Chương 437: Yêu vật đầm lầy
Trong hư không, trên trăm trượng có thể nói du xà lấp lóe, chính là vết nứt không gian kinh khủng, mà ở địa phương bảy tám chục trượng, cũng có du xà màu đen thoáng hiện, lại biến mất ở trong vô hình, làm cho lòng người kinh hãi không thôi, nhưng hết lần này tới lần khác ở dưới loại cục diện này, Phương Hành bất ngờ suất lĩnh các tu sĩ Hận Thiên Thị, tăng độ cao lên tới hơn 60 trượng, mạo hiểm tính mạng lao về phía trước.
- Ân? Tiểu quỷ ngươi bay cao như vậy làm gì?
Ở phía sau Phương Hành, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, là Ngọc bà bà gia tốc đuổi theo.
Giờ khắc này, các tu sĩ khác đều dán mặt đầm bay nhanh, rất sợ bay cao sẽ đụng phải vết nứt không gian, chỉ có bọn hắn bay cao nhất, lập tức đưa tới Ngọc bà bà ở phía sau chú ý.
- Hắc hắc, bay cao mát mẻ nha!
Phương Hành quay đầu cười nói:
- Lão thái bà, nếu không ngươi cũng đi lên chơi?
- Làm càn, ngươi muốn bị cuốn vào vết nứt không gian sao?
Ngọc bà bà hét lớn, lăng không trảo một cái, muốn ra tay kéo Phương Hành xuống.
Nhưng Xích Long đã nhận ra khí tức lành lạnh trên người nàng, lập tức quay đầu, mắt lộ ra sát ý.
Ngọc bà bà đang phẫn nộ, đột nhiên trong đầm lầy dưới chân sóng bùn cuồn cuộn, như sóng biển cuộn trào, trong lúc nhất thời, cả đầm lầy như bão tố nổi lên, Ngọc bà bà kinh hãi, cúi đầu nhìn lại, dĩ nhiên đã quên Phương Hành, ngây ngẩn cả người...
- Lên không... Nhanh lên không...
Ngọc bà bà kêu lớn, lệnh đệ tử Bái Nguyệt Thị lao lên không.
Cơ hồ cùng lúc đó, trong bùn đột nhiên có quái đằng to như thùng nước cuốn lên, trên dây mọc đầy gai ngược, giống như quái xà, tốc độ nhanh như thiểm điện, ngang trời đánh đến, cuốn về phía đệ tử Bái Nguyệt Thị cách Ngọc bà bà không xa, trong lúc nhất thời chúng nữ thét lên, chừng ba người bị gai ngược cuốn lấy, quấn vào trong bùn.
Đột biến khiến cho các tu sĩ cả kinh, sau đó không ngừng bay về phía không trung, chỉ là đã hơi muộn, sóng bùn cuồn cuộn, chừng hơn một trăm quái đằng cuốn lên, phảng phất như một cánh tay dò xét về phía các tu sĩ, qua trong giây lát lại cuốn đi bảy tám người...
- Không tốt, bay lên không, nhanh bay lên không...
Thủ lĩnh các bộ đều liều mạng kêu lớn, không để ý không trung có vết nứt không gian uy hiếp, dốc sức liều mạng bay lên trên.
Chỉ là một bước trễ, từng bước trễ, trong bùn, vô số quái đằng bay lên không, như một mảnh rừng rậm chằng chịt, quái đằng không chỉ quấn các tu sĩ, gai ngược còn có độc, thậm chí ẩn chứa thần thông, ở trên không trung vung vấy, lại nổi lên đạo đạo cuồng phong, đạo đạo cuồng phong này có lực lượng to lớn, biến cả đầm lầy thành một vòng xoáy quỷ dị, các tu sĩ bị cuồng phong quấn lấy nhất thời thân bất do kỷ, trừ khi là Kim Đan hậu kỳ, nếu không không cách nào trốn thoát...
Ở dưới loại tình huống này, mặc dù các tu sĩ không bị quái đằng bắt được, thì nhất thời khó có thể chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ như mưa rơi vào đầm lầy, thê thảm tru lên.
- Cái đó là...
Mấy nô bộc Kim Đan ở quanh người Phương Hành nhìn thấy một màn này, đều bị dọa ra mồ hôi lạnh, vốn trong nội tâm bọn hắn rất phẫn uất vì Phương Hành không cho phân trần giết Hận Thiên Thanh, nhưng thấy một màn này, lại nhất thời hiểu rõ, nếu vừa rồi Phương Hành không gọi bọn hắn đi lên, chắc hẳn bọn hắn cũng sẽ rơi vào kết cục giống như những người kia.
- Đó là Khuê Mộc Yêu, một loại Yêu Thụ thích sinh trưởng ở trong bùn lầy, không giống Hung Thú, loại Yêu Thụ này có linh tính, dùng Hung Thú thử tự nhiên thăm dò không ra, ha ha, không thể tưởng được, ở trong Quy Khư cũng có loại yêu vật này, không biết là may mắn hay bất hạnh đây, Khuê Mộc Yêu cực kỳ khó chơi, đánh lại không dễ đánh, giết thì giết không chết, người bình thường đụng phải nó chỉ có thể chạy...
Phương Hành cười rộ lên, thuận miệng giải thích, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên tinh quang.
Thờ ơ đánh giá bốn phía, hắn như xác định cái gì, sau đó đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Ma Cô.
Thần sắc của Ma Cô vẫn thanh thanh đạm đạm, không có một chút dị thường, bất quá so với người khác kinh hoảng, nàng lại có vẻ quá yên tĩnh.
Phương Hành và nàng đối mặt, Ma Cô muốn nói cái gì, hắn lại bỗng nhiên lấy ra một tấm Định Thần Phù, dán lên trán của nàng, sau đó bắt pháp quyết, quanh người tràn ngập sương mù, hào lẫn với khói đen trong đầm lầy, mượn sương mù che lấp, nhanh chóng ném tám trận kỳ cho tám nô bộc Kim Đan, đồng thời âm thầm truyền thần niệm.
- Thị Chủ, cái này...
Tám nô bộc Kim Đan nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh hoàng, ẩn ẩn có chút khiếp sợ.
- Cái này là quân lệnh trạng, làm tốt, ta không bạc đãi các ngươi, làm không tốt, cầm đầu tới gặp ta!
Phương Hành căn bản không cho bọn hắn nói nhiều, chém đinh chặt sắt kết luận, sau đó nắm lên thiết hoàn.
Tám nô bộc Kim Đan thấy thế, trong nội tâm không khỏi lộp bộp.
Nếu như ở bình thường, bọn hắn có thể sẽ hoài nghi Phương Hành, nhưng vừa rồi Hận Thiên Thanh chết thảm ở trước mắt, bọn hắn không chút nghi ngờ Phương Hành dám hạ sát thủ, còn nữa, Dị Yêu nấp ở trong đầm lầy, Kim Đan đỉnh phong khác cũng không phát hiện, Phương Hành lại sớm dự liệu được, cũng làm cho bọn hắn có chút kính sợ.
- Tốt rồi, trước như vậy đi...
Phương Hành thì thầm... bỗng nhiên nhìn về phía Hận Thiên Ninh, mày nhíu lại...
Lần nữa bắt pháp ấn, lại có một đạo sương mù vọt tới...
Sau nửa ngày, sương mù tán đi, các tu sĩ tiếp tục chạy như bay, giống như cái gì cũng không có phát sinh qua.
Hôm nay trong hư không đại loạn, động tác của Phương Hành lại nhanh, cơ hồ trong một hai hơi là hoàn thành, hơn nữa thời điểm phân phó tám nô bộc Kim Đan, tốc độ cũng không dừng lại, mà hắn thi triển Liễm Tức Thuật, động tác cũng cực kỳ che giấu, dù có người nhìn chằm chằm, thoạt nhìn cũng chỉ là từng mảnh từng mảnh sương mù bay qua trước người hắn mà thôi, rất khó nhìn ra sơ hở gì.
Rầm rầm!
Không trung thỉnh thoảng có vết nứt không gian xuất hiện, như một cái hồ lớn, mặt nước nghiền nát lại bình tĩnh, nổi lên từng đạo rung động.
Vết nứt không gian không khác gì gợn sóng trên mặt nước, mà tu sĩ, thì giống như bóng trong nước.
Bị kẽ nứt lan đến gần, nhục thân của bọn hắn sẽ giống như cái bóng nghiền nát.
Mà ở phía dưới, thân thể Khuê Mộc Yêu không biết to lớn bao nhiêu, đang triển khai xúc tu dài hơn mười trượng bắt các tu sĩ.
Trên dưới đều là địa ngục, chỉ có không gian tầm 60 trượng đến 70 trượng là tạm thời an toàn, mà bọn người Phương Hành thì ở trong độ cao ấy ra sức phi độn, giống như muốn nhanh chóng lao ra đầm lầy.
Vào lúc này, mọi người chỉ có thể bằng vào phản ứng nhanh nhạy, vì ngay cả Na Di Thuật cũng không thể thi triển.
Điều kiện thi triển Na Di Thuật là không gian ổn định, ở trong hạch tâm của Quy Khư không gian bất ổn, thi triển Na Di Thuật, cơ hồ giống như là tay cầm que sắt, đứng ở trên đỉnh núi khi trời đang mưa dông, căn bản chính là muốn chết.
Sớm cảnh giác làm ra tác dụng, dọc theo con đường này, Phương Hành lại hữu kinh vô hiểm, lao thẳng tới bờ bên kia.
Oanh!
Chỉ tiếc vui quá hóa buồn, trơ mắt nhìn Bỉ Ngạn trong tầm mắt, thậm chí nói trốn ra phạm vi săn bắt của Khuê Mộc Yêu, Xích Long đang lao nhanh, bỗng nhiên có một vết nứt không gian đột ngột xuất hiện, thần thức Phương Hành cường đại, thời điểm vết nứt không gian hình thành, hắn cũng đã phát giác, vội vàng lớn tiếng cảnh báo.
Nhưng vết nứt không gian xuất hiện quá đột ngột, thân hình Xích Long khổng lồ, thật rất khó tránh đi.
- Liều mạng!
Trơ mắt nhìn Xích Long muốn đụng vào kẽ nứt, Phương Hành cắn răng, lật tay lấy ra gương đồng, vận chuyển linh lực, chỉ nghe ầm... trong gương đồng xuất hiện một ngọn núi lồng lộng, cùng lúc đó, đất đá dưới đầm lầy rắc rắc sinh trưởng, bùn nhão bay loạn, vậy mà có một ngọn núi cao hơn mười trượng từ dưới mặt đất dựng lên, bay đến giữa không trung...
- Oanh...
Kẽ nứt oanh kích lên núi nhỏ, núi nhỏ bị phách chia năm xẻ bảy, mà lực lượng của kẽ nứt cũng hao hết, biến mất ở trong không khí.
Phương Hành "oa" một tiếng, cả người từ trên lưng Xích Long ngã ra ngoài, gương đồng trong tay, thậm chí Ma Cô bị hắn dùng Khổn Tiên Tác cột cũng ngã bay, tám nô bộc Kim Đan vốn bảo hộ ở quanh người hắn cũng bị lực lượng lan đến gần, phát tán bốn phương, có người hạ xuống dưới, có người bị lực lượng hất lên cao bảy mươi trượng...
Hết thảy đều phát sinh ở trong khoảng điện quang hỏa thạch, cơ hồ không người có thể dự liệu được kết quả này.
Nhưng có người bắt được cơ hội này...
Ngay thời điểm gương đồng rời khỏi tay, Ma Cô bị hắn dùng Khổn Tiên Tác trói chặt ngã bay ra ngoài, bỗng nhiên có một hồng ảnh xuất hiện, hồng ảnh xuất hiện quả thực quá đột ngột, như sớm chuẩn bị kỹ càng, thân hình vừa hiện, móng vuốt chộp tới, Khổn Tiên Tác lập tức đứt đoạn.
Sau đó hồng ảnh xoay chuyển, ôm Ma Cô vào trong lòng, đồng thời lăng không bắt lấy gương đồng...
- Ha ha...
Trong tiếng cười to, hồng ảnh dần dần biến mất, lại hóa thành một thanh niên hắc y, không ngừng cười to.