Chương 458: Tà Vương trùng sinh
- Thiếu Tôn... Thiếu Tôn...
Trong phế viên, có một thanh âm thê lương vang lên, đương nhiên là của Ma Cô, nàng cơ hồ không thể tin được một màn trước mắt, mình đã nguyện hi sinh tính mạng, giúp Thiếu Tôn bày ra kế sách hoàn mỹ bực này, ai nghĩ tới trong nháy mắt thế cục đại biến, lúc đầu Thiếu Tôn gần như thắng định, lại bỗng nhiên đối diện lấy nguy hiểm bị người đoạt xá...
Hết thảy chuyển hóa đều quá nhanh, làm cho nàng không dám tin tưởng.
- Hỗn đản, ngươi nhanh thả hắn ra...
Thanh âm của Ma Cô cực kỳ thê lương, gắt gao nhìn Phương Hành, thanh âm đáng sợ:
- Ngươi không thể để cho người đoạt xác hắn! Thời điểm hắn mượn phong cấm trên cầu đá thoát khốn, cắn nuốt thần hồn của tổ tiên Chu Tước, hôm nay hắn có được khí tức Sát Linh phong cấm trên cầu đá, nói cách khác, ngoại trừ hắn, thì không người nào có thể phá vỡ cấm chế! Nếu hắn bị đoạt xá, bổn mạng tinh huyết cải biến, người phá vỡ phong cấm trên cây cầu ngọc thạch sẽ không còn, coi như ngươi hiến tế Xích Long cũng không phá được! Nếu như thế, coi như các ngươi có thể ở trong phế viên né qua Hồng Mông Tử Khí thì thế nào? Chẳng lẽ muốn ở trong này cả đời sao?
Nàng nói làm cho các tu sĩ trong phế viên có chút kinh nghi bất định, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tước.
Phương Hành thì không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười hì hì nói:
- Vừa rồi ngươi cũng đã nói, đại trận kia chính là Tầm Long lão tổ tự tay bố trí, Tầm Long Thị các ngươi nên biết trận lý nha?
Ánh mắt Ma Cô lóe lên, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, đi tới bên cạnh phế viên, cách Hồng Mông Tử Khí chỉ có một bước, nàng điềm nhiên nói:
- Tầm Long Thị chúng ta xác thực có thể ở dưới tình huống không thông qua Tứ Hung chi môn tiến vào Thái Thượng di chỉ. Bởi vì đại trận ở thâm uyên chính là lão tổ bố trí, Tầm Long Thị chúng ta có phương pháp đi qua, nhưng nếu hiện tại ta chết thì sao? Đến lúc đó, hi vọng đi ra ngoài duy nhất của bọn hắn chính là Thiếu Tôn! Nếu ngươi để hắn bị đoạt xá, đó chính là đoạn tuyệt hi vọng ly khai di chỉ của các ngươi!
Những lời này, làm thủ lĩnh mấy bộ đều có chút kinh hãi, không khỏi lau mắt mà nhìn.
Nữ nhân này đến bây giờ còn quyết tuyệt như thế, quả nhiên đủ điên, để người cảm giác có chút đáng sợ.
Ngay cả Phương Hành, sắc mặt cũng cổ quái nhìn Ma Cô, qua nửa ngày mới nói:
- Hắn để ngươi chịu chết, ngươi làm như vậy đáng giá sao?
- Bốn mươi năm... trong bốn mươi năm thời gian... Chỉ có hắn ở bên cạnh ta...
Ma Cô nhìn về phía Thiếu Tôn, lúc này trên thân thể Thiếu Tôn, khí tức tà khí càng ngày càng mạnh, rất rõ ràng, Thiếu Tôn sắp bị người đoạt xác, thời gian kéo càng dài sẽ càng nguy hiểm, mà nàng cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, nói khẽ:
- Nếu ta có thể dùng cái mạng này cứu được ngươi, ngươi nên vĩnh viễn ở trong di tích, không nên đi ra ngoài...
Thời điểm nói chuyện, thủ lĩnh mấy bộ đã thầm tới gần, như muốn bắt lấy nàng.
Nhưng Ma Cô một mực lưu ý, phát hiện dụng ý của bọn hắn, cúi đầu thở dài, đột nhiên vận lực lướt đi.
Giờ khắc này, thân hình nàng như phi tiên, lao về phía Thiếu Tôn.
Vừa bay ra, nàng liền thoát ly phế viên bảo hộ, bạo lộ ở trong Hồng Mông Tử Khí. Hồng Mông Tử Khí nhẹ nhàng đảo qua, thần hồn của nàng thoát ly thể xác, trên không trung, một bóng dáng nhàn nhạt hiện ra, theo âm phong chậm rãi bay đi, ánh mắt kia lại còn rơi vào trên người Chu Tước, mang theo ý buồn bã, nhìn Chu Tước giãy dụa ở trên mặt đất...
Nàng dùng tính mạng của mình, đổi lấy cho Chu Tước một đường sinh cơ.
Chỉ cần các tu sĩ còn muốn rời di chỉ, thì phải ngăn cản Phương Hành không cho Chu Tước bị đoạt xá.
Tuy sau khi làm như vậy, Chu Tước chưa chắc sẽ thoát ly hiểm cảnh, nhưng ít ra đã có một đường sinh cơ.
Trong phế viên, thời điểm Ma Cô lao ra, đám người Ngọc bà bà đồng thời xông về phía trước, nhưng không ngăn cản được, bọn hắn trơ mắt nhìn Ma Cô rơi xuống cách Chu Tước mười trượng, thân thể chết cứng, thần hồn ly thể, sắc mặt u sầu ảm đạm, càng có người kinh hoảng nhìn về phía Chu Tước...
Bởi vì vào lúc đó, bọn hắn rõ ràng không thấy Phương Hành có ý định ngăn Chu Tước bị đoạt xá, hơn nữa trên người Chu Tước, tà ý càng ngày càng mạnh, khí tức hung lệ của Chu Tước càng ngày càng yếu, không hề nghi ngờ, đoạt xá sắp thành công rồi.
Chu Tước sắp biến mất, như vậy ai có thể trợ giúp các tu sĩ thoát ly nơi đây?
- Nữ nhân mà hứng tình lên, quả thực chính là người điên, hắn đã muốn ngươi chịu chết, đạt thành mục đích của mình, ngươi còn muốn dùng mạng mình thay hắn đổi một đường sinh cơ? Ngươi nghĩ như thế nào a? Chỉ bởi vì thời điểm ngươi xấu hắn không chê ngươi?
Phương Hành thì thầm, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, ngồi xổm ở bên người Ma Cô, thở dài một tiếng.
- Viên Họa Tiên Hoàn cuối cùng này, cho ngươi đi, đáng thương, tốt xấu gì cũng có cái bộ dáng xinh đẹp đi xuống dưới!
Thật lâu sau, hắn mới từ trong túi trữ vật lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Ma Cô, sau đó bàn tay vận chuyển linh lực, giúp nàng luyện hóa dược lực, đồng thời vận chuyển lên khuôn mặt, cuối cùng Ma Cô đã xinh đẹp như tiên, trông rất sống động.
- Nàng... Nàng không xấu!
Đột nhiên, có một thanh âm khàn khàn vang lên.
Phương Hành quay đầu nhìn Chu Tước, lúc này ở trong ánh mắt hắn tràn đầy hung lệ, hiển nhiên chủ đạo ánh mắt chính là thần hồn của hắn, chỉ có điều rõ ràng có thể nhìn ra, khí tức tà dị đại biểu cho Đại Bằng Tà Vương đã bao phủ toàn thân, đang không nhanh không chậm cắn nuốt thần hồn còn lại của hắn, đoạt xá đã định, lúc này Chu Tước xem như hồi quang phản chiếu.
Bất quá ở thời điểm thanh tỉnh cuối cùng này, hắn không muốn tìm Phương Hành dốc sức liều mạng, mà gắt gao nhìn Ma Cô, nói một câu như vậy.
- Ăn chín hạt Họa Tiên Hoàn, đương nhiên không xấu!
Phương Hành liếc nhìn Chu Tước nói.
- Trước kia... Nàng cũng không xấu!
Chu Tước miễn cưỡng nói, khí tức hung lệ trên người đang chậm rãi tán đi.
- Nhìn ra được, ngươi cũng có chút đau lòng!
Phương Hành cười lạnh nhìn Chu Tước, thở dài:
- Bất quá trước kia trên mặt nàng hoặc là nhọt độc, hoặc là cháy đen, hoặc là vừa rồi vận chuyển linh lực biến thành cổ quái... Bằng tâm mà nói, là người thì sẽ không cảm thấy nàng đẹp!
- Ta không phải người, cho nên ta cảm thấy nàng nhìn rất đẹp!
Hào quang trong mắt Chu Tước dần dần lui tán, nhưng vẫn rất rõ ràng nói những lời này.
- Ngươi thắng!
Phương Hành ngẩn ngơ, lắc đầu thầm nói:
- Sớm biết như vậy, vì sao còn làm?
Nói xong tay phải thò ra, bùn đất bay lên, hô lạp lạp… bao phủ lên người Ma Cô, sau đó hắn quay đầu đi về phía phế viên, mà lúc này, một tia khí tức hung lệ cuối cùng trên người Chu Tước cũng dần dần biến mất, thể xác của nó hoàn toàn bị khí tức tà ác chiếm cứ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giảo hoạt mà tà tính.
Chu Tước chết, thần hồn đã diệt, thiên địa không còn.
Mà Đại Bằng Tà Vương, đã từng danh chấn Bắc Câu Lô Châu, thì vào lúc này mượn xác trùng sinh.
Phương Hành chú ý tới biến hóa này, trong tâm cũng đại định, cười hì hì nhìn về phía thủ lĩnh mấy bộ, ôm quyền nói:
- Mấy vị lão tiền bối, đôi cẩu nam nữ không có hảo ý kia đã chết, sự tình còn lại chính là của bản thân chúng ta, thương lượng làm sao đi ra ngoài đi... Đừng mẹ nó cả đám ủ dột như vậy, các ngươi cảm thấy ta là người muốn ở lại chỗ này cả đời sao?
Thủ lĩnh mấy bộ vốn có chút tuyệt vọng, dù sao vừa rồi Ma Cô nói không giống như giả.
Nếu ngay cả hiến tế Xích Long cũng không thể phá vỡ Tứ Hung chi môn, Chu Tước lại bị đoạt xác, mọi người còn làm sao rời đi?
Bất quá nghe Phương Hành nói, ánh mắt không khỏi sáng ngời, cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn.
Phương Hành cười hì hì, bỗng nhiên quay người rời đi, hôm nay hắn không sợ Hồng Mông Tử Khí, có thể nói ở trong di chỉ hành động tự nhiên, sau đó thân hình như tia chớp trở về, trong tay bất ngờ cầm một ngọc phù, nhẹ nhàng giương lên, ném cho Tử Ban Đạo Nhân, sau đó ngồi ở ngoài phế viên, cũng không nói chuyện, cười hì hì.
Tử Ban Đạo Nhân lấy được ngọc phù, cũng có chút kinh ngạc cúi đầu xem, sau đó sắc mặt đại biến.
- Ngọc phù của Phương Chính, sao sẽ ở trong tay ngươi?
- Đương nhiên là ta đi ra ngoài cầm, nếu không phải ta nói vội vã cứu người, lão nhân kia còn không chịu cho ta a!
Phương Hành thành thật trả lời, bộ dạng cả người lẫn vật vô hại, còn rất săn sóc nhìn tu sĩ mấy bộ khác:
- Các ngươi vào quá gấp, còn chưa dặn dò thị tộc cái gì, có cần ta truyền tin giúp các ngươi không?
- Ngươi... Ngươi có thể tự do ra vào Thái Thượng di chỉ?
Mấy lão tu sĩ không để ý tới hắn trêu chọc, cả đám giống như gặp quỷ, kinh ngạc kêu ra tiếng.
- Cũng không tính tự do ra vào, đi một chuyến cũng khá phí sức!
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, Phương Hành thở dài, chậm rãi đứng lên, chỉ chỉ mắt trận ở ngoài phế viên nói:
- Hiện tại, chỉ cần ta đánh nát tảng đá xanh kia, thì sẽ lấy mạng của tất cả các ngươi, lại chỉ phương hướng ở ngoài phế tích nói:
- Ta cũng có thể mang bọn ngươi ly khai di chỉ, nói cách khác, sinh tử của các ngươi đều nắm giữ ở trong tay ta...
Phương Hành càng nói càng đắc ý, bỗng nhiên thanh âm lạnh lùng, cười nói:
- Những lời khác chúng ta đừng nói, pháp kiếm của Phụng Thiên Thị lão tổ, Bái Nguyệt Thị Nguyệt Như Ý, Ngự Thú Thị Bạch Cột Lệnh Kỳ... hết thảy giao ra cho ta...
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?
Sắc mặt của mấy lão tu sĩ đều khó coi, cũng có một nữ tộc nhân của Bái Nguyệt Thị tức giận quát.
- Không nhìn ra được sao?
Phương Hành liếc nàng một cái quát:
- Ta đang ăn cướp!