Chương 375: Hàng giả
Nói thực ra, Viên Bích Chiên bị đạp bay là Phương Hành chiếm được tiện nghi, bất quá hắn xuất thủ đánh lén trước, dẫn động Long Nữ ra tay, ngược lại coi như tự làm tự chịu, hơn nữa sau khi hắn bị đạp, Kim Ngao Đảo Chu thiếu đảo chủ nhất thời giận dữ, vỗ bàn muốn đứng dậy ra tay với Phương Hành, nhưng Liên Nữ bỗng nhiên gõ bàn nói:
- Ta muốn uống rượu!
Ánh mắt của Chu thiếu đảo chủ lập tức mê mang, mặt mũi cười lấy lòng bưng bình lên rót rượu.
Điều này cũng làm cho Viên Bích Chiên bị đạp bay, lại nhất thời nằm trên mặt đất, sau nửa ngày không người để ý...
Long Nữ thấy một màn này, cũng có chút ngoài ý muốn, hơi thâm ý nhìn Phương Hành một cái, như không nghĩ tới hắn ra tay ác như vậy.
Dù sao Viên Bích Chiên cũng là tu sĩ Thần Châu, mặc dù hắn động thủ trước, Long Nữ cũng chỉ ngăn cản mà thôi, lại không thể vọng động sát phạt, nếu là tu sĩ khác, sau khi bị đánh lén bảo trụ được một mạng, liền cầu thần cáo tổ, thậm chí lập tức trốn ra ngàn dặm, lẫn không còn bóng dáng rối nói sau, nhưng tiểu tử này lại không lưu tình chút nào, một cước đạp ra, không dây dưa dài dòng.
Điều này cũng làm cho Long Nữ ẩn ẩn có chút bội phục đảm lượng của hắn.
Đương nhiên nghĩ lại, tiểu hỗn đản này dám công nhiên đùa giỡn mình, làm ra sự tình như vậy, cũng không quá kỳ quái nha.
- Tiểu súc sinh, ngươi... ngươi lại dám tổn thương ta...
Viên Bích Chiên phun ra hai ngụm máu, mới nỗ lực chống đất đứng lên, ánh mắt oán độc hung tàn.
- Ngươi nên may mắn là ở loại địa phương này, nếu không ta đã làm thịt ngươi...
Phương Hành nhìn hắn một cái, điềm nhiên như không có việc gì nói.
Chỉ một câu, lại làm các tu sĩ sợ hãi, dám uy hiếp tu sĩ Thần Châu như thế, tiểu tử này thật to gan lớn mật.
- Được rồi, Viên công tử, là ngươi ra tay trước, không nên lại gây chuyện!
Long Nữ lạnh giọng mở miệng, không cho hai người nhao nhao tiếp, nhàn nhạt phân phó thị nữ Hải Yêu bên người:
- Đưa Viên công tử đến Thiên Điện chữa thương, lấy thuốc trị thương tốt nhất của Lưu Ly Cung ra cho hắn...
Sau khi nói xong, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Hành, tiểu tử này cũng đang nhìn mình, trên mặt giống như tên trộm, cười làm cho người cực kỳ khó chịu, Long Nữ sững lại một chút, bất đắc dĩ cười nói:
- Vị đạo hữu này đã được một tấm Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, Xà Cơ, dẫn hắn đi khuê phòng của ta!
- Tốt, ha ha...
Trong lòng Phương Hành vui lên, vỗ tay cười to.
Hải Xà Tinh lúc trước một mực chướng mắt hắn, về sau lại bị hắn mắng chậm rãi đi tới, giống như cười mà không phải cười nhìn Phương Hành, thần sắc như có chút bất đắc dĩ và chán ghét, nhưng che dấu cực kỳ xảo diệu, lễ phép vươn tay nói:
- Phương đạo hữu, theo Xà Cơ đi thôi, ngươi rất may mắn, chỉ hy vọng ngươi cũng sẽ có nội tình tốt hưởng diễm phúc này...
- Khách khí khách khí...
Phương Hành cười hắc hắc, nhìn nàng chắp tay, lại nhìn Long Nữ vứt cái mị nhãn, quay người đi theo đối phương.
Các tu sĩ nghị luận nhao nhao, đều cảm thấy tiểu tử kia đụng phải đại vận, trong điện nhiều người như vậy, không thiếu thế hệ kinh tài tuyệt diễm, làm sao lại để tiểu hỗn đản kia đoạt được cơ hội cuối cùng chứ? Chẳng lẽ chỉ bằng nhãn lực đánh giá hai kiện dị bảo và miệng lưỡi khéo léo? Đương nhiên cũng có một ít người bất đắc dĩ thừa nhận, hắn nhờ thật ra là một cái gan chó.
Tuy hắn cướp được một tấm Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, nhưng đã chọc giận Thần Châu Viên gia, thực khó nói là đại vận hay bất hạnh.
Ở dưới sự dẫn dắt của Xà Cơ, Phương Hành đi tới một phòng ngủ trang trí châu quang bảo khí, diện tích rộng gần 30 trượng, khắp nơi đều thể hiện ra đặc hữu của Long tộc, cho dù là hạt châu trang điểm ở trên cột đá, cũng là Dạ Minh Châu giá trị liên thành.
Mà ở giữa phòng là một cái giường lớn, phía trên phủ đệm giường bằng lông cáo mềm mại, trên tường sau giường thì khắc một bộ Cửu Mỹ Đồ, chín mỹ nữ diễm lệ kia không một mảnh vải, dùng các loại hình thái bắt mắt nhất bày ra thân thể, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhu tình nồng đậm như từ trong tranh vẽ phun ra, để cho người xem một cái, cơ hồ làm xương muốn nhũn ra.
- Chờ ở đây đi...
Mặt mũi Xà Cơ vẫn tràn đầy cảm giác Phương Hành chiếm được tiện nghi, nhàn nhạt phân phó một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Mà Phương Hành thì cười hắc hắc, nhảy lên trên giường, cả người suýt nữa bị đệm giường mềm mại phủ hết, hắn hiện lên hình chữ đại nằm ở trên mặt giường, con mắt nhìn mái vòm khảm đầy minh châu, cười xấu xa hai tiếng, âm thầm hồi tưởng lại pháp môn mà Liên Nữ dạy hắn, từng chi tiết đều suy diễn một lần, xác định không có bất kỳ thiếu sót mới thôi.
Hắn lẳng lặng đợi một nén hương thời gian, nhưng Long Nữ một mực chưa đến.
Trong phòng ngủ ánh sáng rất mờ, không có một chút động tĩnh.
Mơ hồ có hương thơm để cho người say mê, lại như muốn kích thích người buồn ngủ.
Phương Hành nằm ở trên giường một hồi, lại đi dạo một vòng, chứng kiến trên bàn có rượu ngon, ngửi thoáng một phát, cảm giác mùi rượu nồng đậm, liền cầm lấy chén ngọc rót uống, chép chép miệng, cảm thấy mùi vị không tệ, liền thu cả bình vào, sau đó tiện tay cầm lấy một quả lê, vừa gặm vừa đi dạo.
Trong phòng ngủ này xác thực không ít bảo bối, bất quá hắn có thể để mắt lại không nhiều, cảm thấy Dạ Minh Châu khảm nạm ở trên cột không tệ, liền ý định nạy ra thu vào, sau này làm trâm hoa cho Tiểu Man.
Đang nạy ra viên thứ mười một, ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, thanh âm kỳ ảo động lòng người, hình như có người nhẹ nhàng ca xướng, thanh âm kia cực kỳ êm tai, làm người say mê, rõ ràng có thể xuyên thấu ngọc bích rơi vào trong phòng ngủ, rõ ràng như ở bên tai, nhưng hết lần này tới lần khác lại lộ ra cực kỳ nhẹ nhàng, như thanh phong phật đến, để cho người say lòng.
- Đến rồi...
Phương Hành đại hỉ, nhảy tới trên giường, bắt chéo chân, một tay chống cằm, bày ra tư thế tự nhận là tuấn tú nhất.
Cửa bị một trận gió thổi từ từ mở ra, một nữ tử mặc sa mỏng, ngọc thể lung linh cao gầy chậm rãi đi đến, sắc mặt lạnh lùng, lại hoàn mỹ không tỳ vết, đôi đùi ngọc để cho người mơ màng như ẩn như hiện, đúng là Long Nữ đến...
- Đại mỹ nhân, mau tới mau tới...
Phương Hành vỗ vị trí bên người, ý bảo Long Nữ tranh thủ thời gian đi lên.
Trên mặt Long Nữ lộ ra cười lạnh khinh miệt, nhưng vẫn chậm rãi bò lên giường, tay ngọc thon thon đặt ở trên ngực Phương Hành, nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng trượt vào trong quần Phương Hành, động tác lớn mật này khiến cho Phương Hành có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn Long Nữ, lộ ra bộ dáng nai tơ.
Trong phòng ánh sáng càng u ám, mang theo một loại ám muội làm người suy nghĩ viễn vông.
Mùi thơm nhẹ nhàng, mỹ nhân như ngọc.
Long Nữ ép thân thể xuống, hôn hít lấy lồng ngực không tính rộng lớn lại kiên cố của Phương Hành, Phương Hành thì ngửa mặt nhìn trần nhà.
Đối mặt với hưởng lạc cực hạn này, hắn hình như lộ ra không có hứng thú.
Qua thật lâu, thời điểm đầu lưỡi của Long Nữ trượt đến vị trí quan trọng nào đó, Phương Hành đột nhiên nhảy dựng lên, đè Long Nữ ở trên giường, động tác này quá mức thô lỗ, trên mặt Long Nữ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng qua, cho rằng Phương Hành thích động tác mạnh, cười cười.
Phương Hành cúi xuống, Long Nữ mân mê cái miệng, giống như đòi hôn.
Lại không nghĩ tới, Phương Hành cúi xuống chỉ là cẩn thận nhìn hai mắt nàng, đột nhiên vỗ xuống một chưởng.
Ở ngón giữa của hắn, bất ngờ nhiều hơn một tấm Định Thần Phù, muốn định trụ Long Nữ.
- Con mẹ nó, vậy mà đưa hàng giả lừa gạt ta, còn có thể có chút trách nhiệm hay không?
Long Nữ phản ứng cực nhanh, vừa thấy lá bùa dán đến, nháy mắt bứt thân trở ra, thân thể mềm mại như xà, vèo một tiếng, đã từ dưới người Phương Hành trượt ra, xoay người nhảy ra ngoài ba trượng, quát chói tai:
- Ngươi muốn làm gì?
- Phải hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng, tiểu xà, trêu đùa ta như vậy, có tin ta rút gân ngươi hay không?
Phương Hành cười lạnh, từ trên giường đứng lên, ôm hai tay, thờ ơ nhìn Long Nữ đứng trên mặt đất, không mảnh vải che thân.
- Ngươi... Ngươi làm sao...
Long Nữ cực kỳ kinh ngạc, biểu lộ có chút hoảng loạn.
- Làm sao thấy được?
Phương Hành chậm rãi đứng lên, đột nhiên kéo bức tranh Cửu Mỹ Đồ xuống, phía sau lộ ra một thạch động thâm thúy mà rộng rãi, Phương Hành đưa tay trảo một cái, linh lực vận chuyển, một lực hút vô hình nhiếp vào, chỉ nghe trong động có tiếng cách cách, một đồ vật to lớn bị hắn nhiếp ra, tiện tay ném xuống, rõ ràng là một con trai lớn, sau khi ngã xuống, vỏ sò mở ra, lộ ra một nữ tử nhỏ nhắn ở bên trong, vẻ mặt kinh hoàng.
Phương Hành cười lạnh, trong ống tay áo bay ra một bóng đen, như linh xà cuốn tới, đúng là Khốn Tiên Tác, Long Nữ thấy vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, quay đầu muốn trốn, nhưng không nghĩ tới ở dưới Khốn Tiên Tác của Phương Hành truy kích, nàng lại không có lực phản kháng, dây thừng quấn lấy hông nàng, sau đó kéo qua.
Long Nữ há miệng muốn kêu, Phương Hành đã cưỡi lên người nàng, duỗi tay đè chặt miệng.
Tay đè xuống miệng Long Nữ, linh lực quán chú, nhẹ nhàng vuốt ve, không bao lâu, bộ dáng của Long Nữ biến mất không thấy gì nữa, biến thành một nữ tử khác khuôn mặt đỏ bừng, không phải người khác, đúng là Hải Xà Tinh Xà Cơ.