Chương 459: Tiếp Dẫn Tiên Kiều
Vượt quá Phương Hành dự đoán, vốn tưởng rằng sẽ phí một phen tay chân mới có thể lừa gạt dị bảo được, lại không nghĩ rằng thuận lợi hơn mình tưởng tượng nhiều, các tu sĩ trải qua một phen xoắn xuýt, cuối cùng đều lựa chọn giao dị bảo ra, phối hợp đến Phương Hành có chút cảm động, thân là cường đạo, thích nhất đúng là loại dê béo biết lý lẽ, biết tiến thối, không phản kháng, không sinh sự này!
Hoặc là nói, các tu sĩ đã nhận mệnh, hết cách rồi, theo bọn họ, tiểu hỗn đản này còn khó quấn hơn Chu Tước, hơn nữa hắn chẳng những nắm giữ tính mạng của các tu sĩ, thực lực càng không thể khinh thường, không tính Kim Đan bảy bộc và Xích Long, hắn còn nhiều hơn một Đại Bằng Tà Vương đoạt xá Chu Tước, thực lực so với mấy bộ khác hợp lực cũng không kém bao nhiêu.
- Lão Tà, ta muốn tìm Thông Thiên Lộ, có thể tự nhiên hành động ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi có đi không?
Phương Hành nhìn Chu Tước nói, mặc dù biết Chu Tước biến thành Đại Bằng Tà Vương, lại còn có chút không quen.
Đại Bằng Tà Vương ngưng thần cảm ngộ tình huống trong cơ thể, trầm ngâm nói:
- Bổn tọa vừa mới đoạt xá, thần hồn chưa củng cố, cần phải bế quan 99 ngày triệt để dung hồn mới được, bây giờ không thể vọng động can qua, sợ lưu lại tai hoạ ngầm trong người, ảnh hưởng Đạo Quả ngày sau, cùng ngươi xông Thông Thiên Lộ là không thể nào, bất quá tiễn ngươi một đoạn đường lại dễ dàng, lão phu đoạt xá gia hỏa này, cũng cắn nuốt thần hồn của hắn, lấy được một bộ phận trí nhớ, có thể chỉ điểm ngươi chút ít!
Thương nghị xong, Phương Hành đưa trận đồ cho Hận Thiên Ninh, sau đó lệnh Kim Đan bảy bộc và Xích Long bảo hộ nàng, miễn cho bị người thừa dịp, lúc này mới cầm bí bảo của các thị tộc, cùng Chu Tước giương cánh lao đi. Các tu sĩ thấy thế, cũng chỉ có thể nhìn, bị Hồng Mông Tử Khí vây ở trong phế viên, có thể nhặt được cái mạng đã khó được, còn nói gì chuyện khác.
Đại Bằng Tà Vương bay vút một khoảng cách, quan sát địa thế, sau đó nhắm chuẩn một phương hướng.
Phương Hành đạt được ngọc giản của một Thánh Cô trong Tầm Long Thị, biết phương vị của Thông Thiên Lộ, mà Đại Bằng Tà Vương thì cắn nuốt thần hồn của Chu Tước, lấy được trí nhớ, bởi vậy tuy Đạo Cung di chỉ kiến trúc tàn tạ, khó phân biệt đường đi, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói vấn đề lại không lớn, một đường tránh né cấm chế trong di chỉ, bay ra gần vạn dặm.
- Chính là chỗ này?
Hơn nửa đêm, bọn hắn đi tới phụ cận một vách núi, xa xa là biển mây mênh mang, bên trong hiện đầy vết nứt không gian và tia chớp màu đen, ánh mắt nhìn qua, chỉ có thể chứng kiến sương mù tràn ngập, bên trong có càn khôn gì, vậy mà tất cả đều nhìn không rõ. Mà nơi đây, mặt đất cháy đen cũng đứt rời, như bị người chém rụng.
- Có lẽ phương hướng không sai, nhưng vì sao đại địa đứt đoạn, chẳng lẽ Thông Thiên Lộ ở trong mây?
Đại Bằng Tà Vương và Phương Hành liếc nhau một cái, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
Vô luận là Phương Hành lấy được ngọc giản của Thánh Nữ Tầm Long Thị, hay Đại Bằng Tà Vương thôn phệ thần hồn Chu Tước lấy được trí nhớ, đều không có nói rõ về Thông Thiên Lộ, chỉ có thể phán đoán phương hướng. Mà hôm nay, đại địa đã tới cuối cùng, chân bước ra, chính là biển mây mênh mông. Hơn nữa bên trong che kín vết nứt không gian và tia chớp màu đen, ngay cả ngự mây qua cũng không thể, làm người rất khó hiểu.
- Nơi đây quỷ dị, Thông Thiên Lộ kia nói không chừng ẩn tàng ở trong mây, chỉ là cần cơ quan đặc biệt mới có thể mở ra, chúng ta tìm một chút, thời gian không thể chậm trễ, ta từ trong ký ức của Chu Tước biết được, hôm nay dị tượng Cửu Nguyệt Thăng Thiên, xác thực có lực lượng áp chế đại trận trong di chỉ, nếu không như thế, trên đường chúng ta tới nơi đây sẽ gian nan gấp 10 lần, hôm nay cần suy tính là sau khi ngươi lấy được Đạo Tạng, thì làm sao đi ra ngoài, thời gian cấp bách, tách ra tìm kiếm đi...
Đại Bằng Tà Vương quyết đoán đưa ra ý kiến.
- Hắc hắc...
Phương Hành nhìn Đại Bằng Tà Vương, cười hắc hắc.
Trong nội tâm Đại Bằng Tà Vương sợ hãi, trách mắng:
- Đang làm chính sự, ngươi cười cái rắm?
Phương Hành cười lớn tiếng hơn, lộ ra cực kỳ thư thái nói:
- Lão Tà, ta cũng không gạt ngươi, thời điểm ở trong thức hải, ta tùy thời có thể khống chế ngươi, không sợ ngươi giở trò quỷ, bất quá sau khi ngươi đoạt xác Chu Tước, ta lại lo lắng ngươi sinh dị tâm, nên dọc theo con đường này ta một mực cẩn thận, bất quá bây giờ nhìn xem, lão gia hỏa ngươi vẫn rất đáng tin...
Đại Bằng Tà Vương mặt lạnh nói:
- Ngươi là dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ta đường đường Đại Bằng Tà Vương, sao sẽ là tiểu nhân thay đổi thất thường? Hắc hắc, ngươi đã nói rõ, ta cũng nói thật cho ngươi nghe, mới đầu muốn đoạt xác ngươi, quả thực bị không ít thiệt thòi, nhưng nó đối với nhân sinh của ta thì chả đáng là gì, bất quá về sau, ta phát hiện tiểu quỷ ngươi bổn sự không nhỏ, vậy mà dùng Trúc Cơ cảnh luyện ra Tam Muội Chân Hỏa, ta được chỗ tốt là bất khả hạn lượng, hơn nữa cùng nhau làm nhiều chuyện như vậy, nói không có chút cảm tình đó là giả, trên thực tế trong nội tâm ta đã coi ngươi như cháu trai...
Phương Hành nghe vậy nhất thời căm tức, mắng:
- Con mẹ nó, chiếm tiện nghi của ta sao? Sao ngươi không coi mình là cháu trai của ta?
Đại Bằng Tà Vương bất đắc dĩ nói:
- Con mẹ nó ngươi trở mặt còn nhanh hơn chó, cũng may bổn tọa đã quen...
Hai người đấu khẩu một lúc, liền chia nhau đi tìm cơ quan của Thông Thiên Lộ, trên thực tế những lời này cũng chẳng khác gì cởi bỏ khúc mắc. Dù sao trước kia Đại Bằng Tà Vương giống như phạm nhân của Phương Hành, hôm nay được tự do, trong nội tâm Phương Hành tự nhiên có chút kiêng kị, bất quá trên thực tế hắn cũng có phương pháp phản chế, lúc trước cùng Đại Bằng Tà Vương nghiên cứu Vạn Linh Kỳ, vì phòng ngừa Đại Bằng Tà Vương không trung thực, đã từng ký qua mười năm hồn khế, đó là thủ đoạn cuối cùng để Phương Hành khắc chế Đại Bằng Tà Vương.
Nhưng xác thực như Đại Bằng Tà Vương nói, giữa hai người làm không ít chuyện, Phương Hành là Đại Bằng Tà Vương nhìn lớn lên, nói không có chút cảm tình gì đó là giả.
Tìm một phen, lại không có đầu mối gì, chủ yếu là nơi này quá lớn, kéo dài vài nghìn dặm, nếu muốn từng điểm từng điểm tìm được, lại không biết lúc nào mới có thể thành công, may mắn Phương Hành nghĩ tới Ngũ Hành Bảo Kính, tâm niệm khẽ động, lấy Ngũ Hành Bảo Kính ra, vầng sáng mãnh liệt, bay ở phía trước dẫn đường...
Chìm nổi nửa ngày ở trên không trung. Ngũ Hành Bảo Kính như tại phân biệt cái gì, sau đó hơi động, tự chủ bay đi, Phương Hành vội vàng theo ở phía sau, xa xa Đại Bằng Tà Vương thấy thế, cũng giương cánh bay theo, cùng Phương Hành đi theo sau bảo kính, bảo kính chậm rì rì bay nửa ngày, như có lực lượng vô hình dẫn dắt, vậy mà đi tới bên cạnh một cự thạch màu đen.
Lúc cách cự thạch ba thước, gương đồng đột nhiên cuốn lên, mặt kính nhắm ngay biển mây phía dưới, sau đó tất cả vầng sáng bị thu về trong kính, ba hơi sau lại bỗng nhiên phun ra, hào quang chói mắt, ẩn chứa linh tính khó có thể nói, như bảo kiếm thẳng tắp đâm vào biển mây, không thấy chỗ rơi.
- Kính này quả nhiên khác thường, lúc thấy nó ta cũng nghĩ tới, ở trong trí nhớ của Chu Tước, Ngũ Hành Bảo Kính cực kỳ trọng yếu, tựa hồ trong bí điển của Tầm Long Thị ghi lại, nếu muốn thông qua Thông Thiên Lộ, phải đạt được dị bảo này, tác dụng của nó thậm chí còn hơn pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ, Bạch Cốt Thần Phiên, Nguyệt Như Ý… chỉ là ngay cả hắn cũng không rõ tác dụng cụ thể...
Đại Bằng Tà Vương không ngừng tiêu hóa trí nhớ của Chu Tước, hiểu rõ bí mật di tích cũng càng ngày càng nhiều, giống như nghĩ tới điều gì, lập tức nói cho Phương Hành biết, trên thực tế lúc này phương pháp ổn thỏa nhất, là đợi hắn hoàn toàn tiêu hóa trí nhớ của Chu Tước, cùng Phương Hành xâm nhập nghiên cứu, lại đạp vào Thông Thiên Lộ. Chỉ tiếc thời gian Cửu Nguyệt Thăng Thiên có hạn, chỉ có thể đi một bước tính toán một bước.
Vầng sáng bảo kính đi vào trong mây, lại giống như Kim Cô Bổng quấy biển, sau nửa ngày, biển mây cuồn cuộn, ẩn ẩn có sấm rền ầm ầm truyền đến, đại địa rung động, làm Phương Hành và Đại Bằng Tà Vương cũng biến sắc, lui về phía sau vài bước, thầm vận chuyển linh lực bảo hộ toàn thân.
Ầm ầm!
Thanh âm sấm rền càng lúc càng mạnh mẽ, biển mây phía dưới không ngừng khởi động, giống như nước biển tách ra, Phương Hành lập tức minh bạch, đây là phía dưới có vật gì đó đang chậm rãi bay lên, nhịn không được ngừng hô hấp, quả nhiên, chín tức sau, trong mây có một cây cầu đá hình rồng đen nhánh bay ra, to lớn đến để người hít thở không thông.
Cầu đá rộng 30 trượng, dài không biết bao nhiêu, đâm thẳng vào chỗ không biết, bị tiên lực vô hình lôi kéo, từ trong biển mây bay lên, một đầu nối lên cự thạch màu đen bên người Phương Hành, bên kia lại ẩn ở trong mây mù, không biết thông đi đâu, tựa hồ là một cây cầu đá tiếp dẫn, để người đi tới địa phương không biết.
- Tiếp Dẫn Tiên Kiều!
Cũng vào lúc này, trên cự thạch màu đen chậm rãi hiển hóa ra mấy cổ triện, rõ ràng là tên của cây cầu.
Mà ở phía sau danh tự còn có hai câu:
- Thập minh tuyệt địa ẩn tàng tiên cơ, ba đại tạo hóa thụ di đồ!
Câu dưới là:
- Thông huyền chín ải hỏi chúng sinh, ai là Thái Thượng thập nhất tiên!
- Chính là chỗ này!
Phương Hành và Đại Bằng Tà Vương liếc nhau, trong nội tâm kết luận, cầu này là Thông Thiên Lộ trong miệng Tầm Long Thị.
- Tiểu quỷ, xác định muốn đi?
Ánh mắt Đại Bằng Tà Vương lập loè, rất trịnh trọng hỏi Phương Hành.
Phương Hành không có trả lời, ánh mắt đánh giá cầu đá, khẽ gật đầu.
Đại Bằng Tà Vương thở dài nói:
- Thái Thượng Đạo Cung bị phá huỷ thời gian quá lâu, rất nhiều bố cục sớm đã chôn vùi, ai cũng không biết trên đường này có bao nhiêu hung hiểm, bao nhiêu quỷ dị, ngươi trực tiếp xông vào như vậy, họa phúc khó liệu...
Phương Hành nhìn chằm chằm cầu đá nửa ngày, đột nhiên cười hắc hắc, chỉ vào cuối cầu đá nói:
- Ngươi nói chỗ đó có bảo bối không?
Đại Bằng Tà Vương nao nao, cười khổ nói:
- Tất nhiên là có!
Phương Hành vỗ tay nói:
- Vậy không phải xong sao, ta đi, ngươi chờ tin tức tốt của ta, ha ha...
Trong tiếng cười lớn, Phương Hành không do dự nữa, phi thân nhảy lên cầu đá, Ngũ Hành Bảo Kính cũng bay lên theo, đang muốn cất bước về phía trước, đột nhiên dưới chân khẽ động, trên cầu có một đóa thanh vân bay lên, nâng Phương Hành, nhanh chóng bay đi.
- Đỡ tốn khí lực!
Phương Hành cũng to gan lớn mật, dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi đợi kết quả.