Chương 446: Phá trận đồ
Vách núi phía tây Thái Thượng Đạo Cung, trên mặt đất có một hành cung xa hoa, chính là doanh trại của Phương Hành, trong bảy tám ngày này, các thị tộc đã khinh bỉ Hận Thiên Thị Chủ tới cực điểm, mỗi người đều mượn thời gian trước Cửu Nguyệt Thăng Thiên đến, nghiên cứu Tứ Hung chi môn, để tăng thêm chút bảo đảm, hoặc tụ tại một chỗ, chia xẻ phân tích của các thị tộc đối với Thái Thượng Đạo Cung… ngoại trừ Hận Thiên Thị Chủ.
Gia hỏa kia thực coi đây là tới du ngoạn, sau khi tới trước Thái Thượng Đạo, dĩ nhiên không còn lộ diện, ngẫu nhiên phái một nô bộc Kim Đan tới, hiểu rõ tiến triển của mọi người, biểu hiện ra mình vẫn rất quan tâm, những thứ khác thì... không có.
Loại thái độ này, quả thực làm các tu sĩ cực kỳ xem thường, ngay cả Lạc Mộc Tang và Ngọc bà bà cũng cảm giác mình vậy mà sẽ gây ân oán với một tiểu hỗn đản ngu xuẩn, thật quá tức cười... Có địch nhân như vậy rất mất mặt a!
Chỉ là chẳng ai ngờ tới, thời điểm các tu sĩ xem thường, Phương Hành chưa bao giờ thanh nhàn qua, lúc này hắn ngồi ở trên một tảng đá lớn, nhìn đại trận của Thái Thượng Đạo Cung ở đối diện thâm uyên, trong mắt có phù văn quỷ dị hiển hóa, không ngừng nói một ít phương vị và ký hiệu tám cửa của trận pháp, sau đó do Hận Thiên Ninh ở một bên ghi chép lại.
Mỗi khi ghi lại một biến hóa nguyên vẹn của đại trận, Hận Thiên Ninh sẽ trở vào hành cung, tại đây, tám nô bộc Kim Đan bắt đầu suy tính, có người lấy tiền xu mai rùa, có người véo ngón tay, có người thì ghi ghi chép chép trên sa bàn, thậm chí còn có người cầm tám trận kỳ mà Phương Hành cho bọn hắn không ngừng suy diễn, sau đó suy tính ra một ít quỹ tích huyền ảo khó lường.
- Sắp tính ra kết quả rồi...
Hận Thiên Ninh lấy được một quyển trục ghi chép kết quả mới nhất, hưng phấn chạy ra đưa cho Phương Hành.
Phương Hành nhận lấy, thở dài nói:
- Tám lão gia hỏa, lại không nhanh bằng con chim chết tiệt kia... Ai!
Hận Thiên Ninh có chút bất mãn, nhỏ giọng nói:
- Chỉ dùng bảy ngày suy tính ra quỹ tích vận hành của đại trận Thái Thượng Đạo Cung, đã không chậm rồi!
Phương Hành xì mũi coi thường nói:
- Ngươi biết cái gì!
Hắn có chút hoài niệm Kim Ô, lúc ấy hai người bọn họ phối hợp, ra vào các loại đại trận như chỗ không người, nhiều khi đều là mình tạm thời nói tám cửa đại trận. Sau đó do Kim Ô hiện trường suy tính, cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, phá giải nhiều loại đại trận, mà hôm nay, tám lão đầu dùng bảy ngày, còn không có tính ra.
Đại trận thế gian, vô luận là đơn giản chỉ có tám mắt trận, hay đại trận nhiều lần điệp gia, muốn phá giải đều chỉ cần hai điều kiện. Một là xác định tám cửa, ghi chép quỹ tích tám cửa vận chuyển, sau đó thông qua năng lực tính toán, suy tính ra quy luật vận chuyển chỉnh thể, có hai điều kiện này, đại trận tự phá.
Hôm nay cũng như thế, Phương Hành dùng Âm Dương Thần Ma Giám khám phá tám cửa, tám thủ hạ Kim Đan thì ra sức suy tính.
Thái Thượng Đạo lập trận pháp, xác thực rất huyền ảo, không phải sức người có thể suy tính, nhưng hôm nay xuất hiện dị tượng Cửu Nguyệt Thăng Thiên mấy ngàn năm khó gặp, uy lực của đại trận không ngừng yếu bớt, không trung mỗi nhiều một chiếc hồng đăng, uy lực của đại trận sẽ yếu bớt một phần, hôm nay không trung đã có sáu chiếc hồng đăng, uy lực của đại trận đã suy yếu sáu lần, đã có khả năng phá giải.
Đợi cho thời điểm đại trận phá giải, Phương Hành căn bản không cần chờ Cửu Nguyệt Thăng Thiên tới, hiến tế Tứ Hung chi môn, cũng có thể sớm tiến vào Đạo Cung.
Tám thủ hạ Kim Đan cũng bởi vì phát hiện điểm này, trong lòng mới khiếp sợ khó nói lên lời.
Kỳ thật lúc đầu bọn hắn không để Phương Hành vào mắt, nhưng trải qua sự tình Phương Hành dụ bắt Chu Tước, cứu người ở Hoàng Tuyền Hải, dần dần cảm thấy tiểu quỷ này kỳ thật không có đơn giản như bề ngoài, tới hôm nay Phương Hành lại cho bọn hắn quỷ tích đại trận vận chuyển của Thái Thượng Đạo Cung, trong nội tâm bọn hắn khiếp sợ tới cực điểm, đã hoàn toàn không nhìn thấu Phương Hành.
Ở dưới các tu sĩ ra sức nỗ lực, rốt cục ở bảy ngày sau, cũng là thời điểm hồng đăng thứ bảy lên không, suy diễn đại trận đã có kết quả, hai tay Hận Thiên Ninh cầm quyển trục ghi chép kết quả suy diễn đến trước mặt Phương Hành, ở sau lưng nàng, tám thủ hạ Kim Đan xếp thành một hàng, tuy sắc mặt mỏi mệt, nhưng đều mang theo mỉm cười, có chút tự đắc.
Bọn hắn có thể suy diễn ra trận lý của Thái Thượng Đạo, trong nội tâm cũng có chút cảm giác thành tựu.
Phương Hành cầm quyển trục nhìn, con mắt cũng sáng ngời.
Kết quả suy diễn rất không tệ, Âm Dương trận lý, Sinh Tử môn vận chuyển biến ảo đều ẩn chứa ở trong đó, tuy còn chưa đến mức để Phương Hành coi đại trận hộ pháp như không có gì, nhưng cẩn thận một chút, lại có thể tự nhiên qua lại.
- Đúng vậy, vất vả các ngươi, ban thưởng!
Phương Hành nhẹ gật đầu, cười hì hì lấy ra một cái túi trữ vật.
Sai người làm xong việc phải bản thưởng, đây là quy củ, Phương Hành ở phương diện này là cực kỳ hào phóng.
- Ha ha, có thể hiệu lực cho Thị Chủ, là vinh hạnh của chúng ta, ban thưởng thì không...
Lão tu sĩ Kim Đan trung kỳ cười ha ha, rụt rè nói, mơ hồ có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Trên thực tế hắn cũng không cho rằng Phương Hành có thể lấy ra ban thưởng gì, dù sao lúc trước Phương Hành mới vào Hận Thiên Thị, đã hiến ra hết thứ đáng giá, trên người có thể lưu, chỉ là một ít đồ vật không quan trọng mà thôi, nhưng lại không biết, Phương Hành dâng lên đồ vật, sớm đã bị hắn cầm trở lại, thậm chí còn có ẩn núp một tiểu bảo khố.
Hơn nữa một nguyên nhân khác từ chối Phương Hành ban thưởng là, tuy tám người mình trên danh nghĩa là người hầu của hắn, nhưng trên thực tế chỉ vì vận mệnh của thị tộc tạm thời hi sinh mà thôi, ai cũng không có ý định làm người hầu cả đời, lúc này bị tiểu quỷ kia ban thưởng, chẳng phải thực coi mình là hạ nhân? Dù hiện tại hiệu lực cho Phương Hành, cũng chỉ xem như trả ân tình cứu mạng mà thôi.
Nô bộc Kim Đan còn lại cũng nghĩ như vậy, nhao nhao xin miễn.
- Ha ha, Thị Chủ không cần khách khí như vậy!
- Suy diễn đại trận huyền ảo bực này, đối với tạo nghệ trận pháp của chúng ta cũng rất có ích, đã xem như được ban thưởng...
- Thị Chủ giữ lại tài nguyên để tu hành, chúng ta không cần...
Còn chưa nói hết, mấy Kim Đan cảnh cách Phương Hành khá gần bỗng nhiên im bặt, con mắt không nháy nhìn Phương Hành từ trong túi trữ vật lấy đồ vật ra, có một Kim Đan cảnh phản ứng chậm, vẫn còn tự ngạo nói không cần ban thưởng, lại đột nhiên bị người bên cạnh bịt miệng, cũng lập tức kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn Phương Hành.
Phương Hành lấy ra không nhiều lắm, ba kiện Pháp khí, một bình thuốc, bốn cây linh dược, một khối Linh Tinh...
- Hí...
Mấy Kim Đan cảnh đồng thời hít một hơi khí lạnh, con mắt trừng căng tròn, không con chút tiên phong đạo cốt.
- Các ngươi đều không muốn, vậy ta thu lại...
Phương Hành nhìn bọn hắn, muốn cất đồ lại.
- Cái này... Thị Chủ hào phóng như thế, chúng ta...
Lão tu sĩ Kim Đan trung kỳ vội vàng mở miệng nói, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
- Hừ, cầm đi, những vật này ở bên ngoài cũng cực kỳ khủng khiếp, đừng nói ở trong Quy Khư!
Phương Hành khinh thường nhìn bọn hắn, ném đồ vật qua, tám thủ hạ Kim Đan và Hận Thiên Ninh một người được một vật, đều vui đến vò đầu bứt tai, những vật này thật rất không tệ, cần biết đồ vật trong túi trữ vật của Phương Hành, đại đa số là các tu sĩ dùng để đổi Kiếm Thai, rất nhiều thứ hắn không cần dùng, nhưng rơi vào trong tay người khác, lại đều là đồ tốt.
- Tạ ơn Thị Chủ...
Tám nô bộc Kim Đan khom mình hành lễ, ngay cả Hận Thiên Ninh cũng vén áo thi lễ.
Cái cúi đầu này, bọn hắn đã thật đặt mình ở dưới Phương Hành rồi.
- Mấy người các ngươi trông coi hành cung, đừng để người tùy tiện quấy rầy, nếu có người tìm ta, thì đưa tin cho ta!
Phương Hành an bài, sau đó tiện tay nhét quyển trục vào trong ngực.
- Thị Chủ tính làm gì?
Một nô bộc Kim Đan nghi ngờ hỏi.
- Hắc hắc, nếu như đã suy tính ra quỹ tích vận chuyển của trận pháp, ta đương nhiên phải đi nhìn một chút!
Trong mắt Phương Hành hiện lên vẻ đắc ý, lại an bài một chút, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của tám thủ hạ Kim Đan, dẫn Xích Long ra hành cung, chỗ hắn ở cực kỳ che giấu, ngược lại không có bị người phát hiện tung tích, tinh tế cảm ứng một lát, thấy không có thần niệm nhìn mình chằm chằm, lúc này mới nhảy lên đầu rồng, chỉ vào phương hướng Thái Thượng Đạo Cung nói:
- Đại cẩu tử, đi phát tài!
Xích Long cũng không biết Phương Hành muốn làm gì, thấy hắn hưng phấn, nó cũng hưng phấn theo, ngoắt ngoắt cái đuôi bay qua thâm uyên.
Cả Thái Thượng Đạo Cung đều bị đại trận bao phủ, linh lực đan xen, trăm ngàn năm qua không ngừng sinh sôi, giống như một bụi gai to lớn, hơn nữa bụi gai còn đang không ngừng vận chuyển, bất luận người nào tới gần cũng bị giảo sát, mà quyển trục trong tay Phương Hành, thì chẳng khác gì là nắm giữ quy luật vận chuyển của bụi gai, có thể thông qua bụi gai bao phủ, tiến vào trong di chỉ.
- Đại cẩu tử, nhớ nghe cho kỹ, đi nhầm một bước, mạng nhỏ của hai chúng ta đều xong!
Một người một rồng đã làm xong chuẩn bị xông vào đại trận, Phương Hành trầm giọng dặn dò.
Xích Long hoàn toàn không xem ra gì, lắc đầu vẫy đuôi, cực kỳ hưng phấn, có chút cảm giác không thể chờ đợi được nữa.