Chương 394: Ta có một con tiểu cẩu
Lúc này dáng người của Phương Hành khô gầy như củi, huyết dịch nồng đặc óng ánh, phảng phất như Hồng Bảo Thạch lưu động, loáng thoáng, còn có một loại hương thơm khó nói lên lời tung bay trong không khí, đây là bởi vì hắn bế quan hai năm, đã không ăn uống, máu trong cơ thể khô kiệt, chỉ còn bản mạng tinh huyết quý giá nhất tồn tại, ẩn chứa lực lượng huyết tinh khổng lồ.
Mấy Kim Đan cảnh kia thấy vậy, trong nội tâm ẩn ẩn có chút kinh hãi: nhìn máu kia, kẻ này tất nhiên bất phàm...
Còn nữ nhân kia thì giật mình, lập tức nghĩ đến, huyết dịch của súc sinh kia hiếm thấy như thế, dùng làm mồi nhử cũng không tệ!
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp nghiên cứu, lại nghe được một tiếng long ngâm phẫn nộ, xỏ xuyên qua nghìn vạn dặm, âm thanh chấn động hư không, cả Hung Thú Sơn Mạch rung động lắc lư, phi điểu bay loạn, ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy thân thể chấn động, trái tim khủng hoảng khó tả, cùng nhau quay đầu nhìn lại, người tu vi cao đã cảm giác được ngoài ba nghìn dặm, có tồn tại khủng bố nhanh chóng tiếp cận.
Ở trong hư không, rồng điên đang dốc sức liều mạng bay tới, mơ hồ cảm thấy Phương Hành nguy hiểm, nó giống như điên cuồng, trong mắt to đã xuất hiện sát ý, bất quá có chút không hòa hợp là, ở trong móng vuốt của nó, bất ngờ mang theo một cái lồng nhốt thỏ, trong lồng có tầm mười con thỏ mập mạp, dồn lại ở trong một góc, trong miệng vẫn còn nhai cỏ xanh.
Mà ở sau lưng rồng điên không đến ngàn dặm, thì có mấy Kim Đan cảnh khí tức hùng hậu cưỡi mây bay theo, trên mặt đều khiếp sợ và khó hiểu, khiếp sợ là vì trong Quy Khư, khi nào xuất hiện Chân Long? Vì sao ngay cả Phụng Thiên Thị am hiểu điều khiển Hung Thú nhất cũng không biết? Càng khiếp sợ là, vì sao Chân Long này đến thị tộc bọn hắn, còn từ trên trời giáng xuống...
Sau đó bắt một lồng thỏ do phàm nhân nuôi dưỡng bỏ chạy?
Đủ loại khiếp sợ và khó hiểu, nháy mắt kinh động Đại trưởng lão và mấy vị cung phụng trong thị tộc, lập tức bay lên không, theo đuôi đi lên.
Trên người con rồng điên này tỏa ra khí tức đáng sợ, để cho bọn hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, mà ý định đến nhìn kỹ hẵn nói.
- Ồ? Tốc độ của nó nhanh hơn, hình như có dấu hiệu cuồng bạo!
Nhìn thấy rồng điên đột nhiên tăng tốc, một vị cung phụng trầm giọng nói.
- Thay phiên thi triển Na Di Thuật, nhất định không thể mất dấu nó, trong Quy Khư vậy mà xuất hiện Chân Long, thật làm cho người kinh hãi!
Mấy vị Kim Đan cảnh thương nghị một phen, lập tức kết thành trận thế, tựa như chim nhạn xếp thành chữ nhân đuổi theo. Thay phiên dẫn đầu, thi triển Na Di Thuật kéo những người khác, vốn Kim Đan cảnh thi triển Na Di Thuật cũng cực kỳ khó khăn, tiêu hao linh lực và gánh nặng thân thể là cực kỳ lợi hại. Trong thời gian ngắn không cách nào thi triển nhiều, nhưng kết thành loại trận thế này, lại để cho một người Na Di Thuật một lần hóa thành năm lần, chỉ cần rồng điên kia thoát đi không xa, thì có thể đuổi theo.
- Đã trúng ba cây Phá Hung Đinh, vậy mà không hừ một tiếng, thoạt nhìn xương rất cứng nha...
Lúc này bên bờ hồ, tên Trúc Cơ mặt trắng kia đã cầm cây Phá Hung Đinh thứ tư, âm hiểm đi tới.
Phương Hành quay đầu, nhìn hắn cười cười, lại nhìn tiểu thư kia cười cười, nhưng không nói chuyện, chỉ là trên trán đã hiện đầy mồ hôi, lúc này cơ thể hắn thống khổ không thể tả, Phá Hung Đinh kia đâm vào thân thể, lực lượng âm hàn ở phía trên như có hiệu quả tập trung thần hồn, đang điên cuồng trùng kích thức hải, như muốn tiến vào thức hải, định trụ thần hồn.
Loáng thoáng, hắn cảm thấy xa xa đang có một khí tức điên cuồng tới gần, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mà tiểu thư và ba vị Kim Đan cảnh ở bên người nàng, sắc mặt cũng âm tình bất định thấp giọng nghị luận, vừa rồi âm thanh cuồng bạo kia, đến cùng là loại Hung Thú nào phát ra, ba vị Kim Đan cảnh đều cảm giác có chút không ổn, đề nghị tiểu thư nhanh chóng ly khai, nhưng vị tiểu thư kia gan lớn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đại khái là Thú Vương nào đó tiến giai, rít gào núi rừng mà thôi, chúng ta ở trên lộ tuyến an toàn, chắc có lẽ không có việc gì!
Nói xong quay đầu nhìn về phía Phương Hành, chỉ thấy tuy sắc mặt hắn tái nhợt, lại nhìn một phương hướng mỉm cười, trong nội tâm có chút tức giận, hừ lạnh nói:
- Ngươi cười cái gì? Tư vị của Phá Hung Đinh rất tốt sao!
Phương Hành không nhìn nàng, cười hắc hắc, hàm răng có chút run rẩy mở miệng:
- Chó con của ta đến rồi!
- Chó con?
Tiểu thư nao nao, không hiểu ý nghĩa, nhưng biểu lộ của Phương Hành lại làm cho nàng mơ hồ cảm thấy sợ hãi, chỉ là không nguyện ý thừa nhận mình sợ hắn, ngược lại hóa thành cảm giác chán ghét, cười lạnh nhìn tên Trúc Cơ mặt trắng nói:
- Xem ra hắn còn không có ăn đủ, tốc độ của ngươi nhanh chút ít, đinh xong chúng ta còn đi!
Trúc Cơ mặt trắng đáp ứng, nhìn Phương Hành cười lạnh nói:
- Đến lúc này còn quan tâm đến chó, là cười tay nghề của ta không được sao? Trước đóng đinh ngươi, lại bắt chó của ngươi hầm ăn...
Nói xong Phá Hung Đinh hung hăng đâm xuống, phá vỡ vào ngực của Phương Hành.
Phương Hành lại giống như không có đau nhức, con mắt sáng lên, nhìn xa xa nói:
- Nó đến rồi, đoán chừng ngươi hầm không được!
Cơ hồ cùng lúc đó, lại một tiếng long ngâm rung động đại địa, trong mây trắng lăng không vang lên thanh âm lôi điện, mây trắng à hóa thành mây đen, thiên địa sáng ngời cũng lập tức ảm đạm xuống, mọi người đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mây đen, lao xuống một quái vật khổng lồ.
- Đó là...
Chỉ nháy mắt, tiểu thư và đám tùy tùng sợ tới mức ngây người, động cũng không dám động.
Duy chỉ có ba gã Kim Đan cảnh kia quát to một tiếng "không tốt", phi thân nhảy lên, bảo vệ tiểu thư.
Bọn hắn thấy rõ ràng, sau khi mây đen tách ra, bất ngờ từ bên trong chui ra một Chân Long dài hơn ba mươi trượng, con mắt màu đỏ cách hơn trăm trượng, cũng có thể chứng kiến bên trong sát cơ kinh người, nhìn thấy Phương Hành bị nhốt ở trong lồng, lập tức gầm thét vọt xuống, bộ dáng kia giống như một con chó thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, lập tức nhào tới cứu chủ.
- Long, kia dĩ nhiên là Chân Long...
- Trong Quy Khư khi nào có Chân Long tồn tại, đây không phải Hung Thú đỉnh cấp trong truyền thuyết sao?
Trong tiếng kinh ngạc, Xích Long vọt xuống, chấn sơn mạch ở phụ cận rung động lắc lư, mặt đất xuất hiện một cái hố to, trong hầm là đám thỏ đáng thương và hai tùy tùng hóa thành thịt nát, sau đó còn không đợi các tùy tùng khác tránh né, Xích Long vung đuôi, đánh bốn năm người khác thành thịt nhão, bay về phía xa xa.
- Chạy mau...
Ba Kim Đan cảnh kinh hoàng kêu to, muốn dẫn tiểu thư đào tẩu, nhưng vừa mới bay lên không đến mười trượng, đã bị Xích Long vỗ xuống, ba vị Kim Đan cảnh dốc sức liều mạng chống cự, chỉ tiếc Xích Long là tồn tại có thể chém giết Kim Đan cảnh đỉnh phong, bọn hắn chỉ là ba tu sĩ miễn cưỡng duy trì ở Kim Đan không rơi xuống mà thôi, lại lấy cái gì chống cự?
Bị móng vuốt của Xích Long chụp trúng, đan quang của ba người ảm đạm, giống như vải rách rơi xuống, hai Kim Đan cảnh ở phía trước nhất phun máu, chết không thể chết lại, chỉ có vị tiểu thư kia và tu sĩ áo vàng còn sống, chỉ là sắc mặt kinh hoàng, bị trọng thương rất nặng.
Có thể nói, Xích Long từ trên trời giáng xuống, giống như ác hổ tiến vào bầy cừu, đối phó những người kia ngay cả ba hơi cũng chưa tới.
- Đại cẩu, nhanh thả ta...
Thời điểm tiểu thư kia sắp bị khí tức của Xích Long chấn ngất đi, một thanh âm lười biếng vang lên, nàng quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, bất ngờ thấy là Phương Hành, trong nội tâm có chút khó hiểu, liền nhìn thấy Xích Long vội vàng vọt tới, giơ móng vuốt lên cao cao, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ lồng sắt một cái, lồng sắt chuyên môn dùng để giam cầm Hung Thú kia chia năm xẻ bảy, lại không làm Phương Hành bị thương, trên người còn mang theo bốn cây Phá Hung Đinh, chậm rãi đứng lên.
- Chó con của hắn...
Tiểu thư chợt nhớ tới Phương Hành từng nói, trong nội tâm khiếp sợ muốn ngất đi.
Chó con của gia hỏa kia, dĩ nhiên là một Chân Long?
Còn không đợi nàng từ trong khiếp sợ phản ứng lại, Phương Hành đã quay đầu nhìn về phía nàng, sau đó mặt không biểu tình cất bước, Phá Hung Đinh trên người cũng không nhổ xuống, cứ như vậy từ từ đi qua, tiểu thư bị hù đến đổ mồ hôi lạnh, cảm giác kinh hãi lan tràn toàn thân, nhịn không được nôn ọe tại chỗ, ánh mắt lại cố sức nhìn Phương Hành, tràn đầy cầu xin tha thứ và sợ hãi.
Phương Hành mặt không biểu tình, từng bước một đi về phía nàng.
Cảm giác sợ hãi trong lòng nàng càng mãnh liệt, ngón tay siết chặt đất bùn.
Phương Hành đi tới trước người nàng, vươn bàn tay gầy như chân gà ra.
Tiểu thư kia bị chấn nhiếp, suýt nữa bất tỉnh.
Tu sĩ áo vàng nằm ở bên người nàng không xa cũng kinh hãi, dốc sức liều mạng kêu lên:
- Đạo hữu không nên kích động, cũng không được thương tổn tiểu thư, đây là ở trong địa vực của Hận Thiên thị, ngươi muốn cùng một trong mấy thị tộc cường đại nhất Quy Khư là địch sao?
Hắn dốc sức liều mạng kêu to, chỉ là không biết vì bị thương quá nặng, hay thông minh giả bộ như bị thương nặng, mà không dám đứng dậy ngăn trở.
Phương Hành mắt điếc tai ngơ, bàn tay vẫn rơi xuống, bất quá trong âm thanh kinh hãi kêu to của vị tiểu thư, Phương Hành thò tay cầm lên một miếng thịt nướng ở bên người nàng, đưa đến bên miệng hung hăng cắn một cái, cơ hồ ngay cả nhai cũng không nhai nuốt xuống, sau đó lại xé một miếng ăn liên tục, miệng mơ hồ nói:
- Thực con mẹ nó chết đói ta rồi!