Chương 451: Tà Vương thức tỉnh
Vừa dẫn liên bảo vào mi tâm, nó trực tiếp hiển hóa ở thức hải của Phương Hành, trong lúc nhất thời, thức hải vốn bình tĩnh đột nhiên đại phóng quang minh, không ngừng chấn động, giống như thế giới này đã xảy ra địa chấn kịch liệt. Ở thời khắc này, ngay cả khu vực thần bí tràn ngập sương mù trong thức hải của Phương Hành cũng không ngừng lắc lư, như có một ít Chân Linh thức tỉnh, quan sát...
Chân Linh của Phương Hành ngồi xếp bằng ở trong đạo tháp, lúc này trên mặt bình tĩnh cũng lộ ra vẻ thống khổ.
Dẫn Liên Hoa Bảo Ấn vào thức hải, bảo vật này quá mức cường đại, nên tạo thành áp lực to lớn.
Thần hồn của Hoàng Phủ Đạo Tử tiến vào thức hải của Phương Hành trước liên bảo, sắc mặt hắn vốn kinh hoàng, vào lúc này rốt cục lộ vẻ thong dong, vầng sáng hóa thành một nam tử trường thân ngọc lập, áo trắng tuấn mỹ, bộc lộ tài năng, như kiêu dương chói mắt, ánh mắt của hắn từ từ tỉnh táo, rơi vào trên Đạo Tháp của Phương Hành, hai hàng lông mày trói chặt, ánh mắt có chút lập loè.
- Hắn lại thật thả ta tiến vào thức hải...
- Một khi liên bảo dung hợp với thần hồn của hắn, thì ngay cả Độ Kiếp cảnh chỉ sợ cũng không có năng lực đoạt xá hắn...
- Nếu ta muốn thoát khỏi nô dịch, hôm nay liên bảo mới vào thức hải, còn chưa dung hợp thần hồn, là cơ hội duy nhất!
Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt càng lúc càng sáng, lại hết lần này tới lần khác để người cảm giác phát lạnh.
Cơ hội duy nhất!
Hoàng Phủ Đạo Tử nhướng mày, trên mặt hiện lên dị sắc.
Hắn là Hoàng Phủ Thần Cơ, Hoàng Phủ gia hao tốn không biết bao nhiêu tài nguyên mới tạo ra được một Đạo Tử.
Trước đó hắn xác thực sợ hãi, thậm chí không tiếc làm nô để tự bảo vệ mình.
Nhưng thời điểm đối mặt cơ hội duy nhất, hắn vẫn còn có chút động tâm.
Cho dù bách kiếp trùng sinh, nhưng hắn y nguyên không cam lòng buông tha cho cơ hội như vậy...
Cũng không có thời gian do dự lâu, ở trước khi Phương Hành dung hợp Liên Hoa Bảo Ấn một tia thời gian đó chính là cơ hội duy nhất.
Cơ hồ là vô ý thức, thân hình hắn khẽ nhúc nhích, muốn phóng tới Đạo Tháp của Phương Hành.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một đạo khí thế đáng sợ khóa hắn lại.
Hoàng Phủ Đạo Tử cả kinh, còn không đợi hắn có phản ứng, đã bị một móng vuốt to lớn ân trên mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một Đại Bằng Điểu màu vàng dài hơn mười trượng, đang ở trên cao nhìn xuống hắn, Đại Bằng Điểu kia rõ ràng là một Chân Linh hiển hóa, lông vũ toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, thậm chí trong ngọn lửa có lôi hoa lập loè...
- Độ Kiếp...
Hoàng Phủ Đạo Tử bị hù đến thần hồn tản ra, thần sắc vặn vẹo đáng sợ.
Dĩ nhiên là một Chân Linh có được khí tức Độ Kiếp cảnh, tại sao trong thức hải của tiểu quỷ này có tồn tại đáng sợ như vậy?
Bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện, đạo Chân Linh này không phải Độ Kiếp cảnh, chỉ là có khí tức Độ Kiếp cảnh mà thôi!
Nhưng cái này lại càng làm hắn sợ hãi, Chân Linh Kim Đan cảnh, tại sao có thể có khí tức Độ Kiếp cảnh?
- Hắc hắc, thanh niên, vừa rồi ngươi muốn làm gì?
Chân Linh Đại Bằng Điểu kia lành lạnh nở nụ cười, không có hảo ý nhìn Hoàng Phủ Đạo Tử.
- Tiền bối... Tiền bối tha mạng... Vãn bối là Hoàng Phủ...
Hoàng Phủ Đạo Tử cầu xin tha thứ, hắn chỉ là thần hồn Trúc Cơ cảnh, căn bản không thể nào là đối thủ của Chân Linh trước mắt.
- Ta biết ngươi là Đạo Tử của Hoàng Phủ gia, lúc trước thời điểm tiểu quỷ này lấy thủ cấp của ngươi, là lão phu ở một bên trợ giúp nha!
Đại Bằng Điểu cười hắc hắc, lành lạnh nhìn Hoàng Phủ Đạo Tử:
- Biết lão phu là ai không?
Ánh mắt của Hoàng Phủ Đạo Tử ngốc trệ:
- Không biết tiền bối...
Đại Bằng Điểu nói:
- Bắc Câu Lô Châu có mười Đại Yêu Vương, một mực làm cho Hoàng Phủ gia các ngươi đau đầu, thậm chí treo giải thưởng kinh người, lão phu là Đại Bằng Tà Vương, năm đó ở trên Huyền Thưởng Bảng xếp hạng thứ ba, bây giờ ngươi nên nhớ ta đi à nha?
Hoàng Phủ Đạo Tử càng hoảng sợ:
- Tiền bối, ta...
Ánh mắt của Đại Bằng Tà Vương tỏa sáng nói:
- Ngươi có biết cơ mật gì của Hoàng Phủ gia không?
Hoàng Phủ Đạo Tử rất muốn khóc nói:
- Vãn bối biết hết thảy, đều bị Phương đại ca hỏi qua...
Đại Bằng Tà Vương nói:
- A, vậy ngươi không còn giá trị rồi!
Nói xong há miệng mổ tới, trực tiếp nuốt Chân Linh của Hoàng Phủ Đạo Tử, sau đó trên yêu thân có Chân Hỏa hiển hóa, thân thể biến thành hình dáng hơi mờ, thậm chí có thể chứng kiến Hoàng Phủ Đạo Tử ở trong bụng nó giãy dụa, cầu xin tha thứ, cho đến bị ngọn lửa hoàn toàn luyện hóa, cuối cùng hóa thành hồn lực tinh khiết, hòa vào Chân Linh của nó, để lực lượng của nó càng mạnh hơn nữa.
- Hắc hắc, tiểu tử hung ác nham hiểm bực này, vẫn là sớm tiêu diệt cho thỏa đáng!
Đại Bằng Tà Vương thoả mãn lau miệng, hóa thành một lão đầu, chỉ là trên người biến hoá ra một bộ áo bào màu vàng, thoạt nhìn ánh vàng rực rỡ, có hỏa ý lưu chuyển, lộ ra cực kỳ thần thánh, hắn nhìn Phương Hành đang dung hợp liên bảo, cười nói:
- Tiểu hỗn đản này từ chỗ nào lấy được bảo bối kia? Ngay cả lão phu cũng hâm mộ vận mệnh của hắn!
Dứt lời, thân hình bay lên, vây quanh Đạo Tháp của Phương Hành xoay chuyển, tinh tế quan sát, nhưng không hề có ý ngấp nghé.
Lúc này Phương Hành đã dẫn Liên Hoa Bảo Ấn tới bên cạnh Chân Linh, đang chậm rãi dung hợp, Liên Hoa Bảo Ấn hóa thành vô số phù văn huyền diệu, từng bước từng bước bay vào trong Chân Linh, mỗi khi dung hợp một phù văn, Chân Linh của hắn sẽ sáng hơn, khí tức thần thánh, ngưng thực hơn, ở dưới hào quang thần thánh lưu chuyển, ngay cả bên ngoài Chân Linh, Sát Linh hóa thành xác ma cũng càng ngày càng tinh khiết, cùng Chân Linh của hắn hoàn mỹ dung hợp, không còn khoảng cách...
Không biết qua bao lâu, Liên Hoa Bảo Ấn hoàn toàn dung hợp với Chân Linh.
Chân Linh vốn ngồi xếp bằng ở trong Đạo Tháp, lúc này lại ngồi ngay ngắn ở trên một đài sen.
Chân Linh của hắn vốn là ngoài ma trong thánh, bề ngoài là một ma linh, ba đầu sáu tay, trán có mắt dọc.
Mà bây giờ trên đài sen lại hiển hóa ra một Ma Vương ngồi khoanh chân.
Trong lúc nhất thời, thần thánh và tà dị hoàn mỹ dung hợp.
Cùng lúc đó, thần thức của Phương Hành đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Thần thức của hắn vốn cường đại, vượt xa cùng thế hệ, cái này đại biểu chính là thần hồn của hắn cường đại, mà hôm nay, mặc dù cường độ thần hồn của hắn không có tiếp tục lớn mạnh, nhưng trở nên kiên cố hơn rất nhiều, cơ hồ có một loại cảm giác Vĩnh Hằng Bất Diệt.
Thẳng đến tất cả hoàn thành, Phương Hành mới chậm rãi mở mắt.
- Ha ha, tiểu quỷ, bây giờ cơ duyên của ngươi ngay cả bổn tọa cũng hâm mộ nha...
Thấy Phương Hành dung hợp xong, Đại Bằng Tà Vương cười phá lên.
- Ân? Lão Tà? Lão hỗn đản ngươi tỉnh lại rồi ?
Phương Hành chứng kiến Đại Bằng Tà Vương, cũng có chút kinh ngạc, sau đó cười ha ha.
Sau khi mình bổ khuyết toàn bộ Tam Muội Chân Hỏa, Đại Bằng Tà Vương cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt, đạt được Tam Muội Chân Hỏa tôi hồn, vốn là Chân Linh Kim Đan cảnh, hôm nay bất ngờ đã có khí tức Độ Kiếp cảnh, trước đó hắn vì tiêu hóa cơ duyên này, một mực ở trong ngủ say, hôm nay đã tỉnh, xem ra đã nhận được cơ duyên, biến hóa rất lớn.
Đại Bằng Tà Vương nhất thời bó tay, sau nửa ngày mới oán hận nói:
- Tiểu hỗn đản, ngươi không thể khách khí với bổn tọa một chút sao, ngươi có biết, vừa rồi nếu không có lão phu, ngươi đã bị tiểu tử Hoàng Phủ gia đoạt xá rồi không!
Phương Hành hừ lạnh nói:
- Sớm biết hắn sẽ như vậy, nhưng vừa rồi đã lỡ đáp ứng tha cho hắn, nếu không dẫn hắn lộ ra nanh vuốt, ta làm sao có thể trực tiếp hạ sát thủ? Hắc hắc, nếu lúc ấy hắn thật xông lại, ta ít nhất phải chín loại phương pháp để hắn hồn phi phách tán! Không nghĩ tới bị lão tiểu tử ngươi đoạt trước, đừng nói dễ nghe như vậy, ta biết ngươi cũng không có hảo ý, kỳ thật chính là coi trọng đạo Chân Linh kia, cố ý nuốt hắn bổ sung hồn lực a?
Đại Bằng Tà Vương bị Phương Hành nói phá, không khỏi cười hắc hắc, chuyển chủ đề nói:
- Lão phu vốn đang ngủ say, thức hải ngươi chấn động mới đánh thức ta, còn tưởng ngươi muốn Kết Đan, không nghĩ tới là dị bảo bực này, ta nói tiểu tử, hôm nay Đạo Cơ, nhục thân thậm chí thần hồn của ngươi, đều đã đạt đến mức độ kinh người, tu vi cũng đã viên mãn, lại không Kết Đan, còn đợi khi nào?
- Sắp rồi...
Phương Hành cười hắc hắc, nhìn Đại Bằng Tà Vương nói:
- Bất quá lão Tà ngươi tỉnh rất đúng lúc, đến, thương lượng chút sự tình...
...
...
Phương Hành dung hợp Liên Hoa Bảo Ấn phí thời gian cũng không ngắn, ở trong quá trình này, ba ngày đã qua.
Mà ở bên ngoài hành cung hắn bế quan, thiên địa đang phát sinh biến hóa cực lớn.
Vào đêm, không trung giống như có tám minh nguyệt tranh nhau tỏa sáng, cực kỳ quỷ dị.
Mà trong di chỉ Thái Thượng Đạo Cung, lúc này đang có một chiếc hồng đăng cuối cùng chậm rãi bay lên, nó chậm rãi bay ra di chỉ, sau đó bay lên trời cao, càng bay lên cao, ánh sáng càng mạnh, hào quang màu đỏ như máu chiếu xuống đại địa, bao phủ cả Thái Thượng di chỉ, thậm chí Hoàng Tuyền Hải quanh năm âm ba cuồn cuộn cũng đỏ như máu, khắp đại địa như thành huyết trì.
Theo mặt trăng thứ chín lên không, trong Thái Thượng di chỉ, cấm chế rậm rạp chằng chịt giống như quả bóng xì hơi, khí tức nhạt tới cực điểm, tất cả trận pháp và cấm chế còn sót lại đều ở thời khắc này ảm đạm xuống, một Thái Thượng di chỉ hung hiểm không hiểu, ở thời khắc này lại hóa thành phế tích yên tĩnh, thật giống như một đại điện thần bí mở ra đại môn.
Cũng ở thời khắc này, Phương Hành ở trong hành cung bế quan ba ngày, đột nhiên mở hai mắt ra.
Ở mi tâm của hắn, một đóa Liên Hoa Ấn hiển hiện, cực kỳ thần thánh, thật lâu sau mới dần dần nhạt đi.