lại nghĩ hắc kiếm lựa chọn mình làm "hộp kiếm", tự nhiên không có đạo lý tùy tiện hủy diệt hộp kiếm rồi, nên hạ quyết tâm, há miệng nuốt đoàn ánh sáng kia, lập tức có đạo đạo pháp quyết huyền ảo lưu chuyển ở trong đầu...
Phương Hành suy ngẫm một lát, cuối cùng ghi nhớ khẩu quyết rõ ràng.
Không giống hắn tưởng tượng, công pháp này hoàn toàn không phải pháp môn ngự kiếm, thậm chí không tính là pháp thuật, mà tất cả đều là điều động linh lực, ẩn nấp thân hình, xê dịch biến hóa … nếu muốn tìm một lời giải thích thích hợp, này rõ ràng là một pháp môn chuyên chế tạo riêng cho Chiến Tu, có chút tương tự võ kỹ ở phàm tục.
Còn nữa, pháp môn này không có tên, cũng không ghi rõ cấp bậc, khó có thể phán đoán ưu khuyết.
Phương Hành nhìn một hồi, có chút không cam lòng, lại nhìn về phía sương mù kêu to:
- Nghĩ tiểu gia dễ lừa như vậy sao, đã nói thượng cổ phi kiếm thuật rồi, ngươi mau mau giao ra đây cho ta, nếu không thì đừng ở lại trong thức hải của ta...
Đang muốn mắng vài câu đòi chỗ tốt, lại không nghĩ rằng lần này hắc kiếm không muốn phí lời, sương mù như sóng triều vỗ tới, trực tiếp đánh Chân Linh bay về Đạo Tháp, còn hắn thì giật mình tỉnh lại, không khỏi cực kỳ tức giận, oán hận mắng:
- Tên khốn kiếp này, cái giá còn lớn hơn ta, coi mình là đại gia sao?
Kim Ô chở Phương Hành phi hành ở trên không trung, không có chú ý tới Phương Hành đã chìm vào thức hải, vừa nghe tiếng quát tháo như thế, nhất thời sợ hết hồn, quay đầu lại trắng:
- Làm ta giật cả mình, ngươi mắng ai vậy?
Phương Hành nói:
- Mắng một gia hỏa khốn kiếp, Kiếm Thai của ngươi hiện tại thế nào rồi?
Kim Ô nói:
- Vừa mới bắt đầu tiếp xúc, bồi dưỡng cảm tình, ngươi hỏi cái này làm gì?
Phương Hành nghe xong rất buồn bực, nghĩ thầm vì sao Kiếm Thai của tiểu gia khó chơi như thế?
Hắn vốn muốn ở bước ngoặt nguy hiểm này, hàng phục Kiếm Thai màu đen, tăng thêm một trợ lực, lại không nghĩ rằng Kiếm Thai màu đen không để ý, không thể làm gì khác hơn là trước nghiên cứu công pháp nó cho mình, công pháp vô danh này chú ý xê dịch biến hóa, thiếp thân cận chiến, cũng hợp khẩu vị của hắn, đáng tiếc loại chiến kỹ này, thường thường cấp bậc không cao.
Lúc này ở trong Thanh Vân Tông đã dựng lên một hình đài cao trăm trượng.
Trên hình đài dựng một cây cột to lớn, trên khoá sắt quấn một ông lão râu đen, trên người hắn máu me đầm đìa, đã đầy vết kiếm, mà trên vết kiếm lại cháy khét, niêm phong lại vết thương, trên đỉnh đầu hắn có tám lá cờ bồng bềnh, tụ tập mây khói, mà ở trước mặt thì là trăm thanh cổ kiếm, thanh thanh dính máu.
Dưới hình đài đứng một hàng tu sĩ, trong đó có Đan sư, cũng có dược sư tinh thông y thuật, còn có tu sĩ chưởng ngự lôi pháp, đám người này là người hành hình được Hoàng Phủ gia tỉ mỉ tuyển chọn, mà ở Thanh Vân Tông, nguyên bản có bảy ngọn núi, sau khi Tửu Nhục hòa thượng gánh sơn rời đi, thì chỉ còn năm ngọn, bây giờ ở chỗ cao nhất của năm ngọn núi, lại phân biệt ngồi xếp bằng một tu sĩ.
Năm người này, ngồi trên chủ phong chính là tu sĩ Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia, bốn ngọn khác phân biệt ngồi cao thủ của Cửu Khúc Bộ, Linh Vân Bộ, Đãng U Bộ, Hắc Chiểu Bộ, đều là Kim Đan cảnh, năm người này phụ trách tọa trấn nơi đây, chuyên chờ Phương Hành đến, bọn họ ẩn nấp thân hình, để cho người khó có thể phát hiện, nhưng thần thức lại không ngừng bao phủ phạm vi trăm dặm.
Ở dưới cục diện như thế, chỉ cần Phương Hành dám đến, bọn họ có thể lập tức khống chế cục diện.
Vì một người Phương Hành liền điều động năm Kim Đan cảnh, lửa giận của Hoàng Phủ gia cũng có thể thấy được chút ít.
Thanh Vân Tông đã biến thành một cái hũ lớn, chỉ chờ Phương Hành chủ động vào cục.
Mà ở trong hũ, Thiết Như Cuồng đã thê thảm đến không còn nhân hình!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất