Lược Thiên Ký

Chương 450: Liên Hoa Bảo Ấn

Chương 450: Liên Hoa Bảo Ấn

Đối với Hoàng Phủ Đạo Tử mà nói, từ khi mình bị chém đầu, quả thực chính là tra tấn khó nói lên lời.
Một người, dưới tình huống không có thân thể, bản thân chính là một loại áp bách cường đại trên tinh thần, nhất là còn không biết mình có thể sống sót hay không, sống bao lâu, hơn nữa đã từng cảm thụ qua cảm giác bị cá mập, rùa biển cùng với các loại sinh vật kỳ lạ quý hiếm nuốt vào bụng, còn bị người coi là Lưu Tinh Chùy ném vô số lần, kinh khủng hơn là bị người ném vào túi trữ vật, ngẩn ngơ nhiều năm.
Ở dưới liên bảo thủ hộ, thần trí của hắn thời thời khắc khắc bảo trì thanh tỉnh, nói cách khác, kỳ thật hắn không cách nào ngủ say, ngay cả mỗi lần Phương Hành kéo hắn ra, hắn chỉ là bởi vì mở mắt sẽ có chút thống khổ, bởi vậy mới nhắm mắt lại bắt buộc mình minh tưởng, mà trúng hai tát mới tỉnh lại, là bởi vì chưa lấy lại tinh thần... nếu hắn thật có thể ngủ say, vậy cũng không phải mấy tát có thể đánh tỉnh.
Qua nhiều năm như vậy, hắn chịu đủ dày vò, cảm thụ được mỗi một giây trôi qua.
Trước đó Phương Hành cầm hắn làm mồi câu cũng tốt, làm Lưu Tinh Chùy cũng được, ép hỏi pháp môn cũng không sao, tốt xấu gì cũng có chỗ trao đổi a.
Nhưng trong thời gian sau đó, tiểu quỷ này lại giống như quên mình, một mực không có gặp hắn.
Thậm chí Hoàng Phủ Đạo Tử cho rằng, mình sẽ ở trong túi trữ vật vĩnh hằng...
Cũng bởi vậy, hắn thật đạt đến bờ biên giới tinh thần sụp đổ.
Hắn âm thầm cầu nguyện vô số lần, chỉ cần Phương Hành chịu buông tha mình, cho dù thật sự giết mình cũng được.
Vì giải thoát, hắn nguyện ý làm hết thảy!
Chỉ có điều, cách gần ba năm, khó khăn lắm mới gặp được Phương Hành, còn chưa kịp tố khổ, đã nghe Phương Hành xin lỗi, sau đó nói:
- Có thể chịu lâu như vậy, ngươi cũng coi như rất giỏi, có giải thoát hay không, thì phải xem lần này. Nếu ngươi có thể giúp đỡ, ta sẽ cho ngươi giải thoát, cũng không phải là không thể được!
Nói xong cột Âm Minh Thiết Tỏa lên búi tóc, sau đó kêu một tiếng:
- Đi thôi...
- Tiền bối... Công tử... Đại ca... Ngươi trước nghe ta nói...
Thần niệm của Hoàng Phủ Đạo Tử không ngừng lan tràn, sợ Phương Hành lại ném mình vào trong góc nào đó, một chờ chính là nhiều năm.
- Ta thật sự chịu không nổi nữa, cầu ngươi phát thiện tâm, giúp ta giải thoát...
- Đương nhiên ta không phải nói nhất định phải tìm chết, ngươi có thể tìm người giúp ta đoạt xá không? Người nào cũng được...
- Ta không muốn làm người của Hoàng Phủ gia. Đánh chết ta cũng không đối địch với ngươi...
- Chỉ cần ngươi có thế cho ta thân thể, ta vĩnh viễn làm người hầu của ngươi...
- Đại ca, nếu ngươi không muốn, vậy giết ta đi, bóp nát đầu là được, không cần tốn công sức gì nha...
Trong mắt Hoàng Phủ Đạo Tử chỉ có Phương Hành, thần niệm không ngừng truyền qua, sau đó ở trong ánh mắt của hắn, chỉ thấy ánh mắt Phương Hành càng lúc càng kinh ngạc, càng lúc càng mừng rỡ, còn tưởng mình nói đả động hắn, vì vậy nói càng thêm hăng say, thẳng đến Phương Hành kéo khóa sắt về, hưng phấn bưng ôm đầu của hắn kêu lên:
- Quả nhiên có tác dụng!
- Đến cùng có tác dụng gì?
Hoàng Phủ Đạo Tử còn chưa hiểu ra sao.
Mà Phương Hành thì hưng phấn đến con mắt sáng lên, cuối cùng không có uổng phí, vậy mà thật tìm được phương pháp đối kháng Hồng Mông Tử Khí.
Liên bảo!
Chí bảo trong đầu Hoàng Phủ Đạo Tử, quả nhiên chính là phương pháp duy nhất đối kháng Hồng Mông Tử Khí.
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, tuy Hồng Mông Tử Khí huyền ảo khó hiểu, cực kỳ khủng bố, sau khi bị bao phủ sẽ diệt sát hết thảy sinh linh, nhưng nó có đặc tính nhất định, sẽ không hủy hoại nhục thân của sinh linh, mà chỉ dập tắt hết thảy thần hồn mà thôi, mà liên bảo này, là một chí bảo thần kỳ thủ hộ thần thức bất diệt, thủ cấp của Hoàng Phủ Đạo Tử bị chém lâu như thế, nhưng thần thức vẫn còn, có thể thấy nó thần dị.
Trời sinh vạn vật, tương sinh tương khắc, liên bảo này chính là chí bảo khắc chế Hồng Mông Tử Khí.
Phương Hành phát hiện điểm này, không khỏi trầm mặt nhìn Hoàng Phủ Đạo Tử nói:
- Ta muốn liên bảo của ngươi!
Hoàng Phủ Đạo Tử nói:
- Đại ca... Ta...
Phương Hành nói:
- Thả ngươi trở về là không thể nào, có cơ hội có thể giúp ngươi tìm một nhục thân!
Ánh mắt của Hoàng Phủ Đạo Tử lóe lên, gian nan mở miệng:
- Chuyện này, có thật không...
Phương Hành nói:
- Nếu ngươi dám cò kè mặc cả, có tin ta ném ngươi vào trong hầm phân mấy vạn năm không?
Hoàng Phủ Đạo Tử hoảng hốt, trong mắt suy nghĩ sáng tắt bất định, hắn biết Phương Hành làm được.
Bỗng nhiên Phương Hành nở nụ cười nói:
- Xem ra ngươi rất khó quyết định, nếu không ngươi suy nghĩ thật kỹ, qua vài năm bàn lại!
Nói xong làm bộ muốn bỏ Hoàng Phủ Đạo Tử vào trong túi trữ vật, cử động kia làm Hoàng Phủ Đạo Tử sợ hãi, hắn nào biết Phương Hành rất cần liên bảo, cho rằng nếu mình chịu vài năm dày vò như vậy, thật sẽ sống không bằng chết, vì vậy bị hù cả người suýt nữa khóc lên, thần thức chấn động như thủy triều, cơ hồ là hô to:
- Đáp ứng... Ta đáp ứng...
Phương Hành cười hắc hắc, đắc ý nói:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, làm sao lấy được liên bảo?
Thời gian chính là trừng phạt tốt nhất, lúc trước Phương Hành hao hết tâm tư muốn lấy được liên bảo, Hoàng Phủ Đạo Tử lại kiên từ không chịu, nhưng sau ba năm ở trong túi trữ vật cô quạnh tra tấn, lại làm cho hắn vì được Phương Hành hứa hẹn một câu mà ngoan ngoãn giao liên bảo ra, đương nhiên, liên bảo chính là dị bảo, thần dị khó tả, không phải một câu là có thể đưa đi, cần nghi thức cực kỳ phức tạp.
Phương Hành chuẩn bị ba ngày, cũng nhờ một nô bộc Kim Đan giỏi phù triện khắc ra trận bàn, cũng cùng Hoàng Phủ Đạo Tử thương lượng tốt trình tự, lúc này mới chuẩn bị chính thức tiếp nhận liên bảo, trước là dùng linh dược kéo dài tính mạng của Hoàng Phủ Đạo Tử, để tránh sau khi hắn giao liên bảo ra thần thức sẽ tiêu tán, chết trong vô hình.
Giai đoạn thứ hai là tiếp dẫn thần thức của Hoàng Phủ Đạo Tử, cũng chính là thần hồn của hắn đến thức hải của Phương Hành.
Giai đoạn này là khó khăn nhất, cũng là nguyên nhân trước đó Hoàng Phủ Đạo Tử một mực không chịu nhả ra.
Hắn không tin Phương Hành dám làm như vậy, bởi vì thức hải chính là địa phương trọng yếu nhất của tu sĩ, cơ hồ không ai dám bỏ mặc đồ vật có linh tính khác tiến vào, để tránh tạo thành uy hiếp cho Chân Linh của mình, đối với sự tình này, Phương Hành lại căn bản không xem ra gì, cũng lười nói cho hắn biết một Yêu tộc ở trong thức hải của mình nhiều năm, đến bây giờ còn đang ngủ say...
Giai đoạn thứ ba chính là thừa nhận liên bảo.
Thông qua chú ngữ và thần thức cảm ứng, dẫn dắt liên bảo tiến vào thức hải, hợp nhất với thần hồn, cố thủ Chân Linh.
Đợi cho hết thảy làm xong, Phương Hành liền kế thừa liên bảo, thần hồn chắc chắn, thế gian hiếm thấy.
Các quá trình cần cực kỳ tinh chuẩn, một bước cũng không thể phạm sai lầm.
Vạn nhất khâu nào không đúng, thì có khả năng tạo thành hai hậu quả.
Một là Hoàng Phủ Đạo Tử thần hồn tiêu tán.
Hai là liên bảo không bị khống chế, trốn vào hư không.
Hậu quả thứ nhất Phương Hành không để ý, nhưng thứ hai lại không nỡ.
Vì vậy hắn cực kỳ chăm chú, ngoại trừ khắc phù trận là do nô bộc Kim Đan làm, thì các khâu khác đều do mình tự tay bố trí, phần chăm chú này cũng chỉ ở lúc tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn từng có. Rốt cục ở ngày thứ bảy, hắn đã làm xong hết thảy công tác chuẩn bị, chính thức dẫn dắt liên bảo vào trong cơ thể.
- Đại... Đại ca... Ngươi... Ngươi đừng bịp ta...
Hoàng Phủ Đạo Tử dùng thần niệm cầu khẩn Phương Hành.
- Yên tâm, ta chưa bao giờ lừa người...
Phương Hành nghiêm túc bảo Hoàng Phủ Đạo Tử yên tâm, bộ dáng cực kỳ thành khẩn.
- Đại... Đại ca... Ta cảm thấy ta phải giải thích cho ngươi thoáng một phát... Sự kiện kia kỳ thật ta cũng không muốn...
Hoàng Phủ Đạo Tử vẫn có chút không yên lòng, thần thức đứt quãng, không ngừng lẩm bẩm.
- Giải thích cái rắm, chính là ngươi hại chết Thiết lão đầu, ta cũng không có ý định buông tha ngươi, về sau dù giúp ngươi đoạt xá, ngươi cũng phải làm người hầu của ta cả đời, hơn nữa là loại trọn đời không thoát thân được, lúc nào ta cảm thấy ngươi chuộc tội đủ rồi, mới có thể thả ngươi tự do, về phần Hoàng Phủ gia các ngươi, hừ, tiểu gia từ đầu tới cuối không có ý định buông tha qua, ngươi không cần cầu xin!
Phương Hành nói chém đinh chặt sắt, không lưu tình chút nào, nhưng Hoàng Phủ Đạo Tử nghe, vậy mà cực kỳ yên tâm.
Hắn nhắm mắt lại, bắt buộc tâm thần mình bình tĩnh lại, sau đó hé môi, đọc lên một chuỗi chú ngữ.
Ở mi tâm Hoàng Phủ Đạo Tử, một mực có phù văn hình dáng hoa sen không ngừng sáng tắt, lóe ra tinh quang huyền bí, mà sau khi hắn niệm tụng chú ngữ, phù văn hình dáng hoa sen càng ngày càng sáng, thậm chí có chút chói mắt, mấy hơi sau, đoàn hào quang kia sáng tới cực điểm, sau đó chậm rãi từ trong mi tâm hắn nhẹ nhàng bay ra...
- Cái này là bản thể của liên bảo?
Phương Hành ngừng hô hấp, mở to hai mắt nhìn đoàn hào quang kia, trong hào quang lơ lửng một đóa hoa sen lớn cỡ nắm tay hài nhi, sáng óng ánh long lanh như lưu ly, toàn thân trong suốt, có tơ máu màu đỏ nhàn nhạt đan vào cánh hoa, tản ra linh tính nồng đậm, mới nhìn giống như có tính mạng, hoặc như một tinh linh, mỹ diệu khó tả.
- Liên Hoa Bảo Ấn, Thượng Cổ Phật môn, thần hồn bất diệt...
Âm Dương Thần Ma Giám chuyển động, đạo đạo thần niệm lưu chuyển, để Phương Hành hiểu rõ lai lịch và nền móng của liên bảo.
- Dĩ nhiên là của Phật môn đã bị diệt...
Đáy lòng Phương Hành hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá không suy nghĩ nhiều, thời gian cấp bách, lại không rảnh phân tâm, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó năm ngón tay mở ra, gắn vào trên đỉnh đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử, linh lực lan tràn, lại ở dưới Hoàng Phủ Đạo Tử chủ động phối hợp lấy ra một đoàn hào quang, đúng là thần hồn của Hoàng Phủ Đạo Tử, sau đó Phương Hành dẫn hắn vào thức hải của mình, không để ý tới nữa.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn liên bảo, nhẹ nhàng nhớ kỹ danh tự vừa rồi xem xét ra:
- Đến đây đi, Liên Hoa Bảo Ấn!
Trong miệng chậm rãi niệm tụng chú ngữ, liên bảo bị hấp dẫn, chậm rãi bay về phía mi tâm của hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất