Chương 438: Hàng Chu Tước
Trong tiếng cười lớn, thanh niên áo đen muốn quay người đào tẩu, hắn chọn phương vị cực kỳ chú ý, vô luận là Phương Hành hay Xích Long đều ở trước mặt hắn, mà phía sau chính là Tam Giới Sơn rộng lớn, dùng tốc độ của hắn, có thể nhẹ nhàng trốn vào Tam Giới Sơn, tan biến ở trong rừng nhiệt đới, dù là Xích Long cũng không cách nào ở trong thời gian ngắn như vậy kịp phản ứng giết hắn...
Mà thanh niên áo đen kia, cũng tự nhận thành công, đắc ý cười to, muốn rời khỏi nơi này.
Chỉ tiếc, lúc này lại có tiếng cười càng lớn vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Tiếng cười kia làm nội tâm thanh niên áo đen lộp bộp một tiếng, bay lên một loại dự cảm bất hảo.
Lúc này, Xích Long cách hắn ít nhất 50 trượng, tiểu quỷ cười quái dị kia cũng cách hắn tầm 30 trượng, rõ ràng rất an toàn nha.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy cảm giác không ổn, muốn bứt ra nhanh chóng thối lui.
Chỉ có điều đúng vào lúc này, đạo đạo lực lượng vô hình bao phủ xuống, giống như một cái lưới lớn, mà hắn chính là cá ở trong lưới.
Đạo đạo lực lượng kia vừa vặn có tám đạo, phong bế bát phương, kết thành một đại trận bao phủ lấy hắn.
Tiếng cười của thanh niên áo đen dừng lại, ánh mắt co rút, nhìn qua không trung, là tám nô bộc Kim Đan cảnh.
Vừa rồi thoạt nhìn bọn hắn bị đánh bay, lúc này trong tay cầm một trận kỳ, trận kỳ đã bị hiển hiện, trên tám trận kỳ đều tản mát ra linh quang, lẫn nhau đan xen, hợp thành một đại trận, thẳng đến lúc này thanh niên áo đen mới phát hiện, phương hướng tám người bọn hắn bị đánh bay, nhìn như hỗn loạn, nhưng lại là vị trí hạch tâm của trận pháp...
- Cái bẫy?
Trên mặt thanh niên áo đen xuất hiện một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh xuống.
- Con mẹ nó, ngươi nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, sớm để ta không kiên nhẫn được nữa, rốt cục đợi đến lúc ngươi ra tay!
Phương Hành cười mắng, thân hình lướt trên, Xích Long cũng quay người, hắn thì rơi vào trên đầu rồng.
Thanh niên áo đen kia không đáp, thân hình xoay chuyển, lại hóa thành hồng ảnh, không ngờ lại là một hung cầm màu đỏ dài chừng bảy tám trượng, quanh người lôi cuốn sương mù đỏ, nhiệt độ của sương mù đỏ cực cao, đốt không khí chung quanh trở nên vặn vẹo, khiến cho nó giống như hỏa diễm chân thực.
Oanh!
Nó bỗng nhiên lao nhanh, phóng về phía hư không.
Thân hình va chạm với trận pháp, nhất thời hư không lắc lư, sắc mặt tám gã nô bộc Kim Đan đều trầm xuống.
Lực lượng của hung cầm cực kì mạnh mẽ, nếu phát điên lên, ngay cả Kim Đan trung kỳ cũng không chịu được mấy hiệp, nhưng tám người bọn hắn cầm trận kỳ, lực lượng đan xen hóa thành đại trận, lại tạm thời có vốn liếng phong tỏa nó, bất luận nó xông như thế nào, tám người cũng cắn răng kiên trì, một mực thủ vững vị trí của mình.
- Con mẹ ngươi, còn không thành thật sao?
Phương Hành giận dữ, lệnh Xích Long:
- Đại cẩu tử, ngươi đi xé nó cho ta...
Hung cầm kia nghe vậy lại bất động, cầm gương đồng trong tay, miệng phun tiếng người:
- Ngươi dám tổn thương ta, không sợ ta hủy kính này?
Phương Hành cười ha ha, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái gương đồng, giương lên nói:
- Ngươi hủy đi, ta còn một cái!
Hung cầm bất ngờ, vội vàng cúi đầu nhìn, sau đó tâm nguội lạnh một nửa, gương đồng trong móng vuốt của nó cũng là cổ kính, màu xanh đồng, nhưng loáng thoáng có chút bất đồng với của Phương Hành, vô luận là phù văn, cấu tạo hay màu đồng xanh, đều có khác biệt rõ ràng, càng mấu chốt là, trên kính khắc mấy chữ...
Trấn Sát Kính!
Hung cầm ngẩng đầu lên, ánh mắt muốn phóng hỏa.
Phương Hành thì chậm rì rì nói:
- Trấn Sát Kính kia cũng là bảo bối, có thể xua đuổi uế vật, đặt ở phàm tục hoặc Linh Động cảnh có ý định dùng trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, cũng là một bảo bối nha, đây là lúc đầu ta cầm thứ tốt từ trong tay người khác đổi lấy, chỉ có điều phù văn bên trong hư hao, chẳng muốn đi tu sửa, nếu như ngươi thích thì cứ cầm, sửa xong còn có thể thế thiên hành đạo...
Hung cầm đâu có thời gian để ý tới hắn trêu chọc, phát hiện gương đồng là giả, không khỏi nhìn vào trong ngực.
Ở trong lòng ngực của hắn, là một nữ hài mặt che khăn lụa, đang lẳng lặng trợn mắt nhìn hắn, nàng mặc quần áo của Ma Cô, hơn nữa ẩn tàng khí tức, bởi vậy trong lúc cấp bách khó có thể phân biệt thật giả, nhưng lúc này khoảng cách gần như thế, tinh tế cảm ứng, thì lập tức phát hiện các nàng bất đồng, tu vi của nàng chỉ là Trúc Cơ cảnh mà thôi...
Lúc này hung cầm biến thành hình người lần nữa, kéo khăn lụa đi, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối.
- Tại sao là ngươi?
Hung cầm nhận ra đối phương, nhưng lập tức cảm thấy sát khí lành lạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Lúc này hắn mới nghĩ tới tình cảnh của mình, vội vàng ném nữ hài kia ra.
Hận Thiên Ninh đứng thẳng thân thể, nhìn Chu Tước nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Thiếu Tôn ca ca, đã lâu không gặp!
Thanh niên mặc áo đen này tự nhiên chính là Thiếu Tôn, hắn ý thức được mình trúng kế, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ khó nói lên lời, nhưng rất nhanh đã bị đè nén xuống, quay đầu nhìn về phía Phương Hành nói:
- Hảo thủ đoạn, trên đoạn đường này, ta nghìn tính vạn tính, tính toán đến vô số khả năng, thậm chí tính toán đến có thể sẽ thất bại, lại không tính toán đến ngươi sẽ dùng chiêu thức ấy!
Phương Hành cười hì hì nói:
- Ta cũng chỉ là vừa mới nghĩ đến, nên thử một lần!
Thiếu Tôn có chút ngạc nhiên, qua nửa ngày mới nói:
- Ngươi làm sao làm được?
Phương Hành càng vui vẻ, cười đến con mắt híp lại.
Kế hoạch này, xác thực là hắn vừa mới nghĩ đến, trên thực tế thời điểm trước khi tiến vào đầm lầy, trong lòng của hắn hoàn toàn không có kế hoạch này, ngay lúc đó, hắn chỉ cảm giác cái đầm lầy này tối tăm nguy hiểm, ở trong thần thức cảm ứng, luôn cảm thấy địa phương quỷ quái này không có bình tĩnh như bên ngoài, bởi vậy mới đầu có ý định khuyên các tu sĩ đi vòng.
Bất quá các tu sĩ không nghe hắn, hắn chỉ có thể đi theo, dù sao hắn có Xích Long che chở, còn có Liễm Tức Thuật ở lúc mấu chốt có thể giấu kín Hung Thú nhận biết bảo vệ tính mạng, ngược lại an toàn hơn người khác rất nhiều, đương nhiên lại chưa bao giờ buông lòng cảnh giác, một mực cẩn thận quan sát đầm lầy, Âm Dương Thần Ma Giám bị hắn thúc dục đến cực hạn.
Sau đó hắn thấy được dây leo ẩn trong đầm lầy hơi nhúc nhích, cái này làm hắn cả kinh, lập tức nhìn thẳng vào dây leo, không ngờ xem xét ra chân thân của nó là Khuê Mộc Yêu, một loại thực vật thành Yêu, cực kỳ xảo trá lợi hại.
Cái này làm Phương Hành giật mình, nhưng càng giật mình còn ở phía sau.
Hắn dùng Âm Dương Thần Ma Giám giám định ra đặc tính của Khuê Mộc Yêu.
Yêu này xen giữa thực vật và sinh linh, có được thần trí không thấp hơn linh tính, săn giết hết thảy động vật, côn trùng, Hung Thú, tu sĩ... mà mình có khả năng chạm được. Thân thể nó khổng lồ, lực lượng to lớn, càng có được thiên phú thần thông, có thể đảo loạn cuồng phong, chỉ tiếc gia hỏa này lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là bộ rễ của nó không cách nào tùy tiện di động, bản thể khẽ động, sinh cơ liền tiêu.
Nói cách khác, loại yêu vật này, trừ khi mượn nhờ lôi điện diệt đi Yêu thân, hóa thành nhân hình, nếu không sẽ một mực ở tại chỗ, dù biển cạn đá mòn cũng sẽ không di động, bởi vì một khi di động sẽ chết.
Cũng chính vì điểm này làm Phương Hành cảnh giác, con mẹ nó, Khuê Mộc Yêu kia lợi hại như thế, ít nhất cũng sống hơn ngàn năm nha!
Khuê Mộc Yêu chỉ có thể sinh tồn ở trong ao đầm, nói cách khác, cái đầm lầy này ít nhất tồn tại mấy trăm năm.
Như vậy vì sao Ma Cô nói đầm lầy này chỉ hình thành tầm vài chục năm?
Nữ nhân này rõ ràng là đang nói dối!
Lại liên tưởng đến gần đây Ma Cô soi gương số lần càng ngày càng nhiều, tuy người bình thường xem ra, có thể sẽ cảm thấy đây chỉ là nữ nhân chăm chút gương mặt của mình, bất quá hỗn đản Phương Hành lại ưa thích nghĩ vào chỗ xấu, thấy biểu lộ của Ma Cô khi soi gương, trong nội tâm luôn không tự chủ được bay lên ý nghĩ "nữ nhân này muốn gặp tiểu tình nhân rồi".
Tuy thời điểm mình giúp Ma Cô chữa thương nhìn toàn thân nàng mấy lần, nhưng mình không phải tiểu tình nhân của nàng!
Vậy tình nhân của nàng là ai?
Rất dễ dàng, Phương Hành nghĩ tới trên người một nô bộc lúc trước ít đi.
Lúc trước nô bộc của Ma Cô trùng kích hành cung, kết quả bị Xích Long cắn chết, nuốt lấy hơn phân nửa, vốn đã để Phương Hành cảm giác có chút hồ nghi, về sau Phương Hành bức Xích Long nôn ra, liều mạng lắp ghép, kết quả để hắn rõ ràng, trùng kích hành cung là giả, có một người hầu lừa dối, mượn cử động kia bất tri bất giác chạy trốn mới là thật.
Đương nhiên, điểm này là sai lầm chết người của Chu Tước, theo nó, Long tộc cũng là Hung Thú, ăn người không coi vào đâu, lại không biết ở bên ngoài diễn biến nhiều năm, Long tộc tu tập lễ giáo của Nhân tộc, ở dưới sự trợ giúp của Thánh Nhân, đã sớm tiến hóa ra hình người, nói cách khác, Long tộc có một nửa xem như là Nhân tộc, cho nên Long tộc quyết không ăn người, Long tộc càng thuần huyết thì càng không ăn.
Tuy Xích Long thô bạo điên cuồng, nhưng bản năng lại vẫn còn, thời điểm chiến đấu cuồng bạo, nó sẽ nuốt người vào, nhưng lại không tiêu hóa được, qua không bao lâu sẽ nôn ra, nếu không sẽ giống như độc dược, đốt phá tạng phủ.
Như vậy người hầu chạy đi kia là ai?
Đi thì đi, cần gì phải gạt mọi người như thế?
Liên tưởng đến Ma Cô lần thứ nhất nhìn thấy mình, liền nhận ra mình, Phương Hành ẩn ẩn đoán được một đáp án.
- Gia hỏa đào tẩu kia, tám chín phần nhận thức ta, đoán chừng ta cũng nhận thức hắn, cho nên hắn mới không tiếc làm nô bộc ngụy trang, lặng yên không một tiếng động bỏ chạy, trốn ở trong tối mưu tính mấy thứ gì đó... âm hiểm như vậy, còn nhận thức ta, đoán chừng chính là con tặc điểu kia rồi! Nó đã từng phí sức lẻn vào Hận Thiên Thị trộm gương đồng, còn không tiếc nguy hiểm lẻn vào Hận Thiên Thị giết Đại cung phụng, che dấu bí mật của gương đồng... con mẹ nó, con chim này thật gian xảo, đến tột cùng nó muốn làm gì?