Chương 387: Khí tức Long tộc
- Nam Hải Quy Khư...
Phương Hành cúi đầu suy nghĩ cái tên này, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kim Ô nói:
- Tục truyền Nam Hải Quy Khư chính là đạo tràng của Thượng Cổ đại giáo Thái Thượng Đạo, đạo tràng kia đã từng cực thịnh một thời, có thể nói quân lâm thiên hạ, về sau chẳng biết tại sao, xúc phạm Thiên Khiển, bị thiên lôi oanh kích ra khỏi Tam Thập Tam Thiên, đệ tử tử thương gần hết, cả một đạo thống tan thành mây khói, mà vị trí đạo thống này, cũng hóa thành một chỗ quỷ dị, tàn trận đầy sát cơ, không gian loạn lưu cùng với thiên cơ hỗn loạn, che lại khu vực đó, hóa thành mấy bí địa như Dao Trì, Ma Uyên, Yêu Tháp… sâu thẳm quỷ dị, ngay cảNguyên Anh cảnh cũng không thể tra xét bí ẩn trong đó, vạn năm qua, chỉ có những người không đường có thể lui, hay tham đạo thống của Thái Thượng Đạo, mới có thể liều mạng xông vào Quy Khư thử thời vận!
- Không ai có thể đi ra ngoài?
Phương Hành có chút chắt lưỡi.
Kim Ô lắc đầu nói:
- Cũng không tuyệt đối như vậy, ta từng ở trong điển tịch thấy qua, ba nghìn năm trước, trời giáng Cửu Quan, thiên địa đại biến, Quy Khư xuất hiện kẽ nứt, có vài người nhân cơ hội kia, từ trong Quy Khư trốn ra, thế nhân cũng vì vậy mà hiểu được một ít tình huống trong Quy Khư, nhưng ngoại trừ lần đó, thì không có người có thể trốn ra, Nam Hải Quy Khư, có thể vào không thể ra, đã trở thành nhận thức chung của thế nhân, ngươi nghìn vạn lần đừng có nghĩ quẫn...
- Vậy thì không đi, tìm phương pháp khác...
Phương Hành nghe xong cũng nghiêm túc, đánh chết cũng không muốn đi vào địa phương quỷ quái kia.
Đang thương lượng bỏ chạy đi đâu, có khả năng che giấu thiên cơ, chợt nhận ra có khí tức nguy hiểm.
Phương Hành thi triển Pháp Nhãn Thuật, nhìn về phương bắc. Bất ngờ nhìn thấy một hồng ảnh, như ẩn như hiện, cấp tốc đuổi theo.
- Ta sát, con rồng điên kia lại truy tới, chạy mau, chạy mau...
Thấy rõ dáng dấp của hồng ảnh kia, Phương Hành bị dọa đến kinh hoàng, vội vàng giục Kim Ô mau trốn, hắn cũng đã gặp qua thực lực của con rồng điên kia, thật rất đáng sợ, vốn cho rằng mình đã trốn xa, không nghĩ tới gia hỏa kia lại sẽ đuổi qua.
Biến cố này làm Phương Hành và Kim Ô sợ hãi, không muốn bị Xích Long nuốt, quái khiếu chạy trốn về phía nam.
Tốc độ của Xích Long quá nhanh, còn nhanh hơn Long Nữ vài phần, Yêu thân của Kim Ô mạnh mẽ, cộng thêm tu luyện bí pháp của Đại Bằng tộc đến trình độ nhất định, Kim Đan hậu kỳ bình thường, đều chỉ có thể đi theo phía sau ăn tro, lại không nghĩ rằng vứt không ra con rồng điên kia.
- Mẹ của ta, con rồng điên này truy hai chúng ta làm gì...
Kim Ô không ngừng kêu rên, hai cánh vẫy mạnh, trên kim vũ đã dấy lên hỏa diễm nhàn nhạt.
- Không phải mới quẹo rồi sao? Sao nó còn có thể theo kịp?
Phương Hành cũng kêu la, vội vàng đứng lên, thi triển công pháp vô danh che đậy khí tức.
Không bao lâu, thanh sương tràn ngập, bao phủ hắn và Kim Ô, nhất thời an toàn hơn không ít.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, Xích Long điên cuồng đuổi theo đã dừng ở trong hư không, mắt to ngơ ngác nhìn bốn phía, tựa hồ đã mất đi phương hướng. Mà Kim Ô thì mượn thanh sương che lấp, nhanh trốn về phía xa.
- Tốt, xem ra con rồng kia men theo khí tức của chúng ta đi đến, che đậy khí tức, liền không cảm giác được chúng ta!
Phương Hành kêu to, chỉ là trong lòng lại không dám thả lỏng, vừa rồi hắn thi triển Liễm Tức Thuật quan chiến, đã tiêu hao không ít linh lực, lúc này lại thi triển Liễm Tức Thuật, linh lực không đủ là vấn đề lớn, căn bản chống đỡ không được bao lâu.
Quả nhiên, chạy không quá trăm dặm, Liễm Tức Thuật đạt tới cực hạn, thanh sương tán đi, Xích Long lại đuổi theo.
- Mẹ của ta, bị chó điên theo dõi, lão Kim ngươi bay nhanh chút!
Phương Hành kêu rên, cảm giác khổ không thể tả.
Ở trong Tu Hành Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, chọc không biết bao nhiêu phiền phức, chạy thoát không biết bao nhiêu lần truy sát, nên cũng không phải tay mơ, kiến thức không cạn, Phương Hành rất nhanh liền tính toán, tuy con rồng điên kia khí tức hỗn loạn, nhưng rõ ràng cho thấy phong tỏa mình và Kim Ô, nói cách khác, nó không phải truy sai người, mà căn bản là nhằm vào mình, nhưng trước kia rõ ràng mình và Kim Ô đã vòng một phương hướng, nó là làm sao đuổi kịp mình? Chẳng lẽ trên người mình có khí tức gì hấp dẫn nó sao?
Trong óc nghĩ như thế, không khỏi nghĩ tới hạt châu kia.
Bằng vào quang hoa của hạt châu kia, mình có thể tuỳ tiện phá vỡ cấm chế và trận pháp của Long Nữ, có thể thấy được hạt châu kia và Long cung nhất mạch có ngàn vạn liên hệ, nói không chừng là khí tức của hạt châu kia, dẫn động con rồng điên này truy kích, nghĩ tới đây, Phương Hành vội vàng lục lọi, ném nó đi, xem có thể dẫn dắt rồng điên rời đi hay không.
Nhưng vừa lục lọi, cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh, không thấy hạt châu kia rồi.
Lúc này hắn mới nghĩ tới, lúc đó thời điểm nhìn thấy Long Nữ, ngậm hạt châu ở trong miệng, lấy linh lực thúc giục, mượn khí tức của nó bài trừ cấm chế, về phần sau đó... Phương Hành bỗng nhiên nghĩ tới, lúc đó mình bị Long Nữ thô bạo hôn môi, bản thân vội vã bảo hộ trinh tiết, giống như nuốt hạt châu kia rồi?
- Xong đời...
Phương Hành vội vàng nội thị, lại phát hiện trong tạng phủ không hề có bóng dáng của hạt châu kia, lẽ nào bị luyện hóa rồi sao?
Phương Hành cả kinh, rất muốn đập đầu chết đi, chỉ tiếc xung quanh không có tường.
Hắn đã đoán được, Long Châu kia không giải thích được tiêu thất, hơn phân nửa là dung hòa ở trong cơ thể mình, nói cách khác, trên người mình đã có khí tức của Long Châu, thảo nào con rồng điên kia sẽ để mắt tới mình, từ biểu hiện lúc trước đến xem, nó theo dõi được khí tức Long tộc thì căn bản sẽ không nhả ra, quyết đuổi theo gặm mình mới được, mình phải làm sao bây giờ?
Ở dưới tình huống Xích Long đuổi gấp như vậy, Kim Ô đã không dám chuyển phương hướng, chỉ có thể liều mạng bay về hướng nam, một khi đổi hướng, chỉ sẽ kéo gần cự ly với Xích Long, hết lần này tới lần khác thực lực của Xích Long lại mạnh như thế, Phương Hành hoàn toàn không có nắm chắc so chiêu, phỏng chừng ngay cả thực lực đánh hai ba chiêu cũng không có, hai huynh đệ sẽ bị nó nuốt.
- Không có biện pháp, tiểu thổ phỉ, cũng không phải Kim gia hại huynh đệ, mà thật chỉ có thể giúp ngươi đến nơi này...
Kim Ô cao giọng kêu lên, trái lại quyết định chủ ý, liều mạng bay về phía nam.
Cũng không biết chạy bao lâu, chỉ cảm thấy Xích Long và bọn họ chỉ cách không tới trăm dặm, loại cự ly này, thật có thể nói trong nháy mắt là có thể vượt qua, thậm chí bọn họ đã cảm ứng được khí thế độc ác trên người Xích Long. Lúc này phía trước, chỉ thấy một chỗ rất kỳ diệu, vô số lôi điện rậm rạp chằng chịt từ trên trời giáng xuống, lúc ẩn lúc hiện.
