Lược Thiên Ký

Chương 406: Lập công lớn

Chương 406: Lập công lớn

Hận Thiên Thị, mỗi người nhìn thấy Thiếu Tôn mới được phong làm cung phụng, dĩ nhiên là Chu Tước hóa thân, kinh động đến toàn tộc lo lắng bất an.
Hung cầm Chu Tước, chính là Thượng Cổ Hung Thú cực kỳ cường đại, từng cùng bốn tộc Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ tịnh xưng, bị liệt vào tứ hung, ở trong Hung Thú là một trong bốn tộc mạnh nhất. Trong đó Thanh Long, nói trắng ra chính là tiền bối Long tộc hiện nay, chỉ có điều về sau Long tộc học tập tri thức Nhân tộc, tu luyện ra hình người, chuyển thành bán nhân, màu bổn mạng cũng từ xanh hoá vàng, trở thành Kim Long.
Long tộc là chủng tộc am hiểu học tập nhất, tập hợp sỡ trường của bách gia, cho nên mới ở trong Thiên Địa nhiều lần đại biến lấy được sinh cơ.
Chu Tước lại không được như vậy, tuy thực lực của tộc này cường hoành, nhưng không nghe nói còn có sống sót, có lẽ đã tuyệt chủng ở thời điểm Thiên Địa đại biến, Hung Thú ở trong Quy Khư nhiều vô số kể, cũng không có truyền thuyết về Chu Tước, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở chỗ này.
- Ninh nhi, đến cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn biến hoá ra nguyên hình?
Trong Hận Thiên Thị, Tộc trưởng đang nghiêm túc hỏi thăm Hận Thiên Ninh.
Tuy Hận Thiên Ninh xảo trá, nhưng trải qua lần đại biến này, cũng kinh hãi lạnh mình, thấy phụ thân hỏi, không khỏi khóc sướt mướt nói:
- Ta thấy Thiếu Tôn ca ca... hung cầm kia bị thương, nên muốn đến đưa cho hắn thuốc trị thương, thật không nghĩ đến, hắn ăn vào viên thuốc trị thương kia, vậy mà lập tức thay đổi bộ dáng, muốn... ăn ta, ta vội vàng bỏ chạy, hắn đuổi theo ở phía sau, cuối cùng lộ ra nguyên hình...
Tuy nha đầu kia kinh hoảng, lại không mất lý trí, biết nàng và Phương Hành mật mưu không thể nói ra, một hoàng hoa khuê nữ lại muốn ngủ với nam nhân, nói ra thật hư không tưởng nổi, liền thuận miệng nói dối, che đậy đi qua.
- Ngươi có thể có thuốc trị thương gì, từ chỗ nào lấy được?
Tộc trưởng Hận Thiên Thị nhíu mày, chuẩn xác bắt được căn nguyên trong lời nói của Hận Thiên Ninh, chăm chú ép hỏi.
Hận Thiên Ninh nghẹn lời, bỗng nhiên chỉ Phương Hành nói:
- Là hắn, chính là hắn cho ta!
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Phương Hành.
- Móa, nha đầu kia thật không có nghĩa khí...
Trong nội tâm Phương Hành thầm mắng, ho khan hai tiếng, cũng chỉ có thể đứng ra thừa nhận:
- Thuốc trị thương xác thực là ta cho!
Ánh mắt mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn có cừu oán với Thiếu Tôn, này là mọi người đều biết, lập tức đều nghĩ, chẳng lẽ người này muốn độc hại Thiếu Tôn, cho nên cầm thuốc trị thương có độc bảo Hận Thiên Ninh qua, kết quả độc tính thiêu đốt mạnh mẽ, khiến cho Thiếu Tôn ngụy trang thành người hiện ra nguyên hình? Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút hoài nghi, lại có chút khinh bỉ.
Phương Hành biết rõ, nếu lúc này nói thuốc trị thương không có vấn đề, mọi người rất khó tin phục, nhưng nếu thừa nhận thuốc trị thương có vấn đề, lại bất lợi với thanh danh, cũng may trình độ nói dối của hắn đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực, thấy ánh mắt của mọi người phức tạp nhìn mình, liền quyết định chắc chắn, nhìn lướt qua nói:
- Trong thuốc trị thương không có độc, chỉ có điều... dược tính lại mãnh liệt, chư vị cũng biết, Linh Thạch đan dược của ta, đều từ trong Lưu Ly Cung mang đến, dược tính không tầm thường...
Trong đám người có không ít người sắc mặt xấu hổ, bọn hắn đều bí mật thu qua Linh Thạch đan dược của Phương Hành a.
Mượn chuyện này hòa hoãn bầu không khí, sau đó biểu lộ của hắn mới nghiêm túc nói:
- Tặng cho Thiếu Tôn viên thuốc trị thương kia quyết không có độc tính gì, chỉ có điều dược lực rất cường đại, thực không dám đấu diếm, hôm nay vừa gặp, ta đã cảm giác Thiếu Tôn kia có chút không đúng, trên người che dấu hung tính, rất giống Xích Long khi phát điên, vì vậy ta cố ý bảo Xích Long và hắn đấu một trận, lấy một chút máu tươi về tra xét, quả nhiên có chút vấn đề...
Nói đến đây, khuôn mặt hắn nghiêm túc quét qua mọi người.
Người chung quanh đều biết sự tình Xích Long đuổi giết Thiếu Tôn, nhất thời không người mở miệng đánh gãy.
Phương Hành lại nói:
- Việc khác không dám nói, nhưng Thiếu Tôn có vấn đề ta lại cực kỳ xác định, vốn định báo cho Tộc trưởng, lại nghĩ tới mọi người đều biết ta và Thiếu Tôn cùng ngưỡng mộ Đại tiểu thư, nếu cáo trạng, sợ bị người hiểu lầm, đành phải tự mình thăm dò, vừa vặn Nhị tiểu thư thấy ta trọng thương Thiếu Tôn, tức giận tới tìm ta lý luận, ta liền thuận thế lấy thuốc trị thương kia bồi cho Nhị tiểu thư!
- Viên thuốc trị thương kia là ta dùng để bảo vệ tính mạng, dược tính mãnh liệt, chỉ cần không chết, thì có thể kéo một mạng, bất quá cũng chính bởi vì dược tính mãnh liệt, sau khi ăn vào, vô luận là người hay yêu, đều sẽ ở dưới dược tính mãnh liệt làm thần thức hỗn loạn, kinh mạch nghịch chuyển, nói cách khác, nếu trên người Thiếu Tôn có pháp thuật ngụy trang gì, bị dược tính xung kích, đều sẽ lộ ra nguyên hình...
Phương Hành nói cực kỳ thành khẩn, lại bồi thêm một câu:
- Đương nhiên, nếu hắn không có ngụy trang gì, viên thuốc đó đủ để chữa tốt thương thế của hắn, coi như ta gián tiếp xin lỗi.
Sau khi nói xong, bỗng nhiên nhíu mày, nghiêm túc nhìn Hận Thiên Ninh nói:
- Nhị tiểu thư, ta không phải nói sau khi đưa đan dược, phải lập tức ly khai, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Hận Thiên Ninh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng nói:
- Ta... Ta chỉ là muốn nhìn một chút...
Phương Hành cười lạnh nói:
- Không tin được ta, muốn xem đan dược có độc hay không đúng không?
Hận Thiên Ninh được hắn ám chỉ, liền già mồm nói:
- Ngươi và hắn có cừu oán, ta có thể không đề phòng sao?
Kẻ xướng người hoạ, lại nói ra sự tình rõ ràng, chỉ có điều trong lời nói Phương Hành trở thành một người trung thực thật thà, lại tuệ nhãn như đuốc, trợ giúp Hận Thiên Thị phát hiện một đại họa, trong lòng mọi người đều có chút bán tín bán nghi, tuy cảm thấy hắn nói không có sơ hở gì, nhưng ẩn ẩn cảm thấy, Hình Phương chưa hẳn hảo tâm như vậy...
- Việc này nói tới đây thôi, thời điểm Chu Tước rời đi, thế như tia chớp, không hề có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa thương thế giảm đi không ít!
Đại cung phụng nói một câu, liền định xuống việc này, ám chỉ hắn tin Phương Hành, cảm thấy Phương Hành có công.
Tộc trưởng Hận Thiên Thị còn muốn hỏi, lại được Đại cung phụng ám chỉ, liền thay đổi khuôn mặt tươi cười, vỗ vai Phương Hành nói:
- Hình cung phụng, Chu Tước kia rắp tâm hại người, trốn trong Hận Thiên Thị ta, thực không biết có mưu đồ gì, ngươi trợ giúp Hận Thiên Thị phát hiện tai hoạ, là có công rất lớn, mọi người đều là một tộc, ta cũng không nói lời khách sáo gì, sau này sẽ có ban thưởng cho ngươi!
Phương Hành cười cười nói:
- Khách khí!
Hắn trực giác linh mẫn, ẩn ẩn cảm thấy, hình như mấy lão gia hỏa có chút là lạ.
- Cái gì? Thiếu Tôn ca ca... tại sao Thiếu Tôn ca ca có thể là hung cầm? Các ngươi... Các ngươi gạt ta!
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nữ giận dữ quở trách, áp chế tiếng nghị luận ở chung quanh, lại là Hận Thiên Thanh, nàng đã bị cấm túc, lại không nghĩ tới cũng bị động tĩnh to lớn kia hấp dẫn, cưỡi mây đuổi đến nơi này, nghe người nói biến cố vừa rồi, không thể chịu được đả kích, thân hình lung lay ngã sấp xuống.
- Ôi, Đại tiểu thư cẩn thận...
Bóng người xẹt qua, ôm Hận Thiên Thanh vào trong lòng, mọi người nhìn lại, là Hình Phương cung phụng xuất thủ, hắn duỗi ra hai tay, tiếp lấy Hận Thiên Thanh, cúi đầu nhìn xem, thấy Hận Thiên Thanh đã ngất, không khỏi thở dài một tiếng nói:
- Việc này phải trách ta, tuy vạch trần chân diện mục của Thiếu Tôn, lại hại Đại tiểu thư thương tâm...
Mọi người nghe vậy, lại có chút ngoài ý muốn, còn có chút cảm động, ẩn ẩn cảm thấy người này quá si tình.
- Tộc trưởng, ta đưa Đại tiểu thư trở về trước!
Phương Hành nhìn Tộc trưởng Hận Thiên Thị bẩm báo một tiếng.
Tộc trưởng Hận Thiên Thị hơi chần chờ, cuối cùng nhẹ gật đầu nói:
- Cũng tốt, bất quá về sau không nên gọi Đại tiểu thư, một nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cái gì công tử, tiểu thư, xưng hô như vậy, về sau không nên nhắc lại nữa!
Trong lời nói giống như có chút ám chỉ, Phương Hành nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Khẽ gật đầu, Xích Long bay lên hư không, bay về phía tiểu viện của Hận Thiên Thanh.
- Thiếu Tôn ca ca...
Hận Thiên Thanh dù sao cũng là người tu hành, khí lực cường đại, nhất thời khó thở công tâm té xỉu, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại.
Nàng chỉ cảm thấy mình bay ở trong mây, được một đôi tay rắn chắc ôm, cực kỳ ôn nhu, liền sâu kín mở mắt, trong sương mù, hình như thấy được khuôn mặt của Thiếu Tôn, nhưng mộng cảnh chỉ nháy mắt, khuôn mặt của Thiếu Tôn biến mất, lại thấy được một khuôn mặt hơi gầy, đường cong như đao gọt, lúc này đang trêu tức nhìn mình, ánh mắt giống như hàn băng.
- A, tại sao là ngươi...
Hận Thiên Thanh kêu to, muốn giãy dụa ra.
Nhưng hay tay kia chăm chú siết chặt, giữ lấy nàng, linh lực áp chế, nàng ngay cả gọi cũng kêu không ra.
- Đương nhiên là ta rồi, Thiếu Tôn ca ca của ngươi biến thành một con chim, đã bay đi rồi!
Phương Hành điềm nhiên như không có việc gì, cúi đầu nhìn Hận Thiên Thanh nói.
Giờ khắc này, cho dù thần thức của mấy vị đại tu quét tới, cũng chỉ cho rằng Phương Hành là thấp giọng an ủi, biểu lộ tình ý, lại không nghĩ rằng, lúc này hắn nói lại cực kỳ châm chọc.
- Là ngươi làm... Đây hết thảy đều là ngươi làm?
Hận Thiên Thanh cũng không ngu ngốc, từ trong lời nói của Phương Hành, bất ngờ nghe ra hàm ý.
- Đương nhiên là ta làm, ta vạch trần chân diện mục của gia hỏa kia, lập được đại công, chỉ sợ hai ta rất nhanh sẽ...
Phương Hành cười hắc hắc, tuy không nói tiếp, nhưng Hận Thiên Thanh minh bạch ý tứ của hắn.
- Ta không tin... Ta không tin... Thiếu Tôn ca ca... sao sẽ là hung cầm biến hóa thành...
Hận Thiên Thanh cực lực giãy dụa, lại giãy giụa không ra, chỉ dùng ánh mắt sâm lãnh nhìn Phương Hành, trong ánh mắt như có độc hỏa hừng hực thiêu đốt:
- Hỗn đản, nhất định là ngươi dùng quỷ kế gì, nhất định là ngươi, người khác đều nghĩ ngươi thật thà trung hậu, nhưng ta biết rõ ngươi mới là gia hỏa rắp tâm hại người, nhất định là ngươi hãm hại Thiếu Tôn ca ca, tại sao ngươi phải làm như vậy? Vì cái gì?
Trong thanh âm, nàng tức hổn hển, dường như có oán hận vô tận.
Phương Hành thì thoáng trầm mặc, đón ánh mắt oán độc của Hận Thiên Thanh, không chút biểu tình, qua nửa ngày mới giảm thấp thanh âm mở miệng:
- Còn có tâm tư hỏi ta, tại sao ngươi không hỏi mình, lúc trước vì sao dùng Phá Hung Đinh đóng ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất