Lược Thiên Ký

Chương 452: Hiến tế Chu Tước

Chương 452: Hiến tế Chu Tước

Trước cây cầu ngọc thạch đi thông Thái Thượng Đạo Cung, người của năm bộ đều tụ tập.
Theo Cửu Nguyệt Thăng Thiên, đại trận quay chung quanh Thái Thượng Đạo Cung trở nên càng thêm sâm nghiêm, dấu diếm sát cơ.
Mà cây cầu ngọc thạch đi thông di chỉ, thì trở thành một thông đạo duy nhất.
Một cây cầu không biết là đi Tử Vực, hay đi Tiên Cảnh.
- Vẫn là do Ma tiên tử động thủ hiến tế đi!
Ánh mắt của Tử Ban Đạo Nhân thâm trầm, nhìn về phía cây cầu ngọc thạch.
Thủ lĩnh mấy bộ còn lại cũng không có ý kiến, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành.
Mấy ngày nay, bọn hắn không có buông tha cho tìm hiểu bí mật của cây cầu ngọc thạch. Nhưng đáng tiếc, gần nửa tháng thời gian, bọn hắn ngay cả phù văn trên cầu cũng không tìm hiểu rõ ràng, đây đã là cấm chế vượt ra khỏi nhận thức của bọn hắn, trong thời gian ngắn, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ. Mà hiến tế, mặc dù có nhiều loại phương pháp hiến tế có thể nếm thử, nhưng dưới tình huống bọn hắn có lựa chọn, thì sẽ không dám mạo hiểm, dù sao do Ma Cô chủ trì hiến tế, xảy ra sơ sót sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Phương Hành cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn giao Ma Cô ra, lấy Định Thần Phù trên trán nàng.
Trong khoảng thời gian này, sự tình Phương Hành dò xét di chỉ, cũng không dám cho nàng biết rõ, bởi vậy trên cơ bản không để cho nàng thanh tỉnh qua.
Ma Cô tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó hơi cúi đầu, thấy được Thiếu Tôn bị trói gô.
Môi nàng nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó ánh mắt không di dời được nữa.
Nhưng Thiếu Tôn không có lên tiếng, cũng không nhìn nàng, hai mắt khép hờ, mặt không biểu tình, bộ dạng mặc người chém giết.
- Được, ta tự mình đến!
Nghe Tử Ban Đạo Nhân nói mời nàng chủ trì hiến tế, Ma Cô nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng đáp lại.
- Cây cầu ngọc thạch này, chính là Tứ Hung chi môn. Hai đầu cầu, tổng cộng bốn ngọc trụ, chính là chỗ Sát Linh Tứ Hung gửi thân, nếu không dẹp yên lực lượng của Tứ Hung, chúng ta không có khả năng thông qua cây cầu ngọc thạch, trừ khi có ai tu vi cái thế, có thể cứng rắn đánh qua!
Thanh âm của Ma Cô cực kỳ bình thản:
- Nếu không thì chỉ có dùng huyết mạch của Tứ Hung hiến tế, nhiễu loạn oán khí của Sát Linh...
Chậm rãi nói qua nguyên lý hiến tế của mình, Ma Cô nhìn về phía Tử Ban Đạo Nhân:
- Tiền bối, vãn bối nói cho ngươi cách làm cụ thể, sau đó do ngươi tới động thủ đi! Kỳ thật hiến tế Tứ Hung chi môn cực kỳ đơn giản, chỉ cần dùng Phá Hung Đinh đâm rách thể xác nó, dẫn thần hồn ra, cùng cây cầu ngọc thạch tương liên là được, chỉ là cần phải chú ý, không thể trực tiếp lấy tính mạng của nó, quá trình này phải chậm, sau khi hiến tế, chúng ta có thể an toàn qua lại cầu đá. Nhưng thời điểm máu của nó chảy hết, chính là lúc cấm chế của cây cầu ngọc thạch khôi phục. Chúng ta phải ở trước đó ly khai di chỉ, bằng không thì sẽ vĩnh viễn khốn ở bên trong!
Nghe Ma Cô nói, mấy thủ lĩnh thị tộc liếc nhau, âm thầm nhẹ gật đầu.
Phương pháp hiến tế của Ma Cô chỉ là loại bình thường nhất, cũng chính bởi vì bình thường, cho nên không có sơ hở.
Về phần quá trình hiến tế, mấy lão tu sĩ đồng thời động thủ, cũng không cần lo lắng phát sinh ngoài ý muốn gì.
Chỉ dùng một nén hương thời gian, Thiếu Tôn bị đinh ở trên cầu đá. Mười tám cây Phá Hung Đinh sắc bén, từ mười tám vị trí bất đồng trên thân thể hắn đâm vào, xuyên qua kinh mạch, thậm chí khóa thần hồn. Bổn mạng tinh huyết bị dẫn dắt, hóa thành một tơ máu màu hồng đỏ thẫm thiêu đốt lên hỏa ý nhàn nhạt, chậm rãi chảy vào cầu đá, mà Thiếu Tôn thì y nguyên không nói một lời.
Thời điểm tiếp xúc đến bổn mạng tinh huyết của Chu Tước Thiếu Tôn, cây cầu ngọc thạch trầm lặng đột nhiên tản mát ra bốn đạo hào quang kinh người, phân biệt có bốn vầng sáng xanh, đỏ, trắng, đen từ bốn cây ngọc trụ bay ra, trong vầng sáng mơ hồ có thể chứng kiến bộ dáng của bốn Hung Thú khi còn sống, cực kỳ hung tàn, gào rú ở trong hư không.
Nhưng theo huyết dịch của Chu Tước Thiếu Tôn chảy xuôi, lực lượng của vầng sáng màu đỏ lại tăng nhiều, bốn vầng sáng vốn cân đối, vào lúc này biến thành cục diện một nhà độc đại, vậy mà áp chế ba đạo khác xuống, cân bằng bị đánh phá, làm cấm chế xuất hiện một kẽ nứt, giống như đại môn mở ra một ke hở nhỏ.
- Chính là cơ hội này, chư vị tiền bối, xin mời!
Ma Cô mở miệng, ánh mắt lãnh đạm quét qua các tu sĩ, nhất là Phương Hành.
- Ma tiên tử, mời!
Khiến người ngoài ý muốn là, Thái Thượng Đạo Cung ở trước mắt, tuy mấy lão tu sĩ lộ ra nóng vội, nhưng không người tranh đoạt đi qua cầu đá, Lạc Mộc Tang nho nhã lễ độ mời Ma Cô đi qua cầu, rất có phong phạm trưởng bối.
- A, còn không tin được ta!
Ma Cô tự giễu một tiếng, cũng không khách khí, quay người đi lên cầu.
- Phương Chính, ngươi ở lại bên này, trông chừng Chu Tước, cũng xem như tiếp ứng chúng ta, để phòng bất trắc!
Tử Ban Đạo Nhân ở trước khi qua cầu đá, dặn dò Phụng Thiên Thị Phương Chính trưởng lão, ánh mắt sâm nghiêm.
- Ta minh bạch!
Phương Chính nhẹ gật đầu, tuy trên mặt có chút không bỏ, nhưng vì đại cục, vẫn quyết định lưu lại.
Mấy thị tộc khác cũng lưu lại người tu vi không kém phòng thủ, ngay cả Phương Hành cũng lệnh một nô bộc Kim Đan ở lại, bọn hắn cũng biết, sau khi tiến vào Thái Thượng Đạo Cung, hung hiểm trùng điệp, ai cũng nói không chính xác sẽ có dị biến gì phát sinh, mang theo tất cả mọi người xâm nhập di chỉ, thật không quá an toàn, lưu lại người ở bên ngoài, thực xảy ra vấn đề còn có thể tiếp ứng.
Mà cùng lúc đó, Ma Cô mang theo mọi người bước lên cây cầu ngọc thạch, cũng bị mấy lão tu sĩ theo dõi.
Đến nơi này, bọn hắn ai cũng không tin được, hết thảy chỉ có thể cẩn thận làm việc.
- Vậy mà thật sự hiến tế, đến cùng chơi cái bịp bợm gì đây?
Thẳng đến bước lên cây cầu ngọc thạch, Phương Hành vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt, không nói câu nào.
Hắn vốn tưởng Chu Tước và Ma Cô sẽ ở thời điểm hiến tế chơi bịp bợm, không nghĩ tới Ma Cô không có tự mình động thủ, mà để thủ lĩnh của mấy thị tộc động thủ hiến tế, 18 cây Phá Hung Đinh đóng ở trên người Chu Tước, không chỉ huyết mạch, thậm chí ngay cả thần hồn cũng bị phong tỏa, không có khả năng bằng lực lượng của mình bức ra Phá Hung Đinh, hơn nữa các thị tộc đều lưu lại cao thủ giám thị, không có khả năng có người ngoài đến cứu nó, chẳng lẽ Chu Tước thật nhận mệnh, cam tâm bị hiến tế sao?
Trực giác của hắn cảm thấy Chu Tước không phải người thành thật như vậy, nhưng nhất thời không phát hiện được sơ hở gì, chỉ có thể đề phòng cẩn thận.
Lần thứ nhất từ cây cầu ngọc thạch tiến vào di chỉ, hắn cũng rất cẩn thận, Xích Long thủy chung bất ly thân, có vấn đề sẽ lập tức nhảy lên đầu rồng đào tẩu, mà gương đồng ở sau khi tiến vào Quy Khư sẽ vầng sáng mãnh liệt, tự động bay ra dẫn đường, cũng bị hắn dùng vài tấm bảo phù phẩm giai cực cao, cưỡng ép phong ấn, để tránh lực chú ý của các tu sĩ sẽ bỗng nhiên tập trung đến trên người mình.
Oanh!
Vừa tiến vào di chỉ, trên mặt các tu sĩ đều lộ vẻ thống khổ, thần sắc không rõ, Phương Hành lại minh bạch, đây là người lần đầu tiến vào di chỉ bị tàn niệm trùng kích, hắn bởi vì đã trải qua hai lần, có chuẩn bị tâm lý, lúc này mới chịu đựng được, những người khác lại là lần đầu tiên.
Tàn niệm kia trùng kích đến không hề có dấu hiệu, lực lượng lại cường đại, dù mấy lão tu sĩ đều là Kim Đan đỉnh phong, cũng đồng thời biến sắc, thủ vững bản tâm, buông lỏng cảnh giác với Ma Cô, mà Ma Cô thì thừa dịp thời gian này, đột nhiên thân hình như khói, nhanh chóng lao vào trong, đối với động tác của nàng, Phương Hành nhìn ở trong mắt, lại không có ra tay ngăn cản, thờ ơ lạnh nhạt.
- Không tốt, cô nàng kia chạy thoát, nhanh đuổi theo nàng!
Dù sao tu vi cũng thâm hậu, mấy lão tu sĩ chỉ dùng hai ba hơi đã trấn định, Ngọc bà bà vội vàng quát, thân hoá lưu quang lướt đi, nhanh chóng đuổi theo Ma Cô, mấy lão tu sĩ khác thấy thế, cũng vội vàng đuổi kịp, hơn nữa phân phó người trấn thủ ở đầu cầu một tiếng, nhất định phải cẩn thận trông giữ Chu Tước, để ngừa ngoài ý muốn phát sinh...
Phương Hành bởi vì đã sớm biết quan hệ giữa Ma Cô và Chu Tước, lúc này mới một mực đề phòng hai người, mà mấy lão tu sĩ thì là sống lâu, đủ giảo hoạt, xử lý sự tình cẩn thận, bất kỳ một khâu nào cũng không muốn xuất hiện sai lầm.
- Là trực tiếp ly khai bọn hắn đi tìm bảo bối, hay nhìn xem Ma Cô kia chơi bịp bợm gì?
Trong nội tâm Phương Hành hiện lên ý nghĩ này, cuối cùng quyết định đuổi theo Ma Cô.
Thời điểm Phương Hành lao đi, Chu Tước bị đinh ở đầu cầu, thoạt nhìn đã nhận mệnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào di chỉ, trong mắt hiện lên hung quang, sau đó thân thể nó bị 18 cây Phá Hung Đinh đóng chặt chậm rãi co rút, tơ máu càng chảy càng nhanh, dần dần dấy lên hỏa diễm kinh người.
Vèo!
Đột nhiên, một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, xa xa chỉ ở mi tâm của hắn.
Ánh mắt Phương Chính trưởng lão lành lạnh quát nói:
- Không nên chơi cái bịp bợm gì!
Chu Tước cười hắc hắc, trong ánh mắt lóe lên hung quang, lần thứ nhất mở miệng ở trước mặt các tu sĩ:
- Giết ta, bọn hắn vĩnh viễn không ra được, các ngươi vĩnh viễn không vào được, ngươi thử xem có dám đâm vào người ta một kiếm hay không? Ha ha...
Trong tiếng cười lớn, linh lực vận chuyển càng lợi hại hơn, quanh người dần dần dấy lên xích diễm sáng loáng, cực kỳ chói mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất