Chương 439: Có táo không táo đánh vậy gậy tre
- Con tặc điểu kia, có quan hệ gì với Tầm Long Thị?
Vấn đề này Phương Hành nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hắn vẫn minh bạch, Ma Cô không tiếc dùng thân phạm hiểm, dẫn các tu sĩ tiến vào đầm lầy, tám chín phần mười là muốn thừa dịp loạn làm việc, Phương Hành không biết hai người muốn làm cái gì, bất quá hắn lại biết gương đồng và Ma Cô cực kỳ trọng yếu với Chu Tước, bởi vậy tạm thời bố cục, dùng gương đồng và Ma Cô dẫn Chu Tước ra.
Mặc kệ Chu Tước đến tột cùng muốn mượn cơ hội làm cái gì, Phương Hành cũng có nắm chắc, gia hỏa này thấy gương đồng và Ma Cô, nhất định sẽ hiện thân.
Đương nhiên, dù không hiện thân cũng không sao, mình lại không tổn thất cái gì, nhiều nhất bị người chê cười một trận mà thôi.
Có người trí kế như yêu, có người mưu tính sâu xa, hắn đoán chừng hai bên đều không dính nổi.
Tuy hắn không ngốc, cũng có chút dối trá, nhưng so với loại cao nhân tính toán không bỏ sót thì còn kém xa lắm, nhưng hắn có chỗ tốt, cái kia chính là to gan lớn mật, trời sinh không biết chữ sợ là gì, nghĩ tới chuyện gì, chỉ cần có ba phần nắm chắc liền dám đi thử, trước khi làm chuyện gì, hắn thường thường đều là trước xác định mình muốn cái gì, cái khác thì từ từ tính tiếp.
Lúc này cũng như thế, hắn đoán được Chu Tước có khả năng ở trong tối nhìn chằm chằm, thậm chí có thể đang đùa nghịch bọn hắn.
Loại cảm giác này thật rất khó chịu, để người cảm thấy như bị độc xà nhìn chằm chằm.
Bởi vậy sau khi phát hiện tiến vào đầm lầy, Chu Tước có khả năng lập mưu với Ma Cô, tuy Phương Hành còn không biết hai người mưu đồ cụ thể là cái gì, vì thế lấy Ma Cô và gương đồng làm mồi nhử, sau đó mình và Xích Long tránh xa một chút, cũng không tin hỗn đản kia không mắc mưu...
Thậm chí hắn đã tính, nếu sau khi gương đồng và Ma Cô văng ra, Thiếu Tôn còn không hiện thân, mình sẽ nằm trên đất giả chết... Chỉ có điều hắn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, Thiếu Tôn thật ở cách mình không xa, vừa thấy gương đồng và Ma Cô, thì lập tức lao ra...
Đương nhiên, bởi vì chuyện này dù sao cũng là tạm thời trù tính, Phương Hành không dám ném đồ thật, vì vậy chuẩn bị mồi nhử đều là giả, bảo kính kia là lúc trước hắn đấu giá Kiếm Thai có được, bỏ ở trong túi trữ vật không làm gì, không ngờ bây giờ lại có tác dụng...
Loại thời điểm này rất mấu chốt, bởi vậy hắn cố ý dùng gương đồng phá vết nứt không gian, cho người một loại ảo giác "gương đồng" đang ở trong tay hắn, thất thủ mới bay ra ngoài...
Về phần Hận Thiên Ninh, nha đầu kia không biết giặt quần áo nấu cơm, cũng không biết bưng trà rót nước, mình cũng không muốn ngủ với nàng...
Dù sao cũng phải tìm cho người ta một ít chuyện để làm nha!
Cuối cùng là tám nô bộc Kim Đan, tuy bổn sự từng người đều không bằng nó, nhưng tám người cầm trận kỳ, lại có thể vây khốn đối phương ít nhất một khắc, mà trong khoảng thời gian này, đủ để đại cục ổn định rồi.
Kế hoạch chính là trò đùa như thế, bất quá đại khái cũng bởi vì trò đùa, nên Thiếu Tôn mới bị lừa.
Đối với hắn mà nói, vẫn có loại cảm giác không biết mình thua ở đâu...
Tiểu quỷ này là làm sao phát hiện Khuê Mộc Yêu?
Hắn lại làm sao biết mình ở phụ cận?
Hắn là lúc nào chế định ra kế hoạch này lừa bịp mình?
Phải biết ngay cả mình chuẩn bị ra tay đoạt người, cũng là sau khi nhìn thấy Ma Cô mang mọi người vào đầm lầy a!
Bởi vì có quá nhiều nghi vấn, cho nên lúc này mặc kệ sắc mặt hắn lạnh như thế nào, thần sắc trang nghiêm ra sao, cũng hỏi rất chân thành!
- Ngươi làm sao làm được?
Hiện tại hắn thật muốn biết Phương Hành là làm sao làm được, cũng để biết rõ tại sao mình lại thua.
Đối với vấn đề này, Phương Hành cười to nói:
- Không nói cho ngươi!
- Tiểu quỷ kia chạy thoát rồi sao?
Xa xa có người gầm lên, một đạo kiếm quang màu tím ở trong vòng vây của quái đằng thoáng hiện, thỉnh thoảng có xúc tu bắn tung toé ra dịch thể màu xanh lá, lại là lão tu sĩ bớt tím mang theo tộc nhân, cứng rắn giết ra vòng vây của Khuê Mộc Yêu, trong miệng hắn hét lớn, cầm kiếm rời đi, xúc tu của Khuê Mộc Yêu ở dưới kiếm của hắn vậy mà không chịu nổi một kích.
- Vừa rồi lão thân thấy hắn chạy trốn tới không trung, xác thực đã chạy thoát, mau đuổi theo hắn...
Một thanh âm già nua hét lớn, một phương hướng khác, ánh trăng như nước, rõ ràng là Ngọc bà bà cùng đám người Linh Lung trưởng lão đang liên thủ khởi động một quả cầu phòng ngự, từ trong công kích điên cuồng của Khuê Mộc Yêu vọt ra.
- Đã đến Tam Giới Sơn, hắn còn có thể chạy đi đâu? Chẳng lẽ lại không muốn tiến vào Đạo Cung sao?
Một âm thanh hét lớn vang lên, là thủ lĩnh Ngự Thú Thị Sư Nam Cát vọt ra, đồng dạng mang theo một đám tộc nhân.
Cuối cùng là Lạc Mộc Tang của liên minh tiểu thị tộc, trong tay nắm một bông hoa nhỏ cỡ nắm tay, trên bông hoa có vầng sáng mông lung tán ra, xúc tu cảm ứng được tia sáng này, đều nhao nhao tránh lui, như không dám tới gần, mà ở sau lưng Lạc Mộc Tang, đồng dạng đi theo bảy tám tộc nhân, cùng hắn thất tha thất thểu vọt ra.
Bọn hắn là Kim Đan đỉnh phong, còn không đến mức bị Khuê Mộc Yêu tổn thương, tuy bị công vậy trở tay không kịp, nhưng rất nhanh liền phản ứng qua, chỉ bất quá tuy bọn hắn không có việc gì, nhưng tộc nhân lại không thể ngăn cản, bởi vậy mấy người kia đều lựa chọn quay đầu cứu tộc nhân của mình, lúc này mới trễ rất nhiều thời gian.
Bọn hắn lo lắng nhất là Phương Hành thừa dịp hỗn loạn đào tẩu, dù sao trong nội tâm bọn hắn đã hiện lên ác niệm, cũng không có che dấu qua.
Trong miệng hô to gọi nhỏ xông lên bờ, buông tộc nhân ra, muốn lập tức đuổi theo Phương Hành.
Chỉ có điều sau khi vọt ra, lại không khỏi giật mình, có chút ngẩn người nhìn Phương Hành ôm hai tay đứng ở trên đầu rồng.
- Hắn lại không có đào tẩu?
Đám người Ngọc bà bà chứng kiến hắn đứng chờ ở bên cạnh bờ, đều cảm giác có chút ngoài ý muốn.
- Các ngươi nói ai muốn chạy trốn hả?
Phương Hành ôm hai tay, tâm ý khẽ động, Xích Long quay đầu nhìn về phía bốn thủ lĩnh, hàm ý bất thiện.
- A, tiểu hỗn đản, đảm lượng cũng không nhỏ, lão thân có chút xem nhẹ ngươi rồi...
Ngọc bà bà lành lạnh nói, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Phương Hành.
- Lão hỗn đản, ta thì một mực không dám xem nhẹ ngươi, người nặng thế kia mà...
Phương Hành ở việc đấu khẩu thì chưa từng thua qua, há miệng mắng trở về.
Ngọc bà bà dọc theo con đường này cãi nhau với Phương Hành, thì chưa bao giờ thắng qua, mình thích mắng người, nhưng lại bị mắng không cách nào phản bác, lúc này cũng thế, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống, lạnh lùng nói:
- Tiểu hỗn đản, trong hành trình ngươi vẫn nói năng lỗ mãng với lão thân, nhìn ngươi tuổi nhỏ, lão thân nhường ngươi, không nguyện so đo mà thôi, nhưng ngươi thực cho rằng ta không giết được ngươi sao?
Nói xong bước ra một bước, quát lạnh:
- Ta lại hỏi ngươi, vừa rồi ở trong đầm lầy, ngươi rõ ràng sớm nhận ra nguy hiểm, vì sao không cảnh báo?
Phương Hành không hề sợ nàng, đứng ở trên đầu Xích Long, cười nói:
- Không phải mời ngươi lên hóng mát sao?
- Ngươi...
Ngọc bà bà giận tím mặt, sát khí tăng vọt.
Phương Hành liếc mắt mắng:
- Ngươi cái gì ngươi? Đừng mỗi ngày kiêu ngạo ở trước mặt ta, ta cũng không phải uống sữa của ngươi lớn lên, nhắc nhở một câu đã xem như rất nể tình, ngươi ngốc không phát hiện được nguy hiểm, cũng muốn đến trách ta sao? Ngươi trừng cái gì? Ta chính đang mắng ngươi đấy? Có bản lĩnh tới đây động thủ, cùng đại cẩu tử của ta đánh một trận thử xem?
Xích Long nghe vậy tinh thần tỉnh táo, con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Ngọc bà bà.
Ngọc bà bà giận tím mặt, trên đường đi nàng nhịn Phương Hành quá vất vả, quay đầu lại nhìn thoáng qua Linh Lung, trong nội tâm thực rất do dự, hôm nay Bái Nguyệt Thị các nàng, Kim Đan đỉnh phong chỉ còn lại hai vị, một người khác đã chết ở trên đường, bằng hai người các nàng, muốn bắt Xích Long là không có một chút nắm chắc, đành phải nhìn về phía lão tu sĩ bớt tím.
- Lão thân cảm thấy có thể động thủ!
Lão tu sĩ có bớt tím nhíu mày, liếc nhìn Xích Long.
Trong mắt thủ lĩnh Ngự Thú Thị cũng lóe lên tinh quang, hai tay chắp sau lưng.
Người trong liên minh tiểu thị tộc nghe vậy cũng đứng lên, có người mắt lộ ra sát ý, có người thì ánh mắt cảnh giác.
- Động thủ cái gì nha?
Phương Hành giống như không rõ, cười hì hì hỏi một câu.
Ngọc bà bà chống mạnh quải trượng, khí tức vô hình thích phóng ra, cười lạnh nói:
- Tiểu quỷ, trong lòng ngươi minh bạch, nếu muốn tiến vào Đạo Cung, tất phải lấy huyết mạch Tứ Hung huyết tế, Xích Long của ngươi sớm cũng phải giao, muộn cũng phải giao, hôm nay đã đến Tam Giới Sơn, rất nhanh thì tới Tứ Hung chi môn, lúc này ngươi không giao Xích Long, còn đợi khi nào?
Trong tiếng quát lạnh, ánh mắt lấp lóe tinh quang, lộ ra sát ý lành lạnh.
Sắp đến Tam Giới Sơn, tác dụng của truyền nhân Tầm Long Thị đã không lớn, tâm tính ném chuột sợ vỡ bình cũng nhạt rất nhiều, hôm nay kiêng kị chỉ là làm sao bắt Xích Long mà thôi, chỉ cần Xích Long đầu hàng, tiểu quỷ này nàng còn cần để vào mắt?
- Tứ Hung huyết mạch... Không phải nói muốn tìm Chu Tước sao?
Đối mặt Ngọc bà bà uy hiếp, Phương Hành lại giống như còn không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi.
- Ha ha...
Lạc Mộc Tang tiến lên trước một bước, nở nụ cười:
- Hình tiểu hữu, cũng không phải chúng ta ép ngươi, chỉ là hôm nay, phải đi nơi nào tìm Chu Tước a? Tuy chúng ta có lông vũ của nó, nhưng khí tức của nó lúc ẩn lúc hiện, không dễ sưu tầm a, huống hồ hạch tâm của Quy Khư có quá nhiều hung hiểm, không thể chạy loạn, không bằng ngươi phối hợp một chút, giao Xích Long cho chúng ta, lão phu cam đoan, sau khi tiến vào Đạo Cung, chỗ tốt nhất định có một phần của ngươi, ngươi xem được không?
Trong hành trình dò xét Quy Khư, hắn bị mắng thực không thua Ngọc bà bà, lúc này sao có thể bỏ qua.
Phương Hành có chút híp mắt, nhìn hắn và Ngọc bà bà, trong nội tâm nhớ kỹ thù này, sau đó nở nụ cười, đưa tay chỉ Thiếu Tôn bị nhốt ở trong trận pháp, cười nói:
- Các ngươi tìm Chu Tước? Rất khó sao, không phải ngay ở chỗ này sao?