Lược Thiên Ký

Chương 374: Kiện dị bảo thứ ba

Chương 374: Kiện dị bảo thứ ba

Phương Hành không thèm để ý Viên Bích Chiên, chậm rãi đi tới, trước nhìn về phía Long Nữ, ném cái mị nhãn, Long Nữ bị trêu chọc nở nụ cười, lúc này mới nhìn lướt qua ba kiện dị bảo, thò tay bưng ngọn núi lên, rung đùi đắc ý nói:
- Trên bàn có ba kiện dị bảo, kiện thứ nhất, vừa rồi gia hỏa kia nói không sai, ngọn núi này xác thực là núi thật luyện thành, chính là một tồn tại đặc thù trong Pháp khí, tên Sơn Bảo, cùng một con sông lớn luyện thành Pháp khí tên Hà Đồ nổi danh, tuy phẩm giai không cao, nhưng uy lực rất mạnh, chính là kiệt tác thời Thượng Cổ!
Các tu sĩ nghe vậy, không khỏi khẽ giật mình, vừa rồi Viên Bích Chiên nhìn ra pháp tướng của bảo vật, nhưng không biết danh tự, lúc này nghe Phương Hành nói, mới biết nó tên là "Sơn Bảo".
Ngay cả Long Nữ, nghe Phương Hành nói danh tiếng của "Sơn Bảo", "Hà Đồ" cũng nao nao, ấn tượng có chút đổi mới với hắn.
Viên Bích Chiên khẽ giật mình, nhưng lại cười nói:
- Bảo vật này ta đã giám ra, còn chờ ngươi tới nói sao?
Phương Hành quay người khinh bỉ nói:
- Vừa rồi ngươi nói không được đầy đủ nha, theo như đề mục của trưởng công chúa, ván này rõ ràng là yêu cầu nói ra danh tự và công dụng, nhưng ngươi chỉ nhìn ra công dụng của Pháp bảo mà thôi, lại không biết danh chữ, kỳ thật đã thua, chỉ là trưởng công chúa cho ngươi mặt mũi, mới không có nói thẳng ra, ngươi còn không biết điều...
Viên Bích Chiên nghe hắn trách móc, tức đến mặt đỏ rần, giận không lên tiếng.
Trên mặt Long Nữ vui vẻ càng tăng, càng xem Phương Hành càng thuận mắt.
Phương Hành lại lấy dị bảo thứ hai, nói:
- Không sai, đúng là Phù Tang Mộc bị sét đánh, dương khí quá thịnh, ngược lại hoá âm, có thể trấn tà niệm, cũng có thể luyện âm khí, đương nhiên, vừa rồi ngươi nói dùng nó tu luyện âm đạo tà pháp cũng có hiệu quả, bất quá ngươi không có não sao, trưởng công chúa không phải Quỷ Yêu, dùng nó tu luyện Quỷ đạo tà pháp làm gì? Chắc hẳn trưởng công chúa lấy ra là có công dụng khác, cũng có thể chỉ là cất chứa chơi thôi!
Viên Bích Chiên nghe vậy, sắc mặt càng cổ quái, vừa tức vừa vội, hắn tự nghĩ kiến thức sâu, lại không nghĩ rằng đứa nhà quê không biết từ nơi này chui ra kia, liên tục đánh giá hai kiện dị bảo, đều tìm ra lỗi của mình, cái này thậm chí để hắn ẩn ẩn hoài nghi, chẳng lẽ Long Nữ sớm chuẩn bị kế sách, cho nên an bài một tiểu tử như vậy đến hủy danh dự của mình?
Nhưng con mắt của Long Nữ càng ngày càng sáng, giống như đã động tâm, mỉm cười liếc mắt nhìn Phương Hành.
Viên Bích Chiên thoáng nhìn Long Nữ, trong nội tâm càng giận, lạnh giọng nói:
- Kính xin đạo hữu đánh giá dị bảo thứ ba!
Hắn đã kết luận, kiện dị bảo thứ ba kia, căn bản là một la bàn bình thường, không hề có chỗ đặc dị, nhìn xem Phương Hành có thể nói ra cái gì, nếu hắn thuận miệng nói tầm bậy, Long Nữ liền đồng ý thuyết pháp của hắn, như vậy hắn có thể xác định, tuyệt đối là Long Nữ và tiểu hỗn đản kia hùa nhau đùa nghịch mình, mình tại chỗ bão nổi cũng sẽ không tiếc.
Mà Long Nữ thì hơi chờ mong nhìn Phương Hành, trong nội tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng xác thực có ý định cho Viên Bích Chiên vào hố, chỉ cần có người dám đứng ra đánh giá kiện dị bảo thứ ba, vô luận hắn nói cái gì, mình cũng sẽ nói đúng, giống như nửa đoạt nửa gạt từ trong tay Viên Bích Chiên đoạt lấy Kiếm Thai, dù sao bằng thực lực của mình, cũng không sợ Viên Bích Chiên gây rối, chỉ có điều thấy Phương Hành, trong nội tâm nàng ẩn ẩn cảm thấy, không chừng người này sẽ cho mình một kinh hỉ.
Mà lúc này, Phương Hành đã cầm dị bảo thứ ba lên, giả vờ giả vịt đánh giá thoáng một phát, thời điểm các tu sĩ chờ mong hắn mở miệng, hắn đột nhiên xùy cười, tiện tay ném la bàn qua một bên, sau đó một cước đạp lên bàn của Long Nữ, cười tủm tỉm đưa tay nâng cằm nàng, cười hắc hắc nói:
- Kiện dị bảo thứ ba... ngay ở chỗ này...
Bá...
Trong lúc nhất thời, cả điện kinh hãi, các tu sĩ đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Viên Bích Chiên là cái thứ nhất đứng lên, quát chói tai:
- Tiểu súc sinh muốn chết, dám bất kính với trưởng công chúa?
Phương Hành quay đầu nhìn hắn trợn mắt:
- Cái gì bất kính, không phải đánh giá dị bảo sao?
- La bàn đã bị ngươi ném đi, ngươi còn đánh giá cái rắm?
Viên Bích Chiên hận không thể chửi ầm lên, nghĩ thầm con mẹ nó ngươi đánh giá dị bảo thì thôi, làm sao đánh giá đến cái cằm của Long Nữ rồi?
Nhưng không ngờ Phương Hành trừng mắt liếc hắn một cái, khinh bỉ nói:
- Ngươi thực không hiểu phong tình, ai nói cái la bàn kia là dị bảo thứ ba? Cái kia chỉ là một cái la bàn hỏng, Pháp khí cũng không tính, có thể xưng cái dị bảo gì? Mà kiện dị bảo thứ ba trên đài, rõ ràng chính là vị đại mỹ nhân này, vừa rồi ngươi đúng là không có mắt, xem lâu như vậy cũng nhìn không ra...
Lời vừa nói ra, cả sảnh an tĩnh, ngay cả Viên Bích Chiên cũng giật mình tại chỗ.
Trong lòng hắn cấp tốc hiện ra ý nghĩ: Chẳng lẽ nữ nhân lẳng lơ kia cố ý nhường ta, ta lại không nghĩ đến sao? Đáng hận, ta sớm biết nữ nhân này tao đến khó nói nên lời, nhưng cũng không nghĩ tới nàng sẽ chơi chiêu thức ấy?
Ngay cả Long Nữ cũng khẽ giật mình, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lớn, lộ ra thư thái đến cực điểm, phất tay áo đứng dậy, ở trên mặt Phương Hành ngắt một cái, khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ dán lên mặt Phương Hành, hơi thở như lan, cười cười nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ thật càng ngày càng thích ngươi, không thể nói trước, ngươi mới là bảo bối của tỷ tỷ...
Phương Hành có chút xấu hổ nói:
- Đừng kêu tiểu đệ đệ, gọi đại đệ đệ được không?
Long Nữ đường đường Kim Đan cảnh, lại bị tiểu tử này luân phiên đùa giỡn, tư vị trong nội tâm có chút bất thường, nàng cũng không phải tính tình keo kiệt, không có tức giận, ngược lại càng thú vị, nhéo nhéo khuôn mặt của Phương Hành mắng:
- Tiểu quỷ!
Nói xong đứng lên, muốn nói với Viên Bích Chiên vài lời, lại không nghĩ tới bờ mông như điện giật, bị một móng vuốt bóp một cái, làm cho nàng đỏ mặt lên, quay đầu lại, hơi có chút tức giận nhìn Phương Hành, giáo huấn:
- Thành thật một chút cho ta, nếu không băm móng vuốt của ngươi!
Phương Hành bất mãn liếc mắt, nghĩ thầm không biết ngươi đã ngủ qua bao nhiêu nam nhân, ta sờ một cái thì thế nào?
Mà Viên Bích Chiên ở một bên, thì đang kinh ngạc đến xuất thần, càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi Long Nữ là cho mình cơ hội, chỉ cần đầu mình thông minh một chút, như vậy không khó ôm mỹ nhân quy, chỉ hận mình lòng hiếu thắng quá mạnh, chỉ nghĩ đánh giá la bàn huyền diệu, sau khi đánh giá thất bại, liền cho rằng Long Nữ lừa gạt mình, nói năng lỗ mãng, cuối cùng đắc tội đối phương.
Loại tâm tư này, để cho hắn càng nghĩ càng không vui, Long Nữ đã có ý với mình, như vậy chỉ cần mình cố gắng thoáng một phát, hẳn còn có thể vãn hồi, trong nội tâm không khỏi thoải mái chút ít, đang định nói vài câu dễ nghe, lại bắt gặp Phương Hành cười xấu xa thò tay bóp mông Long Nữ, trong khoảng thời gian ngắn, lòng đố kị thiêu đốt, con mắt đỏ bừng.
- Tiểu súc sinh, dám khinh bạc Long Nữ, ta muốn mạng của ngươi...
Lòng đố kị của Viên Bích Chiên thiêu đót, liền bất chấp rất nhiều, hét lớn một tiếng, kiếm quang tăng vọt.
Vèo, kiếm quang lành lạnh lướt đi như rồng, chém thẳng tới cái ót của Phương Hành, không ngờ lại động sát tâm.
Tu sĩ Thần Châu ra tay, một kiếm này kỳ diệu khó tả, rõ ràng là ở dưới cơn thịnh nộ ra tay, nhưng một kiếm đâm ra, quanh người linh lực cuồn cuộn, từ trong kiếm khí hóa thành một đạo lực lượng vô hình, khuếch tán ra bốn phía, bao phủ tất cả tu sĩ ở đây vào bên trong, một lát tầm đó, giống như trấn áp bát phương, chỉ có một kiếm này có thể di động.
Một kiếm này, đừng nói đánh lén ra tay, dù ở trước mặt giao chiến, cũng làm cho người khó lòng phòng bị.
- Lớn mật!
Lúc này, có thể kịp thời phản ứng, cũng chỉ có Long Nữ mà thôi, chỉ có điều mặc dù nàng đã là Kim Đan cảnh, sau khi kịp phản ứng, lại không kịp thi triển pháp thuật, đối mặt một kiếm nhìn như phải giết Phương Hành, nàng quát một tiếng, bỗng nhiên ra tay, vậy mà trực tiếp dùng tay ngọc cầm lấy trường kiếm của Viên Bích Chiên.
- Xùy...
Mũi kiếm trượt ở trong lòng bàn tay, sắc bén ma sát, lại không làm bị thương bàn tay của nàng...
Thương Lan Hải Long tộc, dùng nhục thân cường đại xưng danh, lúc này xem ra, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mà Phương Hành cũng đột nhiên xoay người lại, là một người thích gây sự, hắn ngược lại có một thói quen tốt, là sau khi gây sự, sẽ phòng bị người khác động thủ đánh lén mình, bởi vậy tuy xoay người qua, trên thực tế lại âm thầm lưu ý cử động của Viên Bích Chiên, hơn nữa thần thức của hắn hơn người, thời điểm Viên Bích Chiên lộ ra sát khí, hắn đã sinh lòng cảnh giác, quay người ra tay.
- Con mẹ nó, dám động thủ với ta?
Phương Hành xoay người lại, không chút nghĩ ngợi, một cước đạp ra ngoài.
Trường kiếm của Viên Bích Chiên bị Long Nữ cầm chặt, đối phương là Kim Đan cảnh, dù chỉ dùng tay nắm giữ trường kiếm, nhưng lực đạo hùng hồn kia phản kích tới, cũng khiến cho hắn không thể không vận công chống đỡ, bằng không thì chỉ sợ trường kiếm sẽ bị đối phương chấn rời khỏi tay, nói như vậy, đệ tử Thần Châu Viên gia như hắn, sẽ mất hết mặt mũi.
Tu vi của hắn quả thực không kém, hơn nữa Long Nữ cũng không có ý hạ sát thủ, bởi vậy dưới tình huống hắn vận chuyển tu vi toàn thân, cuối cùng cũng ổn định trường kiếm, thoạt nhìn giống như là hắn và Long Nữ ngang tay, bất phân thắng bại.
Nhưng vừa lúc đó, Phương Hành thình lình đạp qua một cước, Viên Bích Chiên tập trung toàn bộ tinh thần chống cự Long Nữ, ở đâu còn thời gian đỡ một cước này, bành… bị đạp trúng ngực, mặt như giấy vàng, miệng phun máu tươi, sau đó giống như vải rách bay ngược ra, liên tục lăn bốn năm vòng mới dừng lại được...
Trong lúc nhất thời, cả đại điện lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đường đường đệ tử Thần Châu Viên gia, lại bị người đạp lật?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất