Lược Thiên Ký

Chương 359: Huynh đệ kết nghĩa

Chương 359: Huynh đệ kết nghĩa

Trời giáng Huyền Quan, đã mang đến cho Nam Chiêm Bộ Châu cơ duyên và hạo kiếp thật lớn, cuối cùng ở trong hạo kiếp càng lớn kết thúc, bởi vì Tiên Điện ngoài ý muốn hiện thế, thúc đẩy Cửu Thiên chi minh xuất hiện, khiến cho xu thế tranh đoạt công khai bị ngăn cản, các tông môn và thế gia không thể không đặt tinh lực vào mưu đồ và đọ sức âm thầm, giống như Bát Tiên quá hải, tất cả thần thông đều lộ ra.
Ở dưới loại cục diện này, các tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu lưu tên Huyền Bi hoặc lấy được đại cơ duyên, đều được các đại tông môn của Đông Thắng Thần Châu ưu ái, Đông Thắng Thần Châu vốn biết bọn họ và cơ duyên có liên hệ to lớn, đã có ý định thu bọn họ vào trong môn, hôm nay bởi vì xu thế cưỡng đoạt cơ duyên bị ngăn cản, phần tâm tư này càng rõ ràng và quý trọng, vì thế vô số cành oliu được đưa ra ngoài.
Đáng nhắc tới chính là, ở trong đại xu thế ấy, tiểu ma đầu Phương Hành ngược lại trở thành một tồn tại đặc thù.
Người được Thần Bi lưu danh có một trăm lẻ tám, được người ghi chép xuống, có 81 người biết được bối cảnh và danh tính, 27 người không biết tên, Thần Bi lưu danh, chỉ ở lần thứ nhất lưu danh thứ bậc có biến động, sẽ hiển hóa chữ to ở trên không Thần Điện, nhưng sau khi lưu danh, Thần Bi sẽ bị sương mù bao phủ, người bên ngoài khó có thể nhìn thấy chân dung của Thần Bi.
Tám mươi mốt người biết tên kia, là vì có tu sĩ chuyên môn ở hạch tâm Huyền Vực quan sát Thần Điện ghi lại, nhưng vẫn có một ít người, bởi vì phương pháp lưu danh Thần Bi quá kỳ lạ, hay ghi danh quá sớm, nên tu sĩ chuyên môn ghi chép không có cơ hội biết tên, cũng không biết hắn rốt cuộc là ai, sau đó Thần Châu công tác thống kê, cũng không cách nào tra rõ ràng được.
Có người suy đoán, 27 người này, hẳn là Yêu tộc và Tây Ngưu Ma chủng âm thầm lẻn vào Huyền Vực, tuy bọn hắn bị tu sĩ Thần Châu cấm tiến vào Huyền Vực, nhưng có lẽ vẫn tranh thủ cơ hội lẻn vào Huyền Vực, đã lấy được cơ duyên không nhỏ.
Có một ít người khác, tuy anh dũng thiên tài, nhưng thời cơ không đúng, không được Thần Bi lưu danh, Phương Hành là một cái trong số đó, sau khi hắn ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, đã không có người hoài nghi bản lãnh của hắn, bởi vì dựa theo đạo lý, ám sát được Hoàng Phủ Đạo Tử, hắn có thể thay thế bài danh của Hoàng Phủ Đạo Tử, nhưng theo tu sĩ của Thần Châu ghi chép bài danh nói, thời điểm Phương Hành ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, trên không Thần Điện không chữ to hiển hóa, cái này chỉ có thể nói rõ, ở bên ngoài Huyền Vực ám sát, không ảnh hưởng đến Thần Bi thay đổi.
Cũng bởi vậy, dù Phương Hành ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, cũng không được tu sĩ Thần Châu mời, dù sao Thần Châu thiếu không phải thiên tài, mà là người có liên quan đến Thần Bi, bản sự của Phương Hành lại lớn, nhưng bởi vì không có liên hệ tới Thần Bi, cũng sẽ không có đại tông môn của Thần Châu thật tình mời hắn qua, có mấy cái thả lời muốn nhận hắn, nhưng chỉ là tham cơ duyên trong tay hắn mà thôi.
Đương nhiên, có bắn tiếng cũng vô dụng, sau trận chiến ở Thanh Khâu Phần, hố chết Hoàng Phủ gia nhất mạch, hắn liền mất tích.
Hoàng Phủ gia nhờ người Thiên Cơ Cung ra tay, suy tính vị trí của tiểu ma đầu, nhưng đều không thu hoạch được gì, chỉ có thể nói hắn đã ly khai Nam Chiêm Bộ Châu, đối với cái này, tu sĩ các nơi đều lo lắng, sợ tiểu ma đầu kia trộn lẫn đến chỗ mình, dù sao danh tiếng tai tinh không phải giả, đi tới chỗ nào chỗ đó loạn, này đã thành khuôn vàng thước ngọc trong Tu Hành Giới, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đối với cái này là tin tưởng không nghi ngờ.
Biết được Phương Hành ly khai Nam Chiêm Bộ Châu, ngược lại có hai người thở dài, chính là Thanh Vân Tông Tiếu Sơn Hà và Thanh Điểu trưởng lão.
