Lược Thiên Ký

Chương 360: Phương thiếu gia ra biển

Chương 360: Phương thiếu gia ra biển
Sau khi rời Thanh Khâu Phần, Phương Hành và Kim Ô thấy sau lưng không người đuổi theo, liền bay về phía bến tàu của Bột Hải quốc, lúc đi vào bến tàu, một chiếc thuyền lớn trang trí hoa lệ đang đỗ, Phương Hành và Kim Ô lên thuyền, liền chứng kiến trong boong thuyền ngồi một trung niên phúc hậu, đúng là Bàn đạo nhân Dư Tam Lưỡng đã trở thành đệ tử hạch tâm của Bách Thú Tông.
- Mười tám tế đàn truyền tống cỡ lớn của Nam Chiêm Bộ Châu đã bị Hoàng Phủ gia và nhân mã hiệu trung với bọn họ khống chế, chỉ sợ đang chờ đệ chủ động đưa tới cửa, cho nên thông qua tế đàn ly khai là không được, cưỡi pháp thuyền vượt biển cũng không phải lựa chọn tốt, trước đó không lâu Hoàng Phủ gia vì bắt đệ bố trí xuống trận pháp cấm không vẫn còn, ngự không bay đi, rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Phủ gia!
Vừa thấy Phương Hành đi vào, Bàn đạo nhân liền đứng dậy nói:
- Cho nên ta chuẩn bị cho đệ chiếc thuyền này, bề ngoài thông báo là một thiếu gia nhà giàu của Bột Hải quốc ra biển du ngoạn, phàm nhân thế gian nhiều như con sâu cái kiến, sẽ ít bị Hoàng Phủ gia để ý, chỉ có điều như vậy, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ có thể đi ven bờ, đội thuyền phàm nhân này chịu không được sóng to gió lớn!
- Ha ha, không cần phải xen vào, có vật này ngồi thoáng một phát là tốt rồi, Trư sư huynh, sau này gặp lại!
Phương Hành cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Bàn đạo nhân.
Bàn đạo nhân thở dài, hốc mắt đỏ bừng, lại lấy ra một cái túi trữ vật nói:
- Trước đó đệ nhờ ta cất giùm Thanh Hồ Quỷ Diện và Huyết Liên Tử đều ở bên trong, ngọc quan thì bị ta đặt ở dưới khoang thuyền, ngoài ra ta còn chuẩn bị rất nhiều rượu ngon và nguyên liệu nấu ăn, đủ để Phương sư đệ dùng thời gian rất dài...
Nói đến đây, hắn ngừng một chút, lại nhỏ giọng nói:
- Còn nữa, ta họ Dư, không phải họ Trư...
- Kêu Trư sư huynh dễ nghe hơn nhiều!
Phương Hành cười ha ha, nhận lấy túi trữ vật, khoát tay nói:
- Huynh cẩn thận một chút, đừng để người bên ngoài bắt đi, sớm nói trước, ta sẽ không đi cứu huynh, nếu thật không được, thì đừng về Bách Thú Tông, đi Đại Tuyết Sơn, lão hỗn đản Vạn La lớn tuổi, bên người ngay cả một người hầu cũng không có, huynh đi vuốt mông ngựa, cũng có thể trộn lẫn chút chỗ tốt!
Bàn đạo nhân nghe, biết Phương Hành là muốn tìm một cái xuất thân tốt cho mình, có chút cảm động, lại áy náy nói:
- Phương sư đệ, sư huynh nhờ đệ mới có hết thảy hôm nay, phần ân tình này một lời khó nói hết, chỉ tiếc ta là người vô dụng, có khả năng giúp đệ cũng chỉ bấy nhiêu, chỉ hy vọng... ai, hi vọng một ngày kia, ta có thể thật sự giúp được đệ...
- Cút, lải nhải thật nhiều...
Phương Hành đá Bàn đạo nhân đang thao thao bất tuyệt xuống biển, nhìn về phía các nha hoàn và hạ nhân ở trên thuyền nói:
- Lái thuyền!
Thuyền giương buồm đi ra biển, Bàn đạo nhân từ trong nước chui ra, nhìn bóng thuyền dở khóc dở cười.
- Tiểu hỗn đản này, thật khiến người ta chán ghét...
Lau nước biển trên mặt, Bàn đạo nhân bất đắc dĩ mắng.
Phương Hành không thích Bàn đạo nhân nói nhiều, vì vậy dứt khoát đá hắn xuống biển, bất quá trong nội tâm rất tín nhiệm Bàn đạo nhân, trước khi đi ám sát, liền đặt Thanh Hồ Quỷ Diện và Huyết Liên Tử ở chỗ hắn, dự định ở sau khi tiến vào Thanh Khâu Phần, nếu không thể chạy thoát, thì tiến vào Tiên Điện uy hiếp Thạch Quy.
Còn nữa chính là, vạn nhất mình mất mạng, thì nhờ Bàn đạo nhân mang hộ cho Tiểu Man hai chí bảo kia.
Đương nhiên, loại ý nghĩ "vạn nhất" này, kỳ thật chính là trong tiềm thức, trên thực tế hắn căn bản không nghỉ tới sẽ có vạn nhất.
Thuyền không lớn lắm, chỉ dài hơn mười trượng, người trên thuyền cũng là người bình thường, không có tu vi, kiến thức hạn hẹp, nhìn thấy Kim Ô liền bị hù run rẩy, sợ nó sẽ ăn người, bọn họ sớm đã bị Bàn đạo nhân mua, đặt ở trên bến tàu chờ, vì phòng ngừa để lộ tiếng gió, một mực không cho phép tiếp xúc ngoại giới, thẳng đến rời bến mới thôi.
Bất quá mặc dù không có tu vi, nhưng hầu hạ lại rất thành thạo, phụng dưỡng Phương Hành và Kim Ô cực kỳ thoải mái, giống y như đại thiếu gia ra biển du ngoạn, nói trở lại, này cũng coi như thực hiện mộng tưởng lúc nhỏ của Phương Hành, là cỡi thuyền lớn, mang theo một đám tiểu đệ, lại mang hơn mười cô nương ở Xuân Lai Lâu, đi tới Tần Hoài đụng ngã những mọt sách chỉ biết ngâm thi đối thơ gì kia...
Hôm nay ngoại trừ không có cô nương ở Xuân Lai Lâu, thì cái khác đều không sai biệt lắm.
Đương nhiên, hiện tại đi là biển lớn, cũng không giống đi dạo ở trong sông Tần Hoài.
Ở giữa Thiên Nguyên bốn châu, là đại dương bao la rộng lớn, phàm nhân cả đời khó có thể đi qua, trên biển có nhiều tiên sơn quái đảo, chi chít như sao trên trời, càng có vô số Hải Yêu tinh quái, Tiên gia động phủ, thậm chí còn có thế lực khổng lồ như Long tộc ở Thương Lan Hải, không hề an toàn như trên đại lục, hôm nay thương thế của Phương Hành chưa lành, không dám thật sự chạy ra biển, chỉ giống như phàm nhân, đi dạo ở vùng duyên hải, tranh thủ dưỡng thương.
Sau khi thương thế lành, dùng bản sự của Phương Hành và Kim Ô hôm nay, thì không lo lắng gì nhiều, dù đánh không lại cũng có thể trốn.
Mấy ngày nay, chuyện trọng yếu nhất chính là dưỡng thương, Hoàng Phủ Đạo Tử ra tay quả thực không nhẹ, phổi của hắn bị xuyên thủng, phải dùng tu vi cường đại trấn áp, cũng may khí lực của hắn cường đại, miễn cưỡng còn có thể gánh được.
Ăn cơm tối xong, lại uống mấy viên thuốc trị thương, Phương Hành ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu cái đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử, từ trong túi trữ vật đổ ra, liền thấy con mắt của Hoàng Phủ Đạo Tử đã nhắm lại, không còn khí tức, thoạt nhìn giống như đã chết, bất quá không có dấu vết hư thối, thoạt nhìn giống như ngọc bích, trông rất sống động, đường cong trong sáng.
- Đã chết rồi sao?
Phương Hành xách đầu lên tát mấy cái.
- Đừng giết ta... Cầu ngươi đừng giết ta...
Ba ba hai tiếng, mi tâm của Hoàng Phủ Đạo Tử bắt đầu hiển hóa ấn ký hoa sen, truyền ra thần niệm, con mắt cũng mở ra.
- Ai nha, còn chưa chết?
Phương Hành cảm giác có chút kỳ lạ, lúc trước một kiếm cắt đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử, tiện tay cầm đi, chỉ là bởi vì tính thổ phỉ, ý định xách đầu thị chúng, lại không nghĩ rằng Hoàng Phủ Đạo Tử lại không giống người thường, đầu bị trảm ra, lại còn sống yên lành, cho dù bỏ vào trong túi trữ vật, cũng chỉ tạm thời ẩn núp ngủ say, đánh hai tát liền sống dậy.
Phương Hành không phải người ngu, biết trên người đối phương chắc chắn có dị bảo, mới có thể bảo vệ thần thức không tiêu tan.
- Trung thực khai ra, ngươi có bảo bối gì?
Phương Hành trừng mắt nhìn đầu lâu, bắt đầu bức cung.
Hoàng Phủ Đạo Tử làm sao chịu nói, hắn biết một khi mình mất dị bảo, mạng nhỏ liền chơi xong, bởi vậy chỉ không ngừng cầu khẩn, không dám đề cập tới sự tình dị bảo, chỉ cầu xin, ra vẻ đáng thương, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
Nếu sớm biết tình cảnh hiện tại, chỉ sợ lúc trước dù buộc hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không phát hịch văn bắt Phương Tiểu Cửu.
Phương Hành đánh hắn mười mấy tát, Hoàng Phủ Đạo Tử vẫn chỉ cầu xin tha thứ, không chịu thổ lộ sự tình dị bảo, Phương Hành vốn định trực tiếp chẻ đầu đối phương ra nhìn, lại cảm thấy còn có thể từ trong miệng Hoàng Phủ Đạo Tử ép hỏi chút ít vật hữu dụng, liền tạm thời bỏ đi ý nghĩ này, nhìn ra ngoài khoang thuyền hô to:
- Này, cô nàng ngực lớn kia, cầm thùng nước tiểu đến cho ta...
Không bao lâu, một nha hoàn khiêng thùng nước tiểu vào, vốn định câu dẫn thiếu gia một chút, không nghĩ tới nhìn thấy đầu người trong tay Phương Hành, nhất thời bị dọa ngất luôn, Phương Hành im lặng, tự mình cầm thùng nước tiểu, lại phát hiện không đủ, có chút bất mãn, chỉ có thể tự mình thêm vào.
- Ngươi nói hay không?
Phương Hành một tay xách đầu Hoàng Phủ Đạo Tử, một tay xách thùng nước tiểu, hung hăng uy hiếp.
- Cầu ngươi... tha ta... đợi ta phục sinh, chắc chắn cho ngươi hồi báo to lớn...
- Con mẹ nó, dám cứng miệng, đi vào đó đi!
Phương Hành tức giận, ngâm Hoàng Phủ Đạo Tử vào trong thùng nước tiểu, mình thì nằm ở trên giường đi ngủ.
Mấy ngày nay, ở trên Nam Chiêm Bộ Châu đang có một trận tai kiếp nổi lên, chết vô số người.
Mà người khởi xướng, lúc này lại ở trên biển rảnh rỗi khó chịu, vì giải buồn, chỉ có tìm Hoàng Phủ Đạo Tử giày vò chơi, hoặc là ném ở trong thùng nước tiểu, hoặc dùng Khốn Tiên Tác buộc đầu ném vào biển câu cá mập, hai ba ngày sau, Hoàng Phủ Đạo Tử vẫn không chịu nói, ngược lại tất cả bí pháp của Hoàng Phủ gia lại khai sạch sẽ, cũng coi như có chút thu hoạch.
Đương nhiên, thời điểm Phương Hành đang giày vò Hoàng Phủ Đạo Tử hăng say, lại không biết lúc này ở ngoài ngàn dặm, đang có một nữ hài mặc váy hồng chân đạp làn sóng đi đến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất