Lược Thiên Ký

Chương 422: Có nên chạy hay không

Chương 422: Có nên chạy hay không

Nguyên lai tộc nhân Ngự Thú Thị vì muốn nhanh chóng chạy về thị tộc truyền tin tức, mà chọn đi xuyên qua khu vực bị hai Hung Thú cấp năm chiếm cứ, chưa từng nghĩ vừa mới bay đến một sơn cốc, hung cầm bị bọn hắn thuần dưỡng thành tọa kỵ đột nhiên lạnh run, tựa hồ bị khí tức Hung Thú cường đại gì dọa sợ, trong lòng ba người bọn họ cũng run sợ thăm dò nhìn lên...
Ta sát, một Chân Long đang lăn qua lăn lại ở trong sơn cốc...
- Cái này... Đây là Xích Long kia sao?
Một tên Trúc Cơ hậu kỳ run giọng kêu lên, hình như không dám tin vào hai mắt của mình.
- Không... Không nghĩ tới dễ dàng đụng phải... như thế?
Một tên Trúc Cơ hậu kỳ khác mắt choáng váng, cảm giác như là bị chỗ tốt từ trên bầu trời rơi xuống đập choáng váng.
- Nhanh... nhanh đưa tin cho trưởng lão...
Tên Kim Đan cảnh tỉnh lại, vội vàng lấy ra một loại Pháp khí đưa tin chỉ ở trong Quy Khư mới có, một khi thôi phát, sẽ có linh quang bay lên cửu thiên, tu sĩ trong vòng nghìn dặm đều có cảm ứng, mà lúc này bọn hắn ly khai Thăng Tiên Đài còn chưa quá vạn dặm, vừa vặn truyền tin cho trưởng lão Hùng Hổ và Tầm Long Thị Chủ ở trên Thăng Tiên Đài, bảo hắn tranh thủ thời gian tới hàng phục Xích Long.
Mà ở ngoài trăm trượng, Phương Hành không khỏi nóng lòng, nếu để cho mấy hỗn đản kia lộ ra, sợ là sẽ kinh động các tu sĩ khác, nhất là Phụng Thiên Thị ở cách nơi đây không xa, nếu kinh động đến thị tộc kia, cao thủ trong tộc dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ mình và Xích Long càng khó có thể chạy ra tìm đường sống, không nói bị bắt, coi như bị quấn lên, cũng là đại phiền toái.
Bởi vậy vừa thấy cảnh tượng này, hắn lập tức nôn nóng, vô ý thức hét lớn một tiếng:
- Cướp đây!
Thanh âm vừa ra, làm ba người Ngự Thú Thị hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn qua.
- Ách... Nói thuận miệng... Ta chỉ là muốn lên tiếng kêu gọi mà thôi...
Phương Hành cũng có chút xấu hổ, vốn muốn nói "chư vị" hoặc "đạo hữu hữu lễ”, không nghĩ tới dưới tình huống sốt ruột nói ra dĩ nhiên là hai chữ "cướp đây", vội vàng cười bồi, giả bộ như rất kinh hỉ bay lên nói:
- Ba vị đạo hữu Ngự Thú Thị, vừa rồi ta nghe các ngươi nói cái gì Long, chẳng lẽ Chân Long kia ở dưới sao? Mau bắt nó a...
Cũng may ba người Ngự Thú Thị vừa mừng vừa sợ, cũng không có nghe rõ Phương Hành kêu ra hai chữ gì, vừa thấy hắn hưng phấn nhích lại gần, chỉ cho rằng là đệ tử đưa tin của thị tộc nhỏ nào đó, không để ở trong lòng, ngược lại nhìn hắn nháy mắt, bảo hắn chớ kinh động đến Xích Long ở phía dưới, một bên chuẩn bị thúc dục Pháp khí đưa tin.
Phương Hành kích động nhích lại gần, thuận tay lấy ra hắc kiếm, một bộ nhìn sơn cốc phía dưới kích động, động tác này làm ba người Ngự Thú Thị có chút khinh thường, nghĩ thầm Xích Long kia quá mạnh, ngay cả ba người chúng ta cũng không có gan trêu chọc, tiểu tử Trúc Cơ cảnh không biết nơi nào đến kia, vậy mà muốn đấu với nó...
- Bá...
Thời điểm Phương Hành đến cách bọn hắn mười trượng, Kim Đan cảnh kia đã giơ tay lên muốn truyền tin, hắn rốt cục bất chấp quá nhiều, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, sau lưng hiển hóa Kim Sí, thi triển bí pháp Thập Vạn Bát Thiên Kiếm của Đại Bằng nhất tộc, tốc độ tăng lên đâu chỉ mấy lần, đồng thời một đạo sương mù màu xanh thổi qua, thân hình không thấy gì nữa.
- Xùy...
Lúc thân hình hắn xuất hiện lần nữa, bất ngờ đã đứng ở phía sau tên Kim Đan cảnh kia, hắc kiếm đâm vào bụng đối phương.
Khoảng cách mười trượng, đối với tu sĩ bọn hắn mà nói, thật không khác gì gần trong gang tấc.
Nhất là câu muốn bắt Xích Long của Phương Hành, đã hóa giải tâm đề phòng của bọn hắn.
Hắn vừa ra tay, liền không lưu tình chút nào, đi lên tiêu diệt Kim Đan cảnh, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không cho.
Kim Đan cảnh kia kinh ngạc, đồng tử phóng đại, tay cầm Pháp khí đưa tin nhẹ buông, Pháp khí rớt xuống cũng không rõ xảy ra chuyện gì.
Mà hai Trúc Cơ cảnh kia cũng khiếp sợ nhìn Phương Hành, trên thực tế bọn hắn khiếp sợ thời gian cũng không dài, vô ý thức lấy ra Pháp khí, chỉ có điều bị Phương Hành hữu tâm tính vô tâm, hơn nữa lại ở dưới tình huống cận thân, khẽ giật mình như vậy thực đủ để làm rất nhiều sự tình, khẽ quát một tiếng, thân hình như khói bay qua, hai Trúc Cơ cảnh đều bị chém đầu rơi xuống sơn cốc, con hung cầm bọn hắn cưỡi gào thét, muốn chạy trốn, nhưng Xích Long đã vọt lên.
Miệng rồng há to cắn tới hung cầm, trực tiếp lôi xuống sơn cốc, làm hung cầm không thể động đậy.
Chỉ nháy mắt, không trung gió nhẹ mây trôi, một hồi nguy cơ đột nhiên xuất hiện bị giải trừ.
- Đã xong đã xong, đại cẩu tử, ngươi lại bị người theo dõi...
Xích Long cắn xé hung cầm ăn, đồng thời trừng mắt nhìn Phương Hành, không biết hắn lại lo lắng cái gì.
- Chuẩn bị chạy thôi...
Phương Hành cười khổ, vỗ vỗ đầu Xích Long nói.
Xích Long nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ không quá để bụng.
Phương Hành thấy vậy, tâm tình cũng có chút phức tạp.
Tuy Xích Long ngơ ngác ngây ngốc, nhưng dầu gì cũng là Chân Long, đặt ở ngoại khư, mặc dù là ở Thần Châu đại địa thiên kiêu nhiều như chó, Kim Đan đi đầy đất, Xích Long đến đâu cũng được tôn sùng như thượng khách, dù sao người ta cũng là hoàng tử của Long cung, ai không có mắt dám tùy tiện đến trêu chọc nó?
Lại không nghĩ đi tới Quy Khư, đường đường Long chủng, lại thành thịt mỡ bị người người ngấp nghé...
Còn mình vốn là đại đạo tặc, hôm nay cũng biến thành dê béo trong mắt người, trước kia tốt xấu gì cũng xử lý chuyện xấu xong mới lại chạy, đi yên tâm thoải mái, hôm nay cái gì cũng không có làm, đã bị một câu hù chạy trối chết... Thật là đáng thương!
Trong lòng của hắn càng nghĩ càng không vui, thời gian dần trôi qua, thực có tâm tư khác bay lên...
Nếu như Tầm Long Thị Chủ nói thật, đây chính là phương pháp duy nhất mà mấy ngàn năm mới có thể đi vào hạch tâm Quy Khư một lần!
Mình tiến vào Quy Khư, không phải là vì Đạo Tạng của Thái Thượng Đạo sao?
Hơn nữa sau khi đạt được Đạo Tạng, chẳng lẽ không cân nhắc làm sao đi ra ngoài sao?
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chẳng lẽ mình thật muốn ở trong Quy Khư sống quãng đời còn lại sao?
Loại ý nghĩ này ở trong đáy lòng Phương Hành càng ngày càng nghiêm trọng, nhịn không được để hắn do dự.
- Đại thúc thúc nói, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu không ta hi sinh đại cẩu tử?
Trong nội tâm Phương Hành toát ra ý nghĩ này, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Xích Long.