Phía trước phảng phất như đến cuối thiên địa, nước biển chảy ngược, trên chạm thương khung, trung gian xen lẫn vô số lôi điện rậm rạp chằng chịt, giống như thiên địa bày ra từng lồng giam, mà xuyên thấu qua lôi điện và gió bão, phảng phất như có thể thấy xa xa vô tận, mơ hồ có tiên đảo tồn tại, càng kỳ lạ là, vô số lôi điện và gió bão đều mơ hồ chỉ hướng vào trong, đối với bên ngoài thì sản sinh lực hút cường đại.
Nam Hải Quy Khư!
Thiên địa phần cuối, vô vọng tuyệt địa.
Đánh chết Phương Hành cũng không muốn đến địa phương quỷ quái này, nhưng vẫn bị ép phải tới gần.
- Tiểu thổ phỉ, Kim gia chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này, ta còn có đại sự phải làm, không thể theo ngươi tiến vào, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu như một ngày kia ngươi có thể đi ra, nhớ kỹ đến Bắc Câu Lô Châu tìm ta, khi đó một là ta đã thành Yêu Vương, hai là mộ phần đã xanh cỏ, nếu vậy thì nhớ kỹ báo thù cho ta... mà này, trên người ngươi có nhiều bảo bối như vậy, không bằng cho ta đi?
Kim Ô liều mạng bay về phía Quy Khư, đồng thời nhìn Phương Hành kêu to.
- Ta sát, ngươi muốn ném ta vào? Nghĩ hay lắm!
Phương Hành giận dữ, Khổn Tiên Tác bay ra, quấn lấy cổ của Kim Ô.
- Con mẹ nó, ngươi muốn hai ta cùng chết sao?
Kim Ô bị Phương Hành cột lại, không khỏi kêu to, suýt nữa bị lực lượng vòng ngoài của Quy Khư hút vào.
- Cái địa phương này, ta không muốn đi vào...
Phương Hành kêu to:
- Dù sao đi vào cũng không phải chết, hai ta cùng nhau đi vào xông pha...
Kim Ô quái khiếu:
- Ta mới không vào đâu, ra không được thì khác gì chết?
Một người một ô, còn chưa tiến vào Quy Khư đã đánh nhau, ở trên không trung lộn nhào cắn xé.
Mà ở phía xa, con rồng điên kia đã phong tỏa Phương Hành, cũng mặc kệ Quy Khư nguy hiểm như thế nào, hưng phấn vọt tới, mở ra long trảo lành lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, nhìn bộ dáng kia, là hận không thể một ngụm nuốt Phương Hành, thấy không đường đào sinh, Phương Hành cũng bất đắt dĩ, tiện tay buông lỏng Kim Ô ra, chửi ầm lên:
- Cút, tự tiểu gia đi vào lăn lộn...
Trong tiếng kêu to, một cước đạp bay Kim Ô.
Mà lúc này, Xích Long đã cách Phương Hành không tới 50 dặm, Phương Hành cũng không do dự, phía sau lóe lên Kim Sí, cả người vọt vào, tuy lôi điện ở chung quanh Quy Khư rất mạnh, nhưng đối với phía ngoài chỉ có lực hấp dẫn, không có thương tổn, sau khi cuốn vào trong đó, chỉ cần là Trúc Cơ cảnh, thì có thể chống đỡ được, nhưng sau khi tiến vào, muốn ra lại cực kỳ khó khăn, cần hoàn toàn ngăn chặn lực lượng lôi cấm và phong bạo, sợ rằng Nguyên Anh cảnh cũng không làm được, đây cũng là nguyên nhân Quy Khư dễ vào khó ra.
Phương Hành trốn vào trong đó, chỉ thấy một cái bóng nhàn nhạt ở trong biển lôi, càng lúc càng nhạt, dần dần tiêu thất.
Kim Ô nhìn bóng dáng của Phương Hành, khe khẽ thở dài nói:
- Ta là thật có chuyện phải làm, đừng trách ta...
Cũng chỉ kịp thở dài, khóe mắt đã nhìn thấy Xích Long càng lúc càng gần, vội vàng tránh đi, phía sau dâng lên kim quang, làm bộ Phương Hành còn đang ở trên lưng, nhìn Xích Long kêu to:
- Con mẹ nó tiểu xà, có bản lĩnh đuổi theo Kim gia ngươi...
Sau khi kêu to, thì cấp bách bay xa, hắn còn không biết nguyên nhân Xích Long truy sát Phương Hành, chỉ muốn dẫn dắt Xích Long rời đi.
Trên lưng không có Phương Hành, tốc độ của nó có thể đề thăng một đoạn, có chút nắm chặt dẫn dắt Xích Long rời đi.
Chỉ là nó không nghĩ tới, thời điểm Xích Long bay gần đến ngoại vi Quy Khư, thậm chí ngay cả dừng cũng không dừng, liền lao vào trong lôi cấm, hầu như không chút do dự, thẳng đến thân ảnh đã sắp biến mất của Phương Hành.