Chương 373: Tiền mất tật mang
Xem xong hai kiện dị bảo, tâm tình của Viên Bích Chiên cũng buông xuống hơn phân nửa, theo hắn, Long Nữ lấy ra ba kiện dị bảo, tuy hai loại trước đều hiếm thấy, nhưng lại không phải vô tích lần theo, bằng nhãn lực của mình, cũng không phí bao nhiêu công phu liền đoán ra, trận đọ sức này, thật đúng không khó, thậm chí làm hắn sinh ra cảm giác Long Nữ cố ý nhường cho mình.
- Chẳng lẽ nàng cũng muốn gả vào Viên gia chúng ta, lại cảm giác xấu hổ, mới cố ý thua ta sao?
Trong nội tâm đã có ý nghĩ này, Viên Bích Chiên càng buông lỏng, nhẹ nhàng lấy kiện dị bảo thứ ba, là một cái la bàn tổn hại.
Cái la bàn này vừa nhìn vào, trong ba kiện dị bảo, thì dễ dàng bị người xem thấu nhất, Viên Bích Chiên cũng tràn đầy tin tưởng, đưa đến trước mắt, sau khi nhìn lướt qua, muốn mở miệng, ánh mắt các tu sĩ phía dưới cũng bị hắn hấp dẫn tới, đều muốn nhìn tu sĩ Thần Châu thật có bản sự công nhận tam bảo hay không, lại không nghĩ rằng, Viên Bích Chiên há hốc miệng, vậy mà nói không ra lời, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, nhíu mày, lại tinh tế đánh giá, sau nửa ngày không nói gì.
Các tu sĩ đều hai mặt nhìn nhau, có người nghi hoặc, có người nhìn có chút hả hê.
Hả hê nhất tự nhiên là Phương Hành, trong nội tâm cười thầm:
- Long Nữ kia chẳng những tao, còn một bụng ý nghĩ xấu, họ Viên kia thật quá non, chỉ sợ lần này sẽ bị nàng lừa tiền mất tật mang...
Quả nhiên, Viên Bích Chiên nhìn la bàn, càng xem sắc mặt càng quỷ dị, qua nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Long Nữ, mặt lộ vẻ khó xử, chần chờ nói:
- Trường công chúa điện hạ... kiện dị bảo thứ ba này, thật sự là... thật sự là...
Hắn còn chưa nói nghi ngờ của mình, Long Nữ đã cười chỉ đồng hồ cát, mỉm cười nói:
- Thời gian không còn nhiều lắm rồi!
Viên Bích Chiên chảy mồ hôi lạnh, mơ hồ cảm giác mình rơi vào một cái hố, Long Nữ mang tới ba kiện dị bảo này, tuy hai kiện trước đều trân dị, nhưng bằng nhãn lực của mình hoàn toàn có thể đánh giá ra, duy có kiện thứ ba thoạt nhìn đơn giản kia, lại hàm ẩn bẫy rập, vốn tưởng nhìn một cái đã khám phá, nhưng nhìn kỹ lại không phải như vậy, để cho mình tiến thối lưỡng nan.
Thời điểm đồng hồ cát chảy đến cuối cùng, Viên Bích Chiên nhịn không được nhìn về phía Long Nữ, chần chờ nói:
- Trưởng công chúa, dị bảo này... căn bản chính là một cái la bàn bình thường, linh khí mất hết, trận pháp đều hủy, ngay cả Pháp khí cũng không tính a...
Long Nữ như cảm thấy lời nói của Viên Bích Chiên cực kỳ buồn cười, cười mỉm nói:
- Kiện dị bảo thứ ba quý giá nhất của ta, ở trong mắt ngươi chính là một cái la bàn hỏng? Viên công tử, vừa rồi còn khen ngợi ngươi nhãn lực hơn người, hiện tại ngươi lại tới nói đùa ta sao?
Viên Bích Chiên đổ mồ hôi, khó xử nói:
- Nhưng trong mắt ta, này là một cái la bàn bình thường mà thôi!
Long Nữ cười cười, thấy đồng hồ cát đã chảy sạch, liền thò tay lấy đi, đưa cho mọi người xem, sau đó nói:
- Xem ra hôm nay Viên công tử cũng nhìn nhầm, trận này ta may mắn thắng được, không có gì có thể nói, thanh Kiếm Thai kia, Ngân Châu thu rồi, cũng đa tạ Viên công tử hào phóng, Ngân Châu không biết lấy gì tạ ơn, linh nhưỡng này không tệ, Viên công tử uống nhiều mấy chén!
Nói xong, tay áo phất một cái, ý bảo thị nữ Hải Yêu lấy Kiếm Thai đi.
Mặt mũi Viên Bích Chiên tràn đầy xấu hổ, lại ẩn ẩn cảm giác Long Nữ như một con hồ ly giảo hoạt, không khỏi hơi hạ thấp người, cười nói:
- Thanh Kiếm Thai này, vốn là một vị thế thúc cho ta mang đến, tặng Ngân Châu cô nương làm lễ kết hôn, Ngân Châu cô nương cứ tự nhiên, trừ Kiếm Thai này, còn có nhiều loại lễ vật khác, ngày hôm trước ta đã sai người đưa đến Lưu Ly Cung...
Long Nữ lại lạnh giọng nói:
- Viên công tử nói chuyện cần phải cẩn thận, Kiếm Thai này là Ngân Châu may mắn thắng được, không quan hệ tới sự tình kết hôn gì đó, hơn nữa lời không dễ nghe, Ngân Châu sớm bị trục xuất khỏi Thương Lan Hải, hiện tại lẻ loi một mình, chuyện chung thân của ta, ai nói cũng không tính, ai cũng không bức được ta!
Lời vừa nói ra, Viên Bích Chiên vừa thẹn vừa giận, nghĩ thầm nữ nhân này nói lời kia là có ý gì?
Thu Kiếm Thai lại không cho bất luận hứa hẹn gì sao?
Hắn đã xác định, mình trúng kế của tiện nhân kia, trong lúc quýnh lên, bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Trường công chúa điện hạ tính toán thật hay, bất quá Viên mỗ cũng có nghi vấn, dù trận kia là ván bài ước định giữa hai người chúng ta, Viên mỗ cũng chưa chắc thua, cái la bàn kia, Viên mỗ nhận không ra, người khác cũng chưa chắc có thể nhận ra, sợ là trưởng công chúa cũng nói không ra đi...
Lời này vừa ra, ẩn ẩn ám chỉ Long Nữ ăn gian, ngôn từ hơi có chút không khách khí.
Long Nữ nghe vậy, trong mắt xẹt qua hàn quang, điềm nhiên nói:
- Ngươi nhãn lực chưa đủ, lại muốn trách ta âm thầm sử dụng mưu kế? Hừ, ngươi nhận không ra, toàn trường sẽ nhận không ra sao? Chư vị, tấm Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh kia của ta vẫn chưa có người nào lấy được, không bằng lấy phân biệt bảo vật này làm đề mục, có ai nhãn lực hơn người, muốn lên đài đánh giá kiện dị bảo thứ ba không?
Nói xong ánh mắt nhìn quét toàn trường, cũng không biết trong lòng lại đánh chủ ý quỷ quái gì.
Viên Bích Chiên vừa giận vừa vội, nghe Long Nữ lại cầm Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh nói chuyện, trong nội tâm càng căm tức, ánh mắt hung ác quét qua toàn trường, lạnh giọng nói:
- Này cũng không tệ, thịnh tình của trưởng công chúa, chư vị làm sao có thể không cho mặt mũi? Viên mỗ cũng muốn biết, ai có nhãn lực tốt như thế, dám lên đài đánh giá kiện dị bảo thứ ba...
Long Nữ nói ai "muốn" lên đài đánh giá kiện dị bảo thứ ba, Viên Bích Chiên lại nói ai "dám" lên đài, một chữ chênh lệch, ý tứ đã đại biến, mà Viên Bích Chiên không che dấu sát khí, càng làm cho người rõ ràng cảm nhận được ý uy hiếp trong lời nói của hắn, không hề nghi ngờ, không nói người lên đài có thể đánh giá ra kiện dị bảo thứ ba hay không, nhưng thù này là kết xuống rồi.
Dù sao Viên Bích Chiên là tu sĩ Thần Châu, Chu thiếu đảo chủ ở bên cạnh hắn càng là người Kim Ngao Đảo, muốn diệt các tu sĩ ở đây, có thể nói không tốn chút sức lực, ở trước mặt hắn, ai dám vào lúc này gây chuyện?
Trong lúc nhất thời cả điện im ắng, lại không có một người dám lên tiếng.
Long Nữ nhìn thấy một màn này, trong nội tâm tức giận, sắc mặt lành lạnh, ung dung nói:
- Thật không ngờ người ta mời đến lại nhát gan như vậy?
Loại trường hợp này, Phương Hành tự nhiên sẽ không bỏ qua, hưng phấn kêu lên:
- Ta đến!
Hắn la to, ở trong điện yên tĩnh lộ ra cực kỳ đột ngột, nhất thời ánh mắt cả điện đều nhìn sang, Chu Lô Vi ở bên cạnh chịu thiệt nhiều lần, vô ý thức nhảy dựng lên, chỉ vào Phương Hành kêu lên:
- Hắn! Hắn! Là hắn!
Phương Hành trực tiếp đứng lên, khinh bỉ nhìn thoáng qua Chu Lô Vi, nói:
- Đương nhiên là ta, ngươi có lá gan này sao?
Chu Lô Vi bị khinh bỉ, ngượng ngùng nói không ra lời.
Ánh mắt các tu sĩ nhìn về phía Phương Hành cũng hiện ra kinh ngạc, lại quái dị, cảm giác ngoài ý muốn, lại có chút bội phục.
Nói thật, ấn tượng của các tu sĩ đối với hắn là không được tốt lắm, lúc đầu người ta nói một câu, liền bảo thị nữ đi bồi tửu, đằng sau càng dùng thân phận tu sĩ Thần Châu bức hắn, mua thị nữ kia đi, hắn thân là chủ nhân, lại ngay cả cái rắm cũng không dám thả, đã lưu lại ấn tượng hèn nhát trong lòng mọi người, hơn nữa về sau rõ ràng được Thanh Nhan Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, hết lần này tới lần khác không được việc, ủ rũ đi ra, lập tức bị các tu sĩ đánh giá là "phế vật", "vô dụng" "buồn cười".
Nhưng lúc này, quần tu bị Viên Bích Chiên chấn nhiếp, không một người dám đứng ra, tiểu tử này lại nghênh ngang đứng dậy, làm cho các tu sĩ hơi chút đổi mới, cái khác không nói đến, lá gan của gia hỏa này còn rất lớn nha, rất có dáng vẻ ngay cả mệnh cũng không cần, đương nhiên, cái ấn tượng "lớn mật" này, kỳ thật cũng mang theo dáng vẻ ngu ngốc, không biết như vậy sẽ gây ra đại họa sao?
Nện bước đi lên đài, Hải Xà Tinh đứng ở trong điện cũng có chút kinh ngạc nhìn Phương Hành, hình như không nghĩ đến Phương Nhật Thiên mà nàng không để vào mắt sẽ dám vào lúc này đứng ra, nhất thời quên tránh đường, Phương Hành trực tiếp vỗ vào mông nàng, đánh Hải Xà Tinh qua một bên, còn thêm rồi câu:
- Mắt mù sao, không biết nhường đường cho đại gia?
Hải Xà Tinh vừa giận vừa vội, mặt đỏ lên, chỉ là ở loại trường hợp này, dù oán hận cũng không dám lên tiếng.
- Vị đạo hữu này, dũng khí của ngươi thật đáng khen...
Viên Bích Chiên thấy thật có người dám lên đài, hơn nữa là gia hỏa trước kia một mực ở dưới đài lộn xộn, con mắt híp lại, lành lạnh nói một câu, trong thanh âm không che dấu sát khí chút nào.
Phương Hành trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn Long Nữ nói:
- Công chúa, hắn làm ta sợ!
...
Viên Bích Chiên thoáng cái đỏ cả mặt, các tu sĩ cũng không còn lời để nói.
Viên Bích Chiên uy hiếp Phương Hành tự nhiên là ai cũng có thể nhìn ra, chỉ là ai sẽ nói trắng ra như vậy?
Nhất là Long Nữ, sau khi nao nao, trên mặt hiện ra một vòng vui vẻ như có như không, liếc Phương Hành một cái, lại nhìn về phía Viên Bích Chiên, thản nhiên nói:
- Viên công tử, ta biết Thần Châu Viên gia các ngươi là cổ thế gia không thể khinh thường, nhưng không nghĩ tới bản lãnh của ngươi lớn như vậy, ngươi đây là không để ta vào mắt, muốn ở trên Hồng Hồng đại hội của ta đùa nghịch uy phong?
Sắc mặt của Viên Bích Chiên có chút xấu hổ, vội nói:
- Là vị đạo hữu này hiểu lầm, Viên mỗ chỉ bội phục dũng khí của hắn mà thôi, kiện dị bảo thứ ba kia, ngay cả ta cũng nhìn không ra mánh khóe, vị đạo hữu này lại dám lên đài, nói rõ nhãn lực không tệ...
Trong miệng nói khách khí, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Hành lại cực kỳ oán độc.
Ánh mắt kia của hắn, làm các tu sĩ ở đây đều cảm giác trái tim băng giá.
Phương Hành lại hồn nhiên không phát giác ra, cười hắc hắc nói:
- Ngươi nhìn không ra là vì ngươi ngu xuẩn, không có nghĩa là ta nhìn không ra!
Dám chửi mình ngu xuẩn!
Viên Bích Chiên tức quá mà cười, sát ý đã định, không khỏi tiêu sái ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Vậy thì mời!