Xích Long cũng đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
- Móa, trước kia ở Quỷ Yên Cốc, mỗi lần ta vào phòng bếp ăn vụng đùi gà, đại thẩm độc nhãn nấu cơm đều nói ta không có tiền đồ, bảo ta nhất định không thành đại sự được, tiểu tiết vẫn phải muốn a...
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên ở trong đáy lòng Phương Hành, sau đó hắn lắc đầu.
Dùng mệnh của đại cẩu tử đổi cơ hội tiến vào di chỉ Thái Thượng Đạo, hắn không cần.
- Nếu có thể tìm được con Chu Tước kia thì tốt rồi...
Phương Hành âm thầm bĩu môi, lại cảm thấy có chút mờ mịt.
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết rõ, trong Quy Khư còn có hung cầm thứ hai… Thiếu Tôn Chu Tước!
Chu Tước là một trong Thượng Cổ Tứ Hung, hẳn cũng có thể giải Tứ Hung cấm chú.
Chỉ có điều, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ có không tới một tháng chuẩn bị, thì phải đi vào hạch tâm Quy Khư, hắn làm sao có thể thuyết phục các thị tộc của Quy Khư, buông tha cho Xích Long, đi tìm Chu Tước không có quá nhiều người thấy qua? Hơn nữa con Chu Tước kia không ngốc giống như Xích Long, không hiểu biến hóa, càng không cách nào ẩn tàng mình.
Chu Tước kia âm hiểm xảo trá, có năng lực hoá thành hình người, trốn ở trong đám người, thì làm sao tìm nó?
Đối mặt nan đề như vậy, ngay cả Phương Hành cũng cảm thấy mình sẽ không vứt bỏ Xích Long mà gửi hi vọng ở trên người Chu Tước.
- Phải hai chọn một sao? Bằng cái gì...
Trong nội tâm Phương Hành khó cân nhắc, trong nội tâm ảo não khó chịu.
Cuối cùng Phương Hành vẫn phải xác định, bề ngoài giống như chỉ có một phương pháp có thể đi thông!
- Ta tìm đám lão gia hỏa kia nói chuyện...
Phương Hành âm thầm quyết định, vô luận tìm kiếm Chu Tước khó khăn cỡ nào, nhưng đối với mình mà nói, lại là phương pháp duy nhất.
Đại cẩu tử, hắn không nguyện buông tha!
Đạo Tạng, hắn cũng không nguyện buông tha!
Như vậy còn có cái gì để nói, hai tay đều muốn bắt!
Ta muốn ăn cá, tay gấu cũng sẽ không bỏ qua, nếu cả hai không thể ăn riêng, vậy thì bỏ vào nồi hầm chung!
Phương Hành đã hạ quyết định, vì vậy trong nội tâm không nóng nảy, đầu cũng dần dần thanh tỉnh, rất nhanh thì suy nghĩ ra một phương pháp có thể thực hiện, không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm.
- Đại cẩu tử, ngươi xuống ngậm kiện Pháp khí kia tới cho ta...
Phương Hành lười biếng, sai đại cẩu tử đi nhặt Pháp khí truyền tin tới, Xích Long nghe lời nhảy qua, miệng ngậm Pháp khí bỏ vào trên tay Phương Hành, thuận tiện liếm hắn một cái, khiến cho cả người hắn đều là nước miếng...
- Đại cẩu tử, cha ngươi chết chưa?
Phương Hành một bên cầm Pháp khí xem xét, một bên lười biếng hỏi.
Xích Long nằm ở trên mặt đất, mở to mắt nhìn hắn.
- Nếu cha ngươi chết, thì cầu hắn phù hộ chúng ta một chút, nếu không gia gia của ngươi cũng được, đoán chừng dù người Long tộc các ngươi đã chết, pháp lực cũng sẽ rất cao, ta thì kém xa, tuy ta có chín thúc thúc, bất quá không có pháp lực, không phù hộ được!
Nói tào lao nửa ngày, hắn đã hiểu rõ tác dụng của Pháp khí đưa tin trong tay, đang khi nói chuyện rót linh lực vào, vèo... một đạo linh quang bay lên chín tầng trời, phá tan đám mây, sau đó điểm linh quang kia tản ra, hóa thành tồn tại giống như pháo hoa, điểm điểm tinh ban, làm đẹp bầu trời đêm, đồng thời tản mát ra khí tức rất mạnh, các tu sĩ ở trong vạn dặm đều có cảm ứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất