Chương 426: Thái Tức Kính
Thiếu Tôn ở bên người Ma Cô, thời điểm thấy được Phương Hành, ánh mắt cũng lóe lên, biểu lộ chất phác ngốc trệ hiện ra vẻ cuồng hỉ, hắn thật không ngờ, Hình Phương mà mình đau khổ tìm kiếm, dĩ nhiên ngênh ngang xuất hiện ở trước mặt mình, nhất là gương đồng tung bay ở trước người hắn, không phải là di bảo của Hận Thiên lão tổ mà mình đau khổ tìm kiếm nhiều năm sao?
- Nhìn ngươi còn có thể trốn chỗ nào...
Nội tâm cuồng hỉ, Thiếu Tôn tiến lên, muốn bắt lấy Phương Hành.
Lại không nghĩ rằng, Phương Hành bị ép hiện thân, cũng có chút cổ quái nhìn thoáng qua Ma Cô và Thiếu Tôn, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Kim Đan thật khó đối phó, lại bị ngươi phát hiện, bất quá...
Hắn cười hắc hắc, đột nhiên bàn tay nhấc lên, dẫn động gương đồng lơ lửng ở trước người, nhắm ngay Ma Cô:
- Khoảng cách như vậy là đủ rồi, bây giờ ngươi là con tin của ta!
Ma Cô và Thiếu Tôn đồng thời giật mình, trong nội tâm bay lên ý niệm cổ quái.
Mà Phương Hành thì cười chẳng hề để ý, lười biếng nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng thi pháp, cũng đừng muốn chạy trốn, hoặc là bảo người khác tới cứu ngươi, ta cam đoan, một khi thúc dục bảo vật này, loại ở khoảng cách gần như vậy, thì ngay cả bột phấn cũng không còn...
Nhìn trong gương đồng có hỏa diễm màu đen như gió như mây cuồn cuộn, sắc mặt của Ma Cô và Thiếu Tôn đại biến.
Lúc này Phương Hành cách Ma Cô chỉ tầm ba trượng, đối với tu sĩ mà nói, này thật không khác vai kề vai, nếu dị quang trong gương đồng phun ra, Ma Cô ngay cả cơ hội thi triển Na Di Thuật cũng không có, giống như Phương Hành nói, chắc chắn bị dị quang của gương đồng đánh trúng, mà hậu quả bị dị quang trong gương đồng đánh trúng, là khó có thể tưởng tượng...
- Thái Tức chi diễm... Hắn lại có thể thúc dục Thái Tức Kính đến loại trình độ này...
Thiếu Tôn cảm thụ được hỏa diễm màu đen trong gương đồng, nội tâm có sóng to gió lớn lăn lộn.
Thiếu Tôn vẫn muốn mượn lực lượng của các tộc bức Phương Hành ra, hơn nữa đoạt gương đồng trong tay hắn, không nghĩ tới Phương Hành lại chủ động đến trước mặt, sau đó thoải mái lấy ra gương đồng cho bọn hắn xem...
Nhưng kết quả lại không giống như bọn họ tưởng tượng.
Gương đồng đã bị thôi phát, nội uẩn hắc diễm, khí tức mãnh liệt,.
Thiếu Tôn cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình, hắn không rõ Phương Hành là làm sao thúc dục gương đồng đến loại trình độ này, trong Quy Khư, người hiểu rõ Thái Tức Kính nhất đại khái chính là hắn. Hắn biết rõ, Thái Tức Kính huyền ảo khó lường, chính là một Pháp bảo uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa dị quang, có thể thúc dục năm loại lực lượng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, cách không đả thương địch thủ.
Ở trong hắn lý giải, Phương Hành chỉ là một Trúc Cơ cảnh, có lẽ có thể thúc dục gương đồng, nhưng linh lực không tinh khiết, tu vi không đủ, tối đa chỉ có thể miễn cưỡng thúc dục, khống chế thoáng một phát mà thôi. Nhưng hôm nay xem ra, hắc diễm trong gương đồng bắt đầu khởi động, khí thế kinh người, rõ ràng đã đạt đến trình độ Kim Đan tầng ba mới có thể thúc dục...
Cái này để hắn và Ma Cô không dám lộn xộn.
Nếu khoảng cách giữa bọn họ tầm mười trượng, bọn hắn còn có nắm chắc chạy trốn, nhưng ba trượng… quá gần rồi.
Khó trách gia hỏa kia dám cứng rắn xông qua Xích Diễm...
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Thiếu Tôn cực hận, cơ hồ có loại cảm giác phát điên!
Hắn không nghĩ đến gia hỏa kia lại lớn mật như vậy, sẽ dùng loại phương pháp này đến ứng đối kế sách của hắn.
Trước đó hắn vô luận nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới Phương Hành sẽ đối mặt cục diện hắn bố trí xuống như vậy.
Nhưng Phương đại gia nghĩ lại cực kỳ đơn giản, tâm địa không có quá gian giảo, chỉ muốn nắm chủ động mà thôi...
Thiếu Tôn tự nhận bày ra thiên la địa võng, muốn bức Phương Hành vào đường chết, mặt ngoài là đoạt Chân Long, kì thực đoạt chính là bảo kính.
Đối mặt cục diện này, hắn cho rằng Phương Hành hoặc là chạy, hoặc là hợp tác.
Vô luận như thế nào, Phương Hành cũng sẽ rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Nhưng Phương Hành suy nghĩ tình cảnh của mình, phát hiện nếu mình chạy, dù tính toán chạy thoát, cũng sẽ mất cơ hội tiến vào hạch tâm Quy Khư, còn nếu hợp tác, thì thật không nỡ mạng của đại cẩu tử, vì vậy dứt khoát không chạy cũng không hợp tác, mà quay đầu lại chơi trò con tin, thân phận của Ma Cô đã trọng yếu như thế, vậy trước trói nữ nhân này lại, không tin người khác không sợ.
Lúc này hắn còn không biết quan hệ của Thiếu Tôn và Ma Cô, cũng không biết hai người này bố cục chỉ vì đoạt bảo kính trong tay hắn, hắn chỉ biết, sau khi Ma Cô buông lời, toàn bộ Quy Khư đều điên cuồng tìm kiếm hắn, đoạt Xích Long của hắn, đối mặt hạch tâm của Quy Khư hấp dẫn, mình căn bản không có biện pháp ngăn những tu sĩ điên cuồng kia, dù sao người nhỏ, lời nhẹ.
Cho nên hắn quyết định bắt cóc Ma Cô, cũng không tin mạng nhỏ của nha đầu kia ở trong tay ta, các ngươi còn dám không nghe lời ta?
Chỉ là dùng tu vi Trúc Cơ cảnh bắt cóc Kim Đan, ngẫm lại cũng là một sự tình cực kỳ kinh khủng, to gan lớn mật như hắn cũng cảm thấy có chút tâm thần bất định, chỉ là trái lo phải nghĩ thật không có biện pháp khác, chỉ có thể liều một phen, cũng may hắn từ trong bí các của Hận Thiên Thị lấy được gương đồng, lợi dụng bảo vật này, để hắn tăng thêm nắm chắc thật lớn.
Có gương đồng, chỉ cần hắn tiếp cận quanh người Ma Cô mười trượng liền có cơ hội khống chế.
Chỉ tiếc, Ma Cô ở dưới sự bảo vệ của các thị tộc, có thể cách gần nàng trong vòng mười trượng, đều là tâm phúc của ba thị tộc, Phương Hành mặt lạ hoắc, ngay cả 30 trượng cũng không được, chứ đừng nói mười trượng.
Bởi vậy Phương Hành bảo Xích Long náo lên, trước dẫn dắt ba vị Kim Đan đỉnh phong rời đi, lại tách ra các Kim Đan cảnh vây quanh Ma Cô, tranh thủ cho mình một cơ hội, sau đó mượn nhờ Liễm Tức Thuật tiếp cận Ma Cô, dùng gương đồng phong tỏa nàng, không tin nàng không sợ chết, tuy trong quá trình ra chút sơ suất, bị người phát giác hắn tiếp cận, nhưng mục đích đã đạt tới.
Trong vòng mười trượng, hắn có cơ hội khống chế Ma Cô, mà hôm nay chỉ cách ba trượng, hắn có đầy đủ nắm chắc bắt nữ nhân này.
Biến cố nơi này, cũng lập tức kinh động đến các tu sĩ khác, cả đám kinh ngạc đến cực điểm, bọn hắn vốn ẩn ẩn vây quanh Ma Cô ở chính giữa, đã có ý tứ đề phòng, cũng có ý tứ bảo hộ, chỉ là ở dưới Xích Long trùng kích, mới làm chim thú bầy tán, lại không nghĩ rằng, còn chưa tới một hơi, Ma Cô đã bị người dùng gương đồng bao phủ.
- Tiểu tử, lớn mật!
Trưởng lão của Phụng Thiên Thị, Ngự Thú Thị, Bái Nguyệt Thị thế, lập tức giận dữ, trong tiếng hô quát, muốn xông tới tìm kiếm phương pháp giải cứu, nhưng mới vừa rồi là bọn hắn quấn quít lấy Xích Long, bây giờ tới lượt Xích Long, trong tiếng rống giận dữ, nó liên tiếp chém giết ba người, làm ba người không dám dẫn chiến trường qua, chỉ có thể gắt gao chống đỡ, tâm lo như lửa đốt.
Kim Đan cảnh khác rải rác ở trên không trung, tâm thần cũng chần chờ, không dám lên trước.
Tuy bọn hắn không nhìn ra gương đồng trong tay Phương Hành là gì, nhưng lại cảm nhận được khí tức hung hiểm.
Ở dưới loại cục diện này, thần thái của Ma Cô lãnh tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng:
- Vị đạo hữu này, cần gì như thế?
Tay phải Phương Hành mở ra, năm ngón tay đều có linh lực lấp lóe, liên lạc với gương đồng, hắc diễm mãnh liệt, nhắm ngay Ma Cô ở bên ngoài ba trượng, tuy vai trái thương thế rất nặng, nhưng thần sắc của hắn lại cực kỳ bình tĩnh, giống như cười mà không phải cười nói:
- Chúng ta giống như là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi lại nhận thức ta?
Ma Cô giật mình, lúc này mới nhớ tới, khi chứng kiến Phương Hành, nàng vô ý thức thốt ra "là ngươi", vốn chỉ là một cử động vô ý, lúc ấy tình hình lại bừa bãi, ngay cả chính nàng cũng không để ý, không nghĩ rằng gia hỏa kia lại phát giác, cái này làm cho lòng nàng lạnh xuống, thanh âm cũng thoáng lạnh lùng:
- Ngươi xác định dám ở dưới loại cục diện này giết ta?
Phương Hành khẽ giật mình, giận dữ nói:
- Ngươi rất đẹp sao? Ta bằng cái gì không dám giết ngươi?
Thân hình Ma Cô khẽ nhúc nhích, vậy mà tiến lên trước một bước, gió thổi khăn che mặt, ẩn ẩn có loại cảm giác trang nghiêm, thanh âm của nàng có chút lạnh lùng, ẩn hàm ý uy hiếp:
- Ta là người duy nhất có thể mang mọi người tiến vào Thái Thượng di chỉ, nếu ngươi giết ta, không sợ bị các thị tộc phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ sao? Ta không biết ngươi làm sao thúc dục gương đồng này, nhưng ngươi chỉ là Trúc Cơ cảnh, ta không tin ngươi có thể liên tục sử dụng, chỉ cần ngươi thúc dục kính này, Ma Cô cam đoan, ngươi và Xích Long của ngươi đều chạy không khỏi các tu sĩ của Quy Khư đuổi giết, nhất định sẽ chôn cùng ta...
Đang khi nói chuyện, nàng làm như đang gây hấn, vậy mà ẩn ẩn điều động linh lực...
Phương Hành nhíu mày, trong nội tâm bất đắc dĩ, nữ nhân này lại muốn thăm dò đảm lượng của mình?
Phương đại gia là người sợ sự tình sao?