Lược Thiên Ký

Chương 443: Vượt qua Hoàng Tuyền Hải (2)

Chương 443: Vượt qua Hoàng Tuyền Hải (2)

Vì Đạo Cung, các tu sĩ liều mạng, đều lấy ra bảo bối ẩn giấu của mình.
Bởi vì thiên địa quy tắc của Quy Khư đặc dị, vì thế tình huống ở đây không giống ngoại giới, nơi đây linh khí dồi dào, cho nên không lo tu hành, như Hận Thiên Ninh, chưa tới hai mươi Trúc Cơ hậu kỳ, đặt ở ngoại giới, đây tuyệt đối là thiên kiêu của đại tông môn, nhưng ở Quy Khư lại không coi là quá nổi tiếng, nhưng có ưu thế, tự nhiên cũng có hoàn cảnh xấu.
Tuy nơi đây linh khí dồi dào, nhưng quy tắc hỗn loạn, Linh Thạch thần mỏ cực nhỏ, làm cho tài liệu chế tạo Pháp khí thiếu thốn, ngoại trừ tu hành, thì pháp khí, linh phù, trận đạo đều không phải sở trưởng, đơn giản mà nói, ở trong Quy Khư, pháp khí, bảo phù, thậm chí Linh Thạch, đều là vật cực kỳ trân quý, nhưng hôm nay vì vượt Hoàng Tuyền Hải bằng sức mạnh, mấy vị thủ lĩnh cũng bỏ hết cả tiền vốn.
Mọi người ở Tam Giới Sơn nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày, để chuẩn bị cho vượt biển.
Bái Nguyệt Thị Ngọc bà bà cũng không nói dối, liên tục ba ngày, ở nửa đêm đều trèo lên đỉnh núi Tam Giới Sơn, tiêu hao thọ nguyên, thi triển Bái Nguyệt bí thuật, sau khi thi triển thuật này, vầng sáng của minh nguyệt như vượt qua mặt trời, ánh bạc chiếu xuống Hoàng Tuyền Hải, mà nàng thì dùng trăng làm mắt, ghi nhớ các vị trí có đá ngầm, âm phong...
Ba ngày sau, nàng cơ hồ dò xét ra tất cả địa thế và hung hiểm trong Hoàng Tuyền Hải, đã làm xong chuẩn bị vượt biển.
Mà Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, cũng từ trong túi trữ vật lấy ra sáu con Khôi Lỗi Thú, khí tức hung hãn, bất ngờ đều do thân thể Hung Thú cấp năm luyện thành, không sợ âm phong, đao kiếm khó thương, tựa như Pháp khí thượng phẩm. Hơn nữa trên lưng mỗi Khôi Lỗi Thú có thể cưỡi bảy tám tu sĩ, lúc này đội ngũ chỉ còn thừa chừng ba mươi người, ngược lại đủ để một lần vượt qua biển.
Lạc Mộc Tang thì cắn răng lấy ra ba tấm thần phù, tục truyền chính là Thần Châu Viên gia chế tạo, mỗi một tấm đều có uy năng quỷ thần khó lường, sau khi kích phát phù này, nếu treo ở trên đỉnh đầu mọi người, có thể giúp chư tu ngăn cản nguy hiểm một lần, ba tấm bảo phù chính là ba lần. Bất quá sau khi dùng qua, bảo phù cũng sẽ hết hiệu lực.
Về phần Phụng Thiên Thị, lại lấy ra chí bảo trấn tộc.
Pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ!
Năm đó Phụng Thiên lão tổ là tu sĩ chân chân chính chính, cả đời ghét ác như cừu, chém giết Yêu Ma vô số kể, ngay cả hắn năm đó tiến vào Quy Khư, nguyên nhân cũng không giống người thường, người khác đều là bị buộc vào, hắn lại vì đuổi giết ma đầu mà không tiếc tiến vào Quy Khư, cuối cùng ở đây kết thúc cuối đời. Hắn lưu lại pháp kiếm, lây dính nhân quả của hắn, hạo nhiên chánh khí, tinh khí xung tiêu, cơ hồ đạt đến tình trạng có thể trấn áp số mệnh, cũng chỉ có pháp kiếm bực này, mới có thể chém chết tử khí trong Hoàng Tuyền Hải.
Về phần Phương Hành...
Chu Tước cũng cho các ngươi, còn muốn cái gì nữa?
Hắn yên tâm thoải mái chờ theo các tu sĩ qua sông!
Giờ ngọ ngày thứ ba, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, ba mươi bốn tu sĩ cộng thêm Xích Long, phân biệt điều khiển sáu Khôi Lỗi Thú do Ngự Thú Thị dâng ra, vốn Phương Hành, Hận Thiên Ninh lại thêm tám thủ hạ Kim Đan, có thể cưỡi một Khôi Lỗi Thú. Nhưng thân hình Xích Long quá khổng lồ, đành phải cùng Phương Hành đơn độc cưỡi một con.
- Đạo Cung ở trước mắt, vượt qua Hoàng Tuyền Hải!
Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân quát chói tai, từ trong hộp kiếm lấy ra một thanh kiếm bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường, cúi đầu cầu nguyện nửa ngày, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía không trung, ầm ầm... trên thân kiếm bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng khủng bố, cơ hồ có thể bổ ra thiên địa.
Trên Hoàng Tuyền Hải, quanh năm tràn ngập âm khí tối tăm, giống như mây đen bao phủ ở trên mặt biển, nhưng một kiếm này chém ra, âm khí tràn ngập không biết mấy vạn năm, lại bị một đạo kiếm quang bổ ra, thối lui qua hai bên, thậm chí trong mây đen còn có thể chứng kiến một ít gương mặt Tử Linh vặn vẹo, tru lên, giãy dụa, bị kiếm khí trấn áp.
- Sinh tử sớm tối, chỉ tranh một đường!
Ngự Thú Thị Sư Nam Cát quát lạnh, lệnh kỳ trong tay cuốn lên, sáu Khôi Lỗi Thú khổng lồ đồng thời gào thét lao ra.
Lệnh kỳ trong tay hắn, là Pháp bảo khống chế sáu Khôi Lỗi Thú, sáu Khôi Lỗi Thú và lệnh kỳ có liên hệ vô hình, chỉ cần có lệnh kỳ ở phía trước, Khôi Lỗi Thú tương đương với có dây thừng liên hệ, cùng tiến cùng lui, có lực lượng của lệnh kỳ khống chế, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị lạc ở trong sương mù, xác thực xem như lựa chọn vượt biển tốt nhất của các tu sĩ.
Oanh!
Ngay khi Khôi Lỗi Thú từ trên Tam Giới Sơn nhảy xuống Hoàng Tuyền Hải, lập tức có âm phong thấu xương từ bốn phương tám hướng vọt tới, gió lạnh tràn vào cơ thể, sắc bén như đao, cơ hồ muốn xé nát hết thảy sinh cơ ở trên biển, nhưng Khôi Lỗi Thú vốn là tử vật, không sợ gió này, ở dưới lệnh kỳ của Sư Nam Cát triệu hoán, thân hình trầm lặng, lại cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi di động về phía trước.
- Rống...
Tử Linh ở hai bên thấy có sinh linh tiến vào Hoàng Tuyền Hải, lập tức tranh nhau gào rú, ý muốn xông lên cắn xé.
- Hừ, ma chướng lui bước!
Tử Ban Đạo Nhân thấy thế, hừ lạnh một tiếng, chém ra một kiếm, trên Thanh Phong Kiếm hào quang mãnh liệt, Tử Linh lại bị bức lui, một ít lui chậm, bị lực lượng hạo nhiên trên Thanh Phong Kiếm cuốn vào, thậm chí trực tiếp nứt vỡ, hóa thành ánh sáng âm u, tán nhập thiên địa.
- Phía trước có đá ngầm, trước đi hướng tây, sau trăm trượng chuyển hướng phía nam, vượt qua nó!
Cùng lúc đó, tộc nhân Bái Nguyệt Thị tay cầm địa đồ do Ngọc bà bà dò xét ra, lớn tiếng nhắc nhở các tu sĩ.
Không thể không nói, các thị tộc trong Quy Khư, ai cũng có sở trường riêng, cũng chỉ có liên minh bực này, mới có thể vượt qua Hoàng Tuyền Hải.
Đối mặt nguy cơ bực này, đã không phải thị tộc nào hoặc người nào có thể một mình ứng phó được.
Hoàng Tuyền Hải rộng trăm dặm, ở dưới các tu sĩ chuẩn bị ba ngày chậm rãi vượt qua, phóng tới bỉ ngạn, đã qua gần một nửa lộ trình, cũng hữu kinh vô hiểm, nhưng lúc vượt qua gần hai phần ba, đám Tử Linh trơ mắt nhìn các tu sĩ vượt biển, không dám tới gần, đột nhiên cùng nhau đi ra, hung hăng trừng các tu sĩ, môi im ắng mở ra, hình như tụng niệm cái gì.
Theo chúng không ngừng tụng niệm, thời gian dần trôi qua, trên đỉnh đầu các tu sĩ lại có lôi vân màu đen tụ tập.
- Không tốt, bọn nghiệp chướng này nguyền rủa chúng ta...
Phụng Thiên Thị Phương Chính trưởng lão thấy một màn này, không khỏi kinh hãi lạnh mình, rống to.
- Không sao, lão phu sớm có chuẩn bị!
Lạc Mộc Tang cắn răng hét lớn, sau đó sắc mặt như cắt thịt lấy máu, ném một phù triện màu tím về phía không trung, cơ hồ cùng lúc đó, trong lôi vân, đột nhiên có hơn mười tia chớp màu đen rơi xuống, bổ về phía các tu sĩ. Mà phù triện màu tím thì bay đến đỉnh đầu các tu sĩ, vầng sáng mãnh liệt...
Oanh!
Phảng phất như có Nguyên Anh cảnh đấu pháp ở trên đỉnh đầu, lực lượng bàng bạc mà hỗn loạn từ đỉnh đầu trút xuống.
Nhưng ở dưới lực lượng gần như hủy diệt kia trùng kích, phù triện lại làm ra tác dụng to lớn, lực lượng kinh người kia hoàn toàn bị phù triện chôn vùi, cuối cùng hoàn toàn tan biến ở trong vô hình, phù triện cũng hóa thành màu xám ảm đạm, bồng bềnh lung lay, từ không trung rơi xuống, chìm vào trong Hoàng Tuyền Hải.
- Hảo phù!
Bảo phù phát ra tác dụng, vượt quá mọi người dự kiến, ngay cả Tử Ban Đạo Nhân cũng quay đầu lại, mặt lộ dị sắc.
- Ha ha, có thể trừ tai hoạ là tốt rồi...
Lạc Mộc Tang nghe mọi người xưng tán, cũng cười một tiếng, trong nội tâm nhỏ máu:
- Móa nó, không ngờ bảo phù này lợi hại như vậy? Khó trách năm đó Viên gia truy sát ta 10 vạn dặm. Sớm biết nó có uy lực bực này, ta sẽ không lấy ra...
Một trận tai hoạ ngập đầu tiêu tán vô hình, các tu sĩ đều cắn chặt răng lao nhanh.
Phá vỡ sương mù, bay thẳng tới bờ bên kia.
Phía dưới là nước biển màu đen, cuồn cuộn không dứt, phía trước là Đạo Cung chi môn, một đường sinh cơ.
- Không tốt...
Nhìn mình từng bước tiếp cận bờ bên kia, ai cũng không nghĩ đến, vậy mà dị biến nảy sinh, trên đường tiến lên của các tu sĩ, rõ ràng đã được Ngọc bà bà dò xét qua, nhận định là vùng biển an toàn, vậy mà linh quang di động, trận lực vô hình gào thét kéo dài tới, đột ngột xuất hiện ở trước mặt các tu sĩ, bất ngờ chính là một mắt trận, hẳn là một trong mấy mắt trận mà năm đó Thái Thượng Đạo Cung dùng để phong biển, hôm nay Phong Hải Trận sớm đã hủy diệt, không còn sót lại chút gì, nhưng mắt trận kia lại còn, đột ngột hiển hóa.
Trong mắt trận sinh ra lực hấp dẫn cường đại, hơn nữa càng ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh mẽ.
Đợi cho mắt trận triệt để hình thành, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị mắt trận hút vào trong đó, xoắn thành mảnh vỡ...
- Lạc đạo hữu, nhanh dùng bảo phù...
Sư Nam Cát điều khiển Khôi Lỗi Thú thấy thế, vội vàng hét lớn.
Lúc này Lạc Mộc Tang lại lộ vẻ do dự, hình như có chút đau lòng, hơi chần chờ, khóe mắt thoáng nhìn Khôi Lỗi Thú chở Kim Đan tám bộc và Hận Thiên Ninh, bọn hắn cách mắt trận gần nhất, trong nội tâm bay lên một kế, vậy mặt lấy ra bảo phù, làm ra động tác ý định tế lên, nhưng một phương diện khác lại ẩn nấp độc thủ.
Một chưởng này của hắn thầm vận huyết quang, tựa như lợi đao, vậy mà ở trong một phần mười tức, chặt đứt liên hệ giữa lệnh kỳ trong tay Sư Nam Cát và Khôi Lỗi Thú, Khôi Lỗi Thú kia đang gian nan bay đi lập tức dừng lại, hấp lực ở mắt trận thì đang không ngừng tăng cường, lập tức hút Khôi Lỗi Thú tới mắt trận, mắt thấy liền muốn ngăn ở trên mắt trận.
- Bất quá là mấy người hầu, các ngươi ngăn ở trên mắt trận, uy lực của mắt trận sẽ tiêu tán, đầy đủ chúng ta xông qua khu vực này rồi!
Trong nội tâm Lạc Mộc Tang thầm nghĩ, sau khi hắn thi triển phù triện thứ nhất, phát hiện uy lực của phù này còn mạnh hơn mình tưởng tượng, cho nên có chút không nỡ thi triển, muốn giữ ở trên người, ngày sau vạn nhất đụng phải phiền toái gì, có thể dùng nó bảo vệ tính mạng, hơn nữa với hắn mà nói, bất quá là hi sinh mấy người Hận Thiên Thị, không có gì lớn.
Phương Hành có Xích Long ở bên, lại có tám Kim Đan cảnh, hôm nay chỉ tính lực lượng đơn thuần, kỳ thật đã vượt qua Phụng Thiên, Ngự Thú, Bái Nguyệt, lại càng không cần phải nói liên minh tiểu thị tộc bọn hắn tử thương thảm trọng. Hôm nay hắn có cơ hội, lặng yên không một tiếng động tiêu diệt tám người hầu của Phương Hành, đồng thời còn có thể giúp mình tiết kiệm một tấm bảo phù, vô luận nghĩ như thế nào cũng đáng giá.
Chỉ có điều hắn quá coi thường Phương Hành, hắn vốn cách tám thủ hạ Kim Đan không xa, thời điểm phát hiện mắt trận cũng hết sức chăm chú nhìn lại, thần thức lan tràn, cảm ứng được Lạc Mộc Tang mờ ám, trong mắt phun ra nộ diễm, cắn răng quát:
- Lão hỗn đản, ngươi muốn chết!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất