Chương 395: Lại để cho ngươi biết ta là ai!
Chẳng ai ngờ sẽ là kết quả này, người chết tự nhiên yên tĩnh, nhưng người sống cũng yên tĩnh.
Bọn hắn đều ngơ ngác nhìn Phương Hành, lúc này gia hỏa kia rất giống quỷ chết đói đầu thai, ăn xong một con gà rừng nướng chín, lại nhặt một cái giò heo ăn như hổ đói, ngừng cũng không ngừng, vừa rồi thịt bên này đã nướng khá lâu, bất luận là cháy hay dính tro than, đều bị hắn nuốt sạch.
Cũng không biết thân thể gầy còm kia làm sao chứa nổi nhiều như vậy, thậm chí ngay cả bụng cũng không thấy phình lên.
Xem bộ dáng là thực rất đói bụng!
Tiểu thư và tu sĩ áo vàng đã hóa đá.
Chẳng lẽ gia hỏa kia thực đến xin miếng thịt ăn?
Vừa rồi bọn hắn tra tấn Phương Hành như thế, ngoại trừ trong nội tâm tiểu thư kia có chút tức giận, thì càng nhiều là vì không tin tu vi như Phương Hành, ở trong núi rừng sẽ bị đói, hơn nữa bởi vì hắn không rõ lai lịch, có chút hiềm nghi, chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, sự tình náo lớn như vậy, gia hỏa kia bị đinh bốn cây Phá Hung Đinh không nói, bên mình cũng tử thương không sai biệt lắm, lại không nghĩ rằng, hết thảy nguyên nhân, rõ ràng thật là vì một miếng thịt nướng mà thôi?
Nhìn thấy Phương Hành xác thực không có sát ý, tiểu thư, tu sĩ áo vàng, cùng với tên Trúc Cơ mặt trắng đụng phải vận khí cứt chó, núp ở sau một tảng đá lớn bảo vệ được tính mạng kia mới nơm nớp lo sợ đứng lên, nhìn Xích Long ở sau lưng Phương Hành, ngoan giống như chó xù, ngẫu nhiên nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt lại hung lệ khó tả, một câu cũng nói không nên lời.
- Vị đạo hữu này, ngươi...
Tu sĩ áo vàng run giọng mở miệng, trong ánh mắt còn đầy cảm giác sợ hãi.
Trong miệng Phương Hành nhai thịt nói:
- Ta đã nói, chỉ là tới xin một miếng thịt ăn mà thôi!
Tu sĩ áo vàng sắp muốn khóc, nhìn tử thi khắp nơi và bốn cây Phá Hung Đinh trên người Phương Hành, không khỏi im lặng, sau nửa ngày mới nói:
- Vậy vì sao ngươi... ăn mặc như vậy... nếu không phải như vậy, chúng ta sẽ không hiểu lầm đạo hữu...
Phương Hành ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi nhìn đói gần hai năm thử xem?
Nói xong tiếp tục cúi đầu ăn thịt nướng, trải qua một phen thẩm vấn vừa rồi, hắn ngược lại đoán được thời gian mình bế quan.
Tu sĩ áo vàng không biết nói cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu thư, biểu lộ của nàng cũng cực kỳ phong phú.
Nguyên lai gia hỏa kia thực không có ý muốn mạng của mình, trong nội tâm tiểu thư rơi xuống một tảng đá lớn, nhớ tới vừa rồi mình biểu lộ ra kinh hãi, nàng lại có chút xấu hổ, âm thầm có chút hận dã hầu tử ba phen mấy bận để cho mình xấu mặt kia, chỉ bất quá bây giờ có Xích Long đi theo bên cạnh Phương Hành, cho nàng mười lá gan cũng không dám ngang tàng nữa.
Nàng và tu sĩ áo vàng cũng không phát giác, thời điểm Phương Hành cúi đầu xuống cắn xé thịt nướng, trong ánh mắt lại hiện lên hàn mang.
Hiện tại Phương Hành biểu hiện hiền lành vô hại, là vì sau khi hắn Trúc Cơ viên mãn, thần thức cường đại mấy lần, chuẩn xác cảm ứng được thời điểm Xích Long từ trên trời giáng xuống, có mấy tu sĩ khí tức cường đại đến cực điểm cũng đi theo rơi vào xung quanh sơn mạch, bày ra đại trận nào đó, có trời mới biết lúc này trong miệng hắn cắn xé rốt cuộc là thịt nướng hay thịt người.
Mà mấy đại tu kia theo đuôi Xích Long đến, lại không biết Phương Hành đã nhận ra bọn hắn tới, dù sao bọn hắn tự nghĩ, dùng tu vi của bọn hắn, ngay cả ba vị Kim Đan cảnh lúc trước cũng không phát giác, huống chi là một tiểu tử Trúc Cơ cảnh?
Mà thời điểm bọn hắn nhìn thấy Xích Long cuồng bạo bất ngờ nhu thuận ở trước mặt Phương Hành, mà Phương Hành lại không có lộ ra sát ý với nữ nhi của Tộc trưởng, trong nội tâm nới lỏng mấy hơi, một người trong đó truyền lại thần niệm:
- Hung Thú cường đại như vậy, vậy mà chủ nhân chỉ là Trúc Cơ cảnh? Thật quái quá, mấy vị trưởng lão, chúng ta còn ra tay không?
Một vị đại tu khác nói:
- Chúng ta vội vã bố trí xuống Ngũ Hành đại trận, không có mười phần nắm chắc bắt giữ Xích Long, ngược lại có khả năng lưỡng bại câu thương, phong hiểm quá lớn, hay là mời Đại cung phụng hiện thân, nhìn xem có thể lôi kéo tiểu tử Trúc Cơ kia không, người còn lại tạm không ai ra mặt, hình như tiểu tử này kết oán với con gái của Tộc trưởng, nếu hắn muốn hành hung, liền ra tay tiêu diệt hắn!
...
Lại nói lúc này, Phương Hành đã ăn xong tất cả thịt nướng, hình như cảm giác lửng dạ, lại nằm ở trên bờ đầm, ừng ực ừng ực uống nước cả buổi, lúc này mới đứng lên, vỗ vỗ bụng, một bộ cảm thấy mỹ mãn, quay người nhìn vị tiểu thư kia nói:
- Vị cô nương này, tại hạ là thật bế quan quá lâu, đói tới choáng váng, lúc này mới gây phải cô nương, dẫn phát nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, ngươi đinh ta bốn cây Phá Hung Đinh, con chó điên này nóng vội cũng đả thương mấy tùy tùng của ngươi, tính toán huề nhau được không?
Biểu hiện ra ngoài giống như kiêng kị thế lực của Hận Thiên thị, không muốn kết thù.
Tiểu thư thấy hắn yếu thế, nói chuyện cũng không thô lỗ giống như vừa rồi, dũng khí lại tăng, cười lạnh quát:
- Ta bất quá đinh ngươi vài cái, ngươi lại giết sạch tùy tùng của ta, như vậy cũng muốn huề nhau?
Tu sĩ áo vàng hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo của nàng, truyền âm nói:
- Tiểu thư không nên ép hắn, tuy tu vi của người này không cao, nhưng có Chân Long hiệu lực, giá trị lôi kéo cao hơn Kim Đan cảnh bình thường, ngay cả tộc trưởng và Đại cung phụng ở đây, cũng sẽ cực lực lôi kéo, để tránh hắn lưu lạc đến thị tộc khác, chúng ta há có thể buông tha?
Tiểu thư giật mình, lành lạnh truyền âm:
- Ta không thích người này, nhưng Xích Long kia tự nhiên không thể buông tha, ta thấy đảm lượng của hắn cũng không lớn, vừa nghe thanh danh của Hận Thiên thị chúng ta, trong nội tâm liền sợ, nghĩ biện pháp đoạt Xích Long của hắn là được...
Lúc này Phương Hành cũng cau chặt lông mày nói:
- Không thể huề nhau?
Tiểu thư cười lạnh, đang muốn nói chuyện, lại nghe một tiếng cười dài, thanh âm già nua truyền đến:
- Tự nhiên không thể huề nhau...
Nghe thanh âm già nua kia, tu sĩ áo vàng và tiểu thư đồng thời kinh hãi, quay đầu nhìn lại, kêu lên:
- Đại cung phụng?
Phương Hành cũng nhìn sang, chỉ thấy một lão giả râu dài chân đạp tường vân, từ trên trời giáng xuống, người mặc trường bào màu xám, tóc bạc, cũng không biết bao nhiêu tuổi, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây quýt, bất động thanh sắc nhìn tu vi của hắn, trong nội tâm Phương Hành hơi thất kinh, không ngờ đã là Kim Đan cảnh đỉnh phong, cách Nguyên Anh cảnh cũng không xa.
Hắn cũng có chút may mắn, may mắn vừa rồi đã nhận ra sự hiện hữu của bọn hắn, không có mạo muội ra tay giết người, nếu không lão nhân này và mấy gia hỏa liên thủ, ngay cả Xích Long cũng chưa chắc có thể gánh được.
- Lão tiền bối, ta là thật không có ác ý, Xích Long thấy ta bị thương, nên mới nổi điên...
Phương Hành biểu hiện ra vẻ sợ hãi, nhìn lão giả nói.
Lão giả kia thấy thế, ngược lại nở nụ cười nói:
- Lão hủ nói không thể huề nhau, là không thể để cho tiểu hữu bị ủy khuất, ngươi bị thương, Xích Long nóng vội hộ chủ là bình thường, đã là hiểu lầm, thì mấy tùy tùng lại tính cái gì? Lão hủ cũng thay Thanh Nhi xin lỗi tiểu hữu, mong tiểu hữu chớ vì vậy mà hiểu lầm Hận Thiên thị ta...
Nói xong bàn tay vung lên, lấy về bốn cây Phá Hung Đinh ở trên người Phương Hành, lại tiện tay bắn ra một đoàn đan quang, bên trong có linh dịch bao lấy miệng vết thương của Phương Hành, không cho huyết dịch tràn ra ngoài, khẽ thở dài:
- Hận Thiên thị chúng ta cũng không phải địa phương không giảng đạo lý, mấy ngàn năm nay, thỉnh thoảng có người từ bên ngoài đi vào, trong đó có hơn phân nửa là gia nhập Hận Thiên nhất mạch ta, nếu Hận Thiên thị ta thật không thông tình lý như thế, thì có tài đức gì để nhiều người quy tâm như vậy? Thanh Nhi, ta cũng muốn hỏi con, con là vì sao đắc tội vị tiểu hữu này? Mười tám cây Phá Hung Đinh kia, ai cho phép đâm người? Ta nhìn con là càng ngày càng hồ đồ rồi!
Tiểu thư nghe vậy, nhất thời kinh hãi, nàng nghe ra ý quở trách trong đó, trong nội tâm minh bạch, Đại cung phụng là trách nàng vì sao không lôi kéo một người có Chân Long Hung Thú, ngược lại đắc tội, nhất thời muốn giải thích nhưng không có cơ hội nói, lại ẩn ẩn cảm thấy, lúc ấy mình căm tức quả thật có chút vô cớ, dù nói ra, Đại cung phụng cũng sẽ không nghe.
Nàng ở trong Hận Thiên thị, thân phận siêu nhiên, đại bộ phận cung phụng và nàng biểu hiện là chủ tớ, nhưng Đại cung phụng hiển nhiên không ở trong đó, thân phận của hắn siêu nhiên, ở trong tộc hết sức quan trọng, nếu hắn muốn phạt mình, chỉ sợ ngay cả phụ thân cũng chỉ có thể ở một bên nhìn xem, trong nội tâm nhất thời cảm giác ủ rũ lại tức giận, vừa rồi nhìn thấy Đại cung phụng xuất hiện mà mừng rỡ bị quét sạch sẽ.
Phương Hành thờ ơ lạnh nhạt, nhìn nét mặt của nàng vào đáy mắt, trái tim hơi động, cố ý bước ra một bước, biểu lộ chần chờ lại sợ hãi nói:
- Lão tiền bối đừng nói như vậy, kỳ thật là tiểu tử đói bụng đến choáng váng, cho rằng nàng thân là nam nhi, mới không để ý quá nhiều, mạo phạm vọt ra lấy thịt ăn, chọc phải tiểu thư, nên ta bồi tội mới phải!
- Hừ, ngươi muốn bồi tội? Vậy giao Chân Long kia cho Hận Thiên thị chúng ta đi!
Tiểu thư cười lạnh, đã có Đại cung phụng ở bên, nàng cũng không sợ Phương Hành trở mặt.
Đại cung phụng biến sắc quát:
- Hồ đồ, hôm nay đủ loại hành vi của con, ta chắc chắn sẽ bẩm báo phụ thân con, để cho hắn xử phạt!
Phương Hành lại tranh thủ thời gian khuyên can:
- Lão tiền bối không cần nổi giận, nếu có thể giải lửa giận của tiểu thư, một con Chân Long cũng không đáng là gì, chỉ là ta không phải dùng bí pháp ép nó, mà là cùng một chỗ trưởng thành, nó chỉ nghe một mình ta, không cách nào chuyển giao...
Một phen hư tình giả ý, Phương Hành lưu cho người Hận Thiên thị một dáng vẻ e ngại thế lực của Hận Thiên thị, một lòng hòa giải, muốn trốn qua một kiếp, thậm chí rơi vào trong mắt Đại cung phụng, hắn nhìn trộm tiểu thư, hình như còn có chút tương thích, chỉ là khiếp đảm, không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi, trái tim hắn đại định, ha ha cười to, muốn mời Phương Hành về thị tộc làm khách.
Phương Hành tự nhiên là thụ sủng nhược kinh, không ngừng đáp ứng.
Tiểu thư thấy Đại cung phụng rất muốn mời chào đối phương, cảm thấy lo lắng, vội nói:
- Đại cung phụng, người này không rõ lai lịch, nói là từ ngoại khư đến, lại nói không rõ thời gian mình vào, hỏi hắn là ai cũng không nói, làm sao có thể mang về gia tộc...
Phương Hành cười khổ nói:
- Vừa rồi vốn muốn nói, nhưng tiểu thư không cho cơ hội a...
Trên mặt trung thực nhát gan, trong nội tâm lại lạnh lùng nở nụ cười.
- Có ân không báo là hỗn đản!
- Có oán không báo là đại hỗn đản!
- Không diệt toàn bộ Hận Thiên thị các ngươi, làm sao có thể để cho ngươi biết Phương đại gia là ai?