Sau khi hai người này nhìn thấy Phương Hành bắn chết Thiết Như Cuồng, trong lòng đã tràn đầy hoảng sợ, sợ ngày nào đó mình vừa mở mắt, sẽ chứng kiến tiểu ma đầu kia vung đao chém tới, loại sợ hãi này, cơ hồ thành ma chướng trong tâm hai người bọn họ, mà khi Thanh Điểu trưởng lão thu được linh dược do Hứa Linh Vân trước khi đi Thần Châu đưa tới, thì càng hối hận không thôi.
Sớm biết Hứa Linh Vân không chịu thua kém như thế, có thể lấy được cho mình nhiều cơ duyên như thế, mình còn đắc tội tiểu ma đầu kia làm gì?
Nếu như trên đời có thuốc hối hận, Thanh Điểu trưởng lão nhất định sẽ dốc toàn bộ gia sản đi mua.
Hôm nay đã đắc tội tiểu ma đầu, Hứa Linh Vân cũng có ý xa cách, chỉ sai người đưa linh dược và thư tới, không có đích thân đến tạm biệt, hiển nhiên là không nguyện gặp mình, có thể nói nghĩ sai thì hỏng hết, mất đi tất cả.
Bất quá cũng may, nghe nói tiểu ma đầu kia ly khai Nam Chiêm Bộ Châu, ở trong thời gian ngắn là không dám trở lại, mình cuối cùng có thể buông lỏng một hơi, nhân cơ hội này mưu đồ Kim Đan Đại Đạo, đợi cho tu thành Kim Đan cảnh, thời điểm tiểu ma đầu tới tìm thù, cũng có thể có chút lực chống cự, hôm nay hai người này sợ Phương Hành đã cực kỳ cường liệt, Kim Đan cảnh cũng không có cảm giác an toàn.
- Bây giờ ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vu sự vô bổ, vẫn là cân nhắc làm sao đột phá Kim Đan cảnh đi!
Tiếu Sơn Hà nghe Thanh Điểu trưởng lão than vãn một canh giờ, rốt cục trợn mắt nói.
- Đột phá Kim Đan cảnh lại thế nào? Ngươi không nghe nói tiểu tử kia hố chết mười hai Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia sao?
Thanh Điểu trưởng lão đã quá sợ hãi, làm cho nàng cảm giác đột phá đến Kim Đan cảnh cũng không an toàn.
- Không sai...
Lúc này Tiếu Sơn Hà không có an ủi Thanh Điểu trưởng lão, mà suy nghĩ một phen, mở miệng phụ họa:
- Tiểu tử kia quả thực là một nhân vật lợi hại, nếu sớm biết bản lãnh của hắn, ta quyết sẽ không trêu chọc hắn... Bất quá chúng ta không phải không có sinh cơ, dù sao tiểu tử này đã ly khai Nam Chiêm Bộ Châu, trong thời gian ngắn không rảnh tìm chúng ta báo thù, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, chỉ cần có thể ở trong đoạn thời gian này, bước vào Kim Đan cảnh, thì có thể cầu gia nhập Hoàng Phủ gia hoặc đại tông môn khác, đến lúc đó tuy mất tự do, nhưng dù gì cũng có núi dựa lớn, làm tiểu tử kia kiêng kị, không dám tới báo thù!
Thanh Điểu trưởng lão nghe vậy, trong nội tâm vẫn phát sầu, nghĩ thầm sau khi kết thành Kim Đan cảnh, vốn tưởng rằng có thể tiêu diêu tự tại làm lão tổ, ai nghĩ vẫn phải dùng tu vi Kim Đan cảnh đi bán mạng cho người? Nói sau, tiểu tử này ngay cả Hoàng Phủ gia cũng không sợ, coi như mình gia nhập thế lực lớn nào, chỉ sợ cũng sẽ không thật sự để cho hắn kiêng kị, chỉ tiếc, cái này hình như cũng là biện pháp duy nhất.
- Ta quyết định, ta muốn đi theo nha đầu Linh Vân!
Sau một phen suy nghĩ, Thanh Điểu trưởng lão căm hận nói, cũng làm cho Tiếu Sơn Hà khẽ giật mình.
Thanh Điểu trưởng lão nói:
- Nha đầu Linh Vân kia thật không có lương tâm, ta từ trong đống người chết cứu nó ra, nuôi đến lớn như vậy, vậy mà chỉ để một phong thư, mấy hạt đan dược đã muốn đuổi ta? Ta muốn đi tìm nó, theo nó đi Thần Châu, tuy tiểu ma đầu kia nhẫn tâm, nhưng Linh Vân và hắn giao tình không cạn, ta cũng không tin hắn dám ở trước mặt Linh Vân giết ta?
Nói xong càng cảm giác quyết định này của mình chính xác, trực tiếp đứng lên.
Tiếu Sơn Hà nhìn nàng hưng phấn, trầm tĩnh không nói.
Ngay cả hắn cũng ẩn ẩn cảm thấy, sư muội này của mình quả thực quá vô sỉ, bất quá phương pháp xác thực rất tốt.
Chỉ tiếc mình lại không có cơ hội tốt như vậy, chỉ có thể nghĩ biện pháp đi gia nhập Hoàng Phủ gia.
Mặc dù cánh cửa của Hoàng Phủ gia cao, nhưng dựa vào cừu hận của mình và tiểu ma đầu kia, nói không chừng có thể cầu được một cơ hội hiệu lực.
Sau khi hai người quyết định, liền muốn động thân, chỉ tiếc còn chưa rời núi, đã có hai vị khách tới thăm.
Tới tìm Tiếu Sơn Hà, chính là một nam tử trẻ tuổi thần sắc lãnh ngạo, ngồi tuấn mã, trên lưng ngựa có một cây trường thương, nhìn cách ăn mặc là tu sĩ Tây Mạc, sau khi đi tới Thanh Vân Tông, được đồng tử dẫn dắt, đi thẳng tới Sơn Hà Cốc, hắn đánh giá Tiếu Sơn Hà nói:
- Ta là bởi vì một phong mới qua tìm ngươi, thuận tiện giúp người lấy một vật!
Tiếu Sơn Hà nghi hoặc, hơi lộ ra kinh nghi nhìn nam tử trẻ tuổi.
Nam tử từ trong túi trữ vật lấy ra một phong thư, đưa cho Tiếu Sơn Hà.
Tiếu Sơn Hà mở ra, chỉ thấy trên thư viết mấy dòng xiêu xiêu vẹo vẹo: Huynh đệ kết nghĩa, thay ta giết...
Tiếu Sơn Hà kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên, nam tử kia không nói một lời, trường thương bay ra, trên thân thương thanh khí tung hoành, một thương xuyên qua đầu Tiếu Sơn Hà.
Cùng lúc đó, trong động phủ của Thanh Điểu trưởng lão, một thiếu niên cực xấu cười tủm tỉm đánh giá Thanh Điểu trưởng lão, cười tủm tỉm nói:
- Bản Thái Tử sắp đi Thần Châu tu luyện, lợi hại không? Bất quá trước khi đi, tiểu hỗn đản kia viết cho ta một phong thư, để ta giúp hắn diệt ngươi, dù sao trên danh nghĩa hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta, sao có thể không giúp hắn, ngươi nói đúng không? Tốt rồi, đừng nghĩ chạy, toàn bộ Thanh Vân Tông đã bị Quỷ Quốc chúng ta bao vây, ngươi trốn cũng trốn không thoát...
- Ngươi... Ngươi... Nếu như ngươi giết ta, đồ nhi Linh Vân của ta chắc chắn sẽ báo thù...
Sắc mặt Thanh Điểu trưởng lão kinh nghi bất định, nhìn thấy tiểu hài tử xấu xí kia khinh miệt cười khẩy, liền biết mình không cách nào cầm Linh Vân ra hù hắn, khẽ cắn răng, bỗng nhiên phi thân nhảy lên, tay niết pháp ấn, vận chuyển linh lực đánh về phía Lệ Anh, nàng là lấn tu vi của Lệ Anh không bằng mình, muốn sớm động thủ, trước trấn áp hắn mưu sống đường.
- Ha ha ha ha, ngươi động thủ với bản Thái Tử? Ta là người lưu tên trên Thần Bi nha...
Lệ Anh cười to, xung quanh quỷ khí màu đỏ như máu bừng lên, hóa thành đầu cái quỷ một to lớn về nuốt phía Thanh Điểu trưởng lão.
Thời gian uống cạn chung trà sau, Lệ Anh mang theo Thanh Điểu trưởng lão bị thương nặng sắp chết bay lên chủ phong của Thanh Vân Tông, lúc ấy hình đài mà Hoàng Phủ gia tra tấn Thiết Như Cuồng dựng lên còn đó, tuy là sỉ nhục của Thanh Vân Tông, nhưng Thanh Vân Tông tông chủ Trần Huyền Hoa một mực không dám dỡ xuống, Lệ Anh trực tiếp treo Thanh Điểu trưởng lão lên đài, dùng Khốn Tiên Tác buộc cổ, tươi sống treo chết.
Cũng ở thời điểm Thanh Điểu trưởng lão sắp tắt thở, Sơn Hà Cốc vang lên tiếng bạo hưởng, một tu sĩ trẻ tuổi cưỡi Thiên Mã, tay cầm trường thương, trên đinh thương là Tiếu Sơn Hà, trực tiếp vọt lên ngọn núi này, một thương đóng hắn ở trên thạch bích.
Cả Thanh Vân Tông đều trơ mắt nhìn một màn này, có người kêu khóc, có người lạnh mình, lại không người dám ngăn trở.
Ngay cả Thanh Vân Tông tông chủ Trần Huyền Hoa, cũng trầm tĩnh không nói ngồi ở trong chủ điện, lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Ba...
Một quyển trục từ ngoài điện bay vào, lăn đến dưới chân của hắn.
Bên ngoài vang lên thanh âm cười hì hì của Lệ Anh:
- Từ trên người nữ nhân này tìm được một quyển pháp quyết Kim Đan cảnh, tặng cho ngươi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất