Chương 444: Có cừu oán báo tại chỗ
Nếu như ở trước đầm lầy, Phương Hành tuyệt đối sẽ không phẫn nộ như vậy, trên thực tế hắn đối với Hận Thiên Thị gần như không có cảm tình gì, vị trí Thị Chủ cũng là bị bức, chỉ có điều Phương Hành có một điểm tốt, chính là mặc dù nói không nhất định giữ lời, nhưng sẽ tận lực thực hiện, khi thực hiện không được, lại chơi xấu mới không có gánh nặng tâm lý.
Mà lúc ở đầm lầy, hắn đoán được Chu Tước có khả năng ở phụ cận, liền ý tưởng đột phát, muốn dẫn Chu Tước ra, hơn nữa vây khốn nó, vì thực hiện kế hoạch này, tự nhiên không thể thiếu tám thủ hạ Kim Đan và Hận Thiên Ninh tương trợ, mặc kệ lúc ấy hắn bắt buộc cũng tốt, lợi dụ cũng thế, những người này xác thực trợ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa là mạo hiểm rất lớn mới hoàn thành.
Lúc ấy tám nô bộc Kim Đan cầm trận kỳ, chiếm đóng vị trí, vừa thấy Chu Tước xuất hiện liền vây khốn nó, đây chính là liều lĩnh nguy hiểm rất lớn, bởi vì lúc ấy trên đỉnh đầu đều là vết nứt không gian, có chút sơ xẩy sẽ thân tiêu đạo vẫn, nhưng vì chiếm cứ vị trí ở trên không trung, có một nô bộc Kim Đan thậm chí vọt tới vị trí cao hơn bảy mươ trượng, cái kia đã là vị trí bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Mà Hận Thiên Ninh cũng như thế, Phương Hành muốn nàng giả trang Ma Cô, thì đã biết nàng sẽ lọt vào trong tay Thiếu Tôn, ai dám cam đoan lúc ấy Thiếu Tôn dưới cơn thịnh nộ sẽ không giết chết nàng? Nhưng nàng lại không nói gì, dựa vào Phương Hành phân phó làm chuyện này, tuy đằng sau xác thực hữu kinh vô hiểm toàn thân trở ra, nhưng công lao là không thể nào che lấp.
Mà lúc ấy Phương Hành cũng chính miệng cam đoan: Các ngươi giúp ta xử lý việc này, ta không bạc đãi các ngươi!
Chỉ là ai nghĩ tới, còn chưa nhận được chỗ tốt, đám người kia lại bị Lạc Mộc Tang âm hiểm đẩy vào tử địa?
Trong nháy mắt, lửa giận của Phương Hành thiêu đốt, quát lên:
- Hỗn đản, dám động người của ta?
Trong tiếng hét vang, tay phải hất lên, một khóa sắt đen nhánh ném về phía Khôi Lỗi Thú của tám thủ hạ Kim Đan, tám thủ hạ Kim Đan kai dù sao cũng là Kim Đan cảnh, phản ứng cực nhanh, trong kinh hoảng lại không bừa bãi, vừa thấy Phương Hành ném khóa sắt đến, lão tu sĩ Kim Đan trung kỳ lập tức bắt lấy khóa sắt.
Mà Khôi Lỗi Thú của bọn hắn bị mắt trận hấp dẫn qua, tốc độ cũng chậm dần.
Rắc rắc rắc...
Tất cả Khôi Lỗi Thú vốn bị trận kỳ của Sư Nam Cát liên kết, lực lượng vô hình xỏ xuyến chúng lại, Lạc Mộc Tang cường hành chặt đứt liên hệ của Khôi Lỗi Thú kia và lệnh kỳ, lúc này mới khiến cho Khôi Lỗi Thú kai bị mắt trận hấp dẫn, nhưng Phương Hành dùng Âm Minh Thiết Tỏa kéo bọn hắn lại, khiến cho cả đội lại liên kết với nhau.
Có thể nói nhích một phát mà động toàn thân, tốc độ của toàn bộ đội ngũ đều chậm lại.
Mắt trận còn đang không ngừng tăng cường, lực hút càng lớn, toàn bộ đội ngũ ẩn ẩn bị mắt trận hút qua.
- Tiểu hỗn đản, nhanh buông tay, ngươi muốn hại chết mọi người sao?
Lạc Mộc Tang bị hù đến chảy ra mồ hôi lạnh. Đây chính là ở trên Hoàng Tuyền Hải, âm phong trận trận, vong linh thành đàn, sơ sẩy một cái tất cả mọi người sẽ bỏ mạng, tiểu hỗn đản này nơi nào đến lá gan, lại dám làm như vậy?
- Đừng con mẹ nó đau lòng cái phá phù kia, nhanh sử dụng ra cho ta. Sau này ta trả lại ngươi mười tấm...
Phương Hành hét lớn, hắn biết một khi Lạc Mộc Tang sử dụng bảo phù, sẽ hóa giải được nguy cơ.
- Tiểu quỷ, ngươi muốn chết!
Lạc Mộc Tang bị Phương Hành đưa lên giá lửa, không thể không cắn răng lấy ra một tấm bảo phù, muốn tế lên, đột nhiên một tiếng rống giận dữ vang lên, trong mấy ngày nay, Ngọc bà bà liên tục thi triển Bái Nguyệt bí thuật đến nỗi thân thể suy yếu, nên nàng không có đi ở phía trước, mà ở vị trí trung tâm an toàn nhất, lại vừa vặn cách Khôi Lỗi Thú của Phương Hành gần nhất.
Mắt thấy nguy cơ xuất hiện, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc, tức giận quát một tiếng, nghiêng chưởng đánh xuống.
- Cờ rốp...
Loáng thoáng, hình như có tiếng dây cung vô hình đứt đoạn vang lên, Khôi Lỗi Thú của Phương Hành và Xích Long cũng mất đi liên hệ với lệnh kỳ, lao về phía mắt trận. Lạc Mộc Tang chỉ muốn chôn vùi tám thủ hạ Kim Đan của Hận Thiên Thị, tiết kiệm bảo phù, nhưng Ngọc bà bà càng ác, lại muốn mượn cơ hội này diệt Phương Hành.
Trong nháy mắt, tiếng gầm gừ của tám thủ hạ Kim Đan xen lẫn tiếng thét của Hận Thiên Ninh, hai Khôi Lỗi Thú nhanh chóng phóng tới mắt trận.
- Mụ mập chết bầm, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết chết ngươi...
Phương Hành cũng giận dữ, cao giọng kêu lên.
Ngọc bà bà thì cười lạnh:
- Nếu như ngươi mạng lớn, sống sót qua rồi nói sau!
Phương Hành và đám người Hận Thiên Ninh nhanh chóng phóng tới mắt trận, đừng nói Hận Thiên Ninh chỉ là Trúc Cơ, ngay cả tám thủ hạ Kim Đan cũng kinh hoảng kêu lớn, gương mặt Phương Hành lại lạnh lùng, vậy mà không hốt hoảng chút nào, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm mắt trận, Âm Dương Thần Ma Giám thúc dục đến cực hạn, trong hai mắt vậy mà hiển hóa ra hai phù văn.
- Tốn vị hạ thấp ba thước!
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hai Khôi Lỗi Thú cơ hồ ở trong hai hơi thời gian đã xông về vị trí mắt trận, nhưng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên quát, đồng thời lấy ra gương đồng chiếu về vị trí Tử môn mà hắn chứng kiến, ở trên vị trí Tử môn, lập tức xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu đen, ẩn ẩn nhảy lên, giống như ngay cả nước Hoàng Tuyền Hải cũng bị hỏa diễm đốt rung động.
Mà tám thủ hạ Kim Đan kia ở trong kinh hoảng, tự cho là hẳn phải chết, bỗng nhiên nghe tiếng quát của Phương Hành, thậm chí có chút phản ứng không kịp, vẫn là lão bộc Kim Đan trung kỳ phản ứng nhanh, lập tức trở tay đánh về phía hỏa diễm màu đen, huyết quang như mũi tên, bay thẳng vị trí Tử môn của mắt trận, sau đó lại có ba người kịp phản ứng, đồng thời xuất chưởng.
Xích Long như cảm ứng được Phương Hành lo lắng, buồn bực rống to, phun ra một hơi long tức, thần thức nó hỗn loạn, không hiểu thi triển pháp thuật, nhưng long thân cường hoành, một hơi kia phun ra, lại không phải dùng để trưng cho đẹp, Long tức tạo thành khí đoàn trong suốt, giống như tia chớp phóng đi.
Oanh...
Oanh oanh oanh oanh oanh...
Thanh âm liên tiếp vang lên, một mắt trận gặp phải nhiều công kích như thế, lại nổi lên sóng lớn cao hơn mười trượng, sau đó ầm ầm tiêu tán, biến hoá ở trong vô hình, lúc này Xích Long phun ra long tức bắn vào mặt nước, lực phản kích mạnh như thế, ngược lại kích hai Khôi Lỗi Thú của hắn bay vút về phía ngược lại.
Bành bành...
Hai Khôi Lỗi Thú bay qua đỉnh đầu Khôi Lỗi Thú của Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà, đáp xuống vị trí thứ hai sau Tử Ban Đạo Nhân, tóe lên nước biển sâu kín, kịch biến này làm Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà kinh hãi ngây người, thậm chí tám thủ hạ Kim Đan và Hận Thiên Ninh còn đắm chìm trong kinh hoảng, không kịp phản ứng...
Cái mắt trận kia cực kỳ hung hiểm, bị dẫn qua chính là phải chết, ai có thể nghĩ đến, Phương Hành tiện tay chỉ ra phương vị, các tu sĩ vô ý thức đánh qua, dĩ nhiên cứng rắn đánh tan mắt trận, biến nguy thành an?
Bọn hắn lại không biết trên người Phương Hành có Âm Dương Thần Ma Giám, cái gọi là mắt trận kia, trên thực tế chính là trận nhẫn của một đại trận to lớn, hôm nay đại trận đã hủy, chỉ còn lại những mắt trận kia tự mình vận chuyển, mắt trận như vậy tổng cộng chỉ có tám cửa, Phương Hành liếc mắt liền khám phá, căn bản không cần người khác suy tính, có thể vạch phá tử môn.
Tuy mắt trận lợi hại, nhưng cấu tạo đơn giản, phá huỷ tử môn, sẽ tan biến ở trong vô hình, Phương Hành dẫn mọi người đánh vào tử môn, thì giống như hủy mắt trận.
Đương nhiên, hết thảy nói đơn giản, trên thực tế rơi vào trong mắt các tu sĩ, lại giống như thần tích.
- Con mẹ nó, hai người các ngươi dám âm ta?
Phương Hành táo bạo, oán hận chỉ vào Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà mắng, đồng thời lấy ra hắc kiếm.
Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà kinh hãi, vội vàng hét lớn "không nên" .
Ngay cả Tử Ban Đạo Nhân và Sư Nam Cát cũng kinh hãi, kêu to "bớt giận", bất quá Phương Hành mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, hai tay cầm kiếm liền chém xuống, xùy xùy hai tiếng, trảm ở trong hư không.
Mắt trận vừa biến mất, Sư Nam Sa khống chế Khôi Lỗi Thú đang nhanh chóng phóng về phía trước, Phương Hành chém xuống một kiếm, lại chặt đứt liên hệ giữa lệnh kỳ và hai Khôi Lỗi Thú của Ngọc bà bà cùng Lạc Mộc Tang, ở dưới thế xông như vậy làm hai người bọn họ bị kéo ra thật xa, thậm chí thoát ly phạm vi kiếm khí của Tử Ban Đạo Nhân che chở...
Đám Tử Linh ở chung quanh dòm ngó đã lâu thấy thế, lập tức mừng rỡ như điên, đánh về phía Khôi Lỗi Thú của bọn hắn.
- Không xong...
Lạc Mộc Tang bị hù chảy mồ hôi, quát to một tiếng, rốt cuộc bất chấp đau lòng, phất tay ném bảo phù ra, bảo phù bay lên, tử quang mãnh liệt, vậy mà bức lui Tử Linh xông tới, mượn cơ hội này, Lạc Mộc Tang vội vàng huy chưởng đánh về phía sau, thúc dục Khôi Lỗi Thú lao đi, muốn đuổi theo bắt lại liên hệ với trận kỳ.
- Lạc lão quỷ, ngươi coi lão thân là cái gì?
Sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ, một dây thừng giống như tơ nhện bay ra, một mực thắt ở trên Khôi Lỗi Thú của Lạc Mộc Tang, thế xông của Lạc Mộc Tang dừng một chút, lúc này hắn mới nhớ sau lưng còn có Ngọc bà bà, rơi vào đường cùng, trong nội tâm không ngừng mắng chửi Phương Hành, nhưng vẫn không dám chạy một mình, huống hồ cũng trốn không thoát, không thể không ném ra tấm bảo phù thứ ba.
- Oanh...
Tấm bảo phù kia lại hóa giải của nguy cơ Ngọc bà bà, hai Khôi Lỗi Thú cùng nhau lao đi.
Sư Nam Cát cũng đã ngừng lại thế tiến lên, vội vàng vung lệnh kỳ, triệu hoán hai Khôi Lỗi Thú kia phóng tới.
- Tiểu hỗn đản, ngươi thật độc ác, lại muốn hại hai bộ ta toàn quân bị diệt sao?
Lạc Mộc Tang táo bạo, đứng ở trên Khôi Lỗi Thú chỉ vào Phương Hành hét lớn, trong lòng hắn rất khó thở, không chỉ thoáng cái tổn thất hai tấm bảo phù không nói, càng thiếu chút nữa bị Âm Linh vây quanh, đây chính là kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu như không phải hắn kịp thời tế ra bảo phù, chắc hẳn lúc này liên minh tiểu thị tộc và Bái Nguyệt Thị đã táng thân ở dưới Hoàng Tuyền Hải, tiểu hỗn đản này thật ác độc!
- Chính là muốn các ngươi toàn quân bị diệt!
Phương Hành phát điên, quát to một tiếng, vậy mà vừa trả lời, hai tay vừa huy kiếm chém xuống, hai Khôi Lỗi Thú vừa mới liên hệ với lệnh kỳ lại đột nhiên đứt rời, làm Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà xanh cả mặt.