Chương 405: Hung cầm Chu Tước
- Cứu mạng... Lão tổ cứu mạng... Phụ thân cứu ta...
Trong Hận Thiên Thị đột nhiên vang lên thanh âm sắc lạnh, trong thanh âm này còn kèm theo vài tiếng dã thú gào rú, lập tức kinh động vô số người, vài đạo khí tức cường đại càn quét tới, có một vị lão tổ thét lên:
- Nghiệp chướng, mau dừng tay!
Theo thanh âm, vài thân ảnh từ trong núi xông ra.
Mấy vị này ở trong Hận Thiên Thị ẩn cư không biết bao nhiêu năm, vừa bay ra đã thấy một quái thú nửa người nửa điểu, đang đè một nữ hài xinh đẹp ở dưới thân thể, hai mắt màu đỏ tươi, hung quang lộ ra, bọn hắn nào dám chủ quan, lập tức ra tay, vài đạo lực lượng cường đại từ bốn phương tập cuốn tới, bành... quái vật kia bị đánh bay ra ngoài bốn năm trượng.
- Tiền... Tiền bối tha mạng... Thiếu Tôn... Thiếu Tôn biết sai...
Quái vật kia bị đánh bay, cũng không có nhào đầu về phía trước, ngược lại hơi thanh tỉnh, mở miệng kêu lên.
- Thiếu Tôn... Ngươi là Thiếu Tôn?
Căn cứ của Hận Thiên Thị cũng không lớn lắm, động tĩnh kinh thiên động địa như vậy, đã dẫn tới vô số người cảnh giác, bốn phương tám hướng đều có người vọt tới, Tộc trưởng Hận Thiên Thị và Đại cung phụng cũng chạy đến, Phương Hành cách nơi đây vốn không xa tự nhiên cũng không ngoại lệ, sớm cưỡi Xích Long sang đây xem náo nhiệt, vừa thấy tràng cảnh này cũng kinh hãi.
Mới gặp gỡ quái thú nửa người nửa điểu, còn tưởng là Hung Thú nào đó chạy vào địa bàn của Hận Thiên Thị, sao lại là Thiếu Tôn?
Gia hỏa này đến tột cùng là quái vật gì?
Tộc trưởng Hận Thiên Thị ngẩn ngơ, không khỏi gầm lên:
- Thiếu Tôn, ngươi là loại Yêu Ma gì, còn không mau mau hiện ra nguyên hình?
Ầm ầm!
Mấy trưởng lão khác cũng đều từ trong chỗ bế quan bay ra, bao trùm hư không, giữ vững nơi này.
- Nguyên hình?
Thiếu Tôn cũng có chút ngẩn người, kinh ngạc giơ tay lên.
Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện tay của mình đã không phải tay người, mà là hai cánh, phía trên bao trùm lông vũ màu đỏ, lộ ra cực kỳ quái dị, trong lúc nhất thời hắn cũng có chút hoảng sợ. Cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, vừa mới mình thần trí mê loạn, lại hiện ra một bộ phận nguyên hình, tuy chưa hoàn toàn mất đi trạng thái ngụy trang, nhưng đã bị người nhìn ra mánh khóe.
- Ta lại hiện ra nguyên hình?
Giờ khắc này, trong nội tâm Thiếu Tôn cũng không biết nên khóc hay nên cười, tân tân khổ khổ ẩn núp một năm, vậy mà lại thất bại trong gang tấc?
- Bắt lấy hắn, xem hắn đến tột cùng là cái gì!
Đột nhiên trong hư không, lão giả lúc đầu lên tiếng hét lớn, bàn tay vung lên, chưởng ấn to chừng mấy trượng bắt về phía Thiếu Tôn.
Bọn hắn đều có chút kinh hãi, không phải tộc ta, tất có dị tâm, nơi này là địa bàn của Hận Thiên Thị, lại trà trộn vào một quái vật thế kia? Cũng không biết hắn có mưu đồ gì, đám người mình vậy mà không hay biết gì cả, nếu đợi hắn thành công, ai biết sẽ mang đến cho Hận Thiên Thị đại họa như thế nào? Diệt tộc cũng có thể a!
Oanh!
Một người ra tay, mấy người khác cũng ra tay theo, toàn bộ đều không có ý định để Thiếu Tôn đào tẩu.
Nhưng lúc này, Thiếu Tôn cuồng tiếu vài tiếng, đột nhiên lao lên không trung.
Việc đã đến nước này, hắn thực không thể ngụy trang nữa, hai cánh chấn động, trong cơ thể có hỏa ý vô tận bắn tung toé.
Trong nháy mắt, lực lượng của hắn vậy mà mạnh hơn vô số lần.
Hắn vốn là Kim Đan sơ kỳ, tuy biểu hiện mạnh hơn Kim Đan sơ kỳ bình thường một chút, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi, nhưng lúc này, hỏa diễm trong cơ thể tán phát ra, phóng thích lực lượng lại không thua Kim Đan hậu kỳ, nhất là hỏa diễm từ trong cơ thể hắn tán phát ra, bao phủ quanh người mười trượng, ngăn cản tất cả pháp thuật đánh về phía hắn.
Vèo...
Các tu sĩ ngây người một lúc, trong biển lửa, bất ngờ có một vòng ánh sáng màu đỏ vọt ra.
- Đó là lại chim gì?
Phương Hành kinh hãi, phát hiện nguyên hình của Thiếu Tôn dĩ nhiên là một con phi cầm màu đỏ, thân hình cân đối, linh vũ phiêu dật, quanh người thiêu đốt lên hỏa diễm màu đỏ như ẩn như hiện, ngoại hình rực rỡ tươi đẹp, nhưng trên người nó lại ẩn ẩn có một loại hung ý khó tả hiển lộ, đầu chim xoay chuyến, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Chu Tước... này dĩ nhiên là Chu Tước!
Mấy vị đại tu sĩ cũng bị cầm thú hù sợ, có người nghẹn ngào kêu lên.
Chứng kiến Hung Thú trong truyền thuyết bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, mấy vị đại tu nhất thời quên ra tay.
- Vốn là kế hoạch mười phần nắm chắc, lại hủy ở trong tay ngươi...
Chu Tước lành lạnh nhìn Phương Hành, miệng phát ra tiếng người, giống như mang theo oán độc và hung ác vô tận.
- Ai hủy của ngươi, đan dược kia không phải ta đưa cho ngươi...
Phương Hành cưỡi ở trên đầu rồng, nhìn về phía Chu Tước kêu to, tựa hồ đang giải thích, nhưng lại chẳng khác gì là thừa nhận, ánh mắt Chu Tước nhìn hắn càng oán hận, hỏa mục ép về phía Phương Hành, vậy mà hóa thành một đóa hỏa vân, ầm ầm đốt tới Phương Hành, nơi đi qua không khí vặn vẹo, giống như hư không cũng có thể đốt xuyên.
- Rống...
Xích Long sao có khả năng để hỏa vân vọt tới trước mặt Phương Hành,, miệng phun thanh quang, thổi tan hỏa vân.
Chu Tước giận dữ, hai cánh giương ra, như chỉ điểm Phương Hành vọt tới.
- Ôi, chạy mau...
Phương Hành hoảng sợ, vội vàng thúc dục Xích Long đào tẩu, hiện tại không biết chi tiết của Chu Tước, hắn cũng không muốn chống lại.
Mấy vị đại tu thấy thế, vội vàng ra tay, lại không nghĩ rằng Chu Tước chỉ là làm dáng, quanh người có ánh lửa sáng lên, sóng nhiệt bức người, hào quang chói mắt, đợi cho hào quang biến mất, Chu Tước ở giữa không trung cũng biến mất, bên ngoài hơn mười dặm lại xuất hiện một đạo hỏa quang, bỏ chạy ra xa, lại thi triển Na Di Thuật.
- Hắn muốn chạy trốn...
Mấy vị trưởng lão của Hận Thiên Thị quát khẽ, đồng thời thân hình lóe lên, thi triển Na Di Thuật đuổi theo.
Phương Hành cũng vội vỗ đầu Xích Long nói:
- Mau đuổi theo, mau đuổi theo...
Xích Long gào to, nhanh chóng bay ra ngoài, chỉ là nó thần chí hỗn loạn, ít khi thi triển pháp thuật gì, chỉ có thể dựa vào bản năng vật lộn, hay mượn nhờ long thân cường hãn nuốt công kích của đối thủ vào, lại bắn ngược trở về, hôm nay mặc dù tốc độ của nó nhanh, nhưng lại không biết Na Di Thuật, vừa lên đã bị bỏ xa hơn mười dặm, nhất thời không đuổi kịp.
Phương Hành không thèm để ý, hắn cũng không có ý định bảo Xích Long ác đấu với hung cầm kia, chỉ là muốn đuổi theo xem trò vui mà thôi.
- Vèo...
Chu Tước phi độn như tia chớp, một lần vỗ cánh chính là trăm dặm.
Mà mấy vị trưởng lão của Hận Thiên Thị lại kết thành trận thế, phân biệt thi triển Na Di Thuật vượt qua hư không, ra sức đuổi theo.
- Làm người lưu một đường, các ngươi cường truy bản tôn như thế, không sợ thời điểm Cửu Nguyệt Thăng Thiên, hạ xuống tai họa vạn kiếp bất phục sao?
Chu Tước bay ở phía trước, lạnh lùng nghiêm nghị nói, mấy vị trưởng lão của Hận Thiên Thị nghe vậy, trong nội tâm khẽ giật mình, hình như nghĩ tới sự tình gì để bọn hắn khiếp sợ, lập tức có người quát:
- Chu Tước trở lại, lão phu có chuyện hỏi ngươi...
- Các ngươi muốn hỏi gì, bản tôn đều biết, lúc này lại không phải thời điểm các ngươi nên biết!
Chu Tước cũng không quay đầu, bay về phía một thạch lâm cao lớn, ở trong thạch lâm lập tức vang lên tiếng gào thét trấn nhiếp bốn phương, ở chỗ này, bất ngờ chiếm cứ một Hung Thú cấp sáu thực lực khủng bố, ngay cả đám trưởng lão Hận Thiên Thị cũng không dám tùy tiện đi qua trêu chọc, xu thế đuổi theo nhất thời có chút dừng lại.
Chu Tước mượn bản thân linh hoạt và hăng hái, tránh khỏi Hung Thú đuổi bắt, thanh âm lạnh lùng truyền về phía sau:
- Từ ngày bản tôn sinh ra, Quy Khư đã chú định đại biến, sớm đưa các ngươi chút lễ vật, cho các ngươi làm chút chuẩn bị đi...
Ánh lửa bao vây lấy một quyển trục, bay về phía mấy vị trưởng lão, Chu Tước thì cười lạnh đi xa.
- Hắn lưu lại vật gì?
Mấy vị trưởng lão thấy đuổi không kịp, bất đắc dĩ ngừng lại, vây làm một đoàn nhìn quyển trục.
- Cái này tựa hồ là... bí pháp nào đó của Thái Thượng Đạo...
Đại cung phụng cầm lấy quyển trục, chăm chú nhìn lại, lập tức đổ ra mồ hôi lạnh, bày ra cho mấy vị trưởng lão khác xem.
Hắn không có nói tiếp, nhưng mấy vị trưởng lão đều minh bạch ý của hắn, tất cả đều kinh hãi.
- Chu Tước này, dụng ý bất thiện...
Đột nhiên Đại cung phụng trầm giọng mở miệng, ánh mắt lập loè.
Có một vị trưởng lão khác lại nói khẽ:
- Chỉ cần có lợi với Hận Thiên Thị ta, quản hắn bất thiện hay hữu thiện làm gì...
- Mấy vị trưởng lão, đuổi được không?
Đột nhiên đằng sau có thanh âm truyền đến, là Phương Hành và Tộc trưởng Hận Thiên Thị mang theo một đám cung phụng thực lực không tầm thường đến, Phương Hành xông lên trước nhất, bay về phía mấy vị trưởng lão, nhìn Xích Long của hắn, mấy vị trưởng lão đột nhiên trầm mặc lại, trong đó một vị trưởng lão thu quyển trục vào trong tay áo, giống như không có chuyện gì quay người.
- Súc sinh kia quá giảo hoạt, tốc độ lại nhanh, bị hắn chạy thoát...
Mấy vị trưởng lão nhàn nhạt trả lời một câu, từng người bay trở về, làm cho Phương Hành sững người, thầm nghĩ:
- Mấy lão già này có cảm giác là lạ?