Lược Thiên Ký

Chương 460: Phụng Thiên pháp kiếm

Chương 460: Phụng Thiên pháp kiếm

Thái Thượng Đạo một môn mười tiên, đã từng cường đại đến xúc phạm thiên quy.
Vốn đã bị thiên kiếp tiêu diệt, sơn môn hóa thành tuyệt địa, tử khí bao phủ, không hề có sinh cơ.
Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến, trong tử địa lại ẩn chứa một tia tiên cơ.
Mà Phương Hành, lúc này bất ngờ đạp vào cầu đá, đi về phía Thông Thiên Lộ mờ mờ ảo ảo, tìm kiếm một đường tiên cơ kia.
Trên cầu, tốc độ bay của thanh vân rất nhanh, mà ở trong hư không, ngoại trừ cầu đá dưới chân, chung quanh tất cả đều là biển mây và tia chớp vô tận, cũng không có cảnh tượng gì để tham chiếu, phán đoán khoảng cách mình đi qua, chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh bay vút, ở trên cầu còn thấy được rất nhiều cấm chế, có thể thấy nếu không phải mình được thanh vân bảo hộ, xông vào cầu này, thực không biết sẽ chết như thế nào.
- May mắn có bảo kính ngoài ý muốn giúp ta mở ra Thông Thiên Lộ, nếu không đi qua cầu kia, đánh chết cũng không qua được...
Phương Hành líu lưỡi, nhịn không được nhìn về phía bảo kính.
Lúc này bảo kính tỏa hào quang như trước, im lặng phiêu phù ở bên cạnh Phương Hành.
Phương Hành kỳ quái, không khỏi lấy Âm Dương Thần Ma Giám xem xét, kết quả lại vẫn như cũ.
Hôm nay xuất hiện dị tượng, đã không phải là bản thân nó gây ra, điểm này càng làm cho Phương Hành cảm giác kỳ quái.
Phi hành hơn nửa canh giờ, rốt cục đến một địa vực.
Xa xa nhìn thấy, Phương Hành ngây người, cuối cầu đá rõ ràng là một đại lục...
Đó là một mảnh thổ địa trôi nổi ở trong hư không, như một đại lục rộng lớn đến bao la bát ngát, bị người dùng đại pháp lực đưa đến đây, trên không tiếp trời, dưới không tiếp đất. Chung quanh cũng không có ánh sáng nhật nguyệt. Chỉ có kẽ nứt trên chín tầng trời lộ ra hào quang sâu kín chiếu sáng mảnh địa vực kia, cô lạnh treo giữa hư không, giống như ngăn cách ở ngoài thiên địa, vĩnh viễn yên lặng, cũng vĩnh viễn tĩnh mịch.
Mà sau khi Phương Hành chậm rãi bước lên mảnh thổ địa này, chỉ nghe ầm ầm... cầu đá dưới chân hắn chậm rãi chìm vào trong hư không, như nhiệm vụ của nó chỉ là đưa Phương Hành đến nơi này, đợi cho Phương Hành bước lên phế tích, nó lần nữa chui vào biển mây vô tận, mà cái này cũng đại biểu, hôm nay Phương Hành không có đường lui.
Con mẹ nó làm thần bí như vậy, hù dọa người sao?
Phương Hành hừ một cái, đồng thời nghĩ:
- Thái Thượng Đạo Cung này quá đáng ghét, lại không cho đường rút lui, vạn nhất ta không thông qua, sẽ dùng tất cả Bạo Viêm Phù phá địa phương này, hắc hắc, nếu đám lão quái vật của Thái Thượng Đạo Cung có linh, thì tốt nhất thu ta, bằng không về sau các ngươi sẽ không còn truyền nhân...
Quyết định xong chủ ý này, mới chuẩn bị xông cửa.
Hắn đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã thấy được trên địa vực sương mù lành lạnh, mà ở trong sương mù, bất ngờ có hàng trăm hàng ngàn nấm mồ, trước từng nấm mồ đều dựng bia đá màu đen, làm người xem cảm thấy khủng bố, ngay cả Phương Hành cũng có chút sửng sốt, không nghĩ tới vừa mới lên liền gặp... một nghĩa địa?
- Làm cái quỷ gì? Cái này là cửa thứ nhất trên Thông Thiên Lộ sao?
Phương Hành nói thầm, cầm hắc kiếm chậm rãi đi về phía trước.
- Thi thể trong mộ sẽ không nhảy ra ngoài cắn người chứ?
Thời điểm tới gần nghĩa địa, Phương Hành hơi tính toán, cố ý không xuyên qua, mà tránh qua bên cạnh, đi vòng qua nghĩ địa, bất quá rất hiển nhiên, tiểu tâm tư của hắn căn bản không tạo nên tác dụng gì, khi hắn cách nghĩa địa mười trượng, ở vị trí bên trái, đột nhiên có một bia đá chậm rãi tự dưới đất dâng lên.
- Trảm Tử Linh, qua tử quan...
Trên tấm bia đá rải rác mấy chục cổ triện, nói rõ quy tắc qua cửa, rõ ràng là phải chém diệt Tử Linh, mới có thể vượt qua ải này, Tử Linh này là một loại tồn tại đặc biệt, căn cứ tu vi lực lượng của người xông cửa mà tạo ra Tử Linh phòng ngự, nói cách khác, người xông cửa tu vi càng cao, Tử Linh sẽ càng cường đại, vô luận như thế nào thực lực cũng tương tự người xông cửa.
Theo bia đá trồi lên, trong các phần mộ có đạo đạo sương mù màu xanh bốc lên, càng lúc càng đậm đặc, vậy mà tạo thành một đoàn mây đen.
Mây đen nồng đậm giống như thực chất, trầm thấp chìm xuống, lơ lửng ở trên phần mộ.
Gáy đát gáy đát...
Trong mây đen ẩn ẩn có tiếng vó ngựa, vậy mà đi ra một Kỵ Sĩ cưỡi ngựa, con ngựa kia bất ngờ cao tới hai trượng, thậm chí Kỵ Sĩ cũng cao một trượng, so sánh với Phương Hành, thì giống như một ngọn núi nhỏ, toàn thân bao phủ khói đen cuồn cuộn, nhìn không rõ hình dáng tướng mạo, chỉ có thể cảm nhận được tử khí mãnh liệt trên người hắn.
- Ồ? Cửa thứ nhất chính là muốn đánh nhau?
Phương Hành liếc nhìn, lại nở nụ cười, vung hắc kiếm lên, cười nói:
- Tuy là tử vật, nhìn không ra tu vi, nhưng sát khí trên người chỉ tương đương Kim Đan sơ kỳ, xem ra cơ sở của ta xác thực không tệ, có thể so với Kim Đan cảnh! Bất quá cũng quá coi thường ta, nghĩ ta chỉ biết dùng linh lực đánh nhau? Thuật pháp và võ đạo của ta là học uổng công? Hắc hắc, mặt hàng như vậy, ta sử dụng bảy thành lực lượng là có thể giết chết, quá dễ dàng, đến đến, sợ chính là cháu trai...
Tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên cứng lại rồi.
Sau khi Kỵ Sĩ kia đi ra mây đen, cũng không có trực tiếp xông lên, mà lẳng lặng ghìm ngựa ngăn ở phía trước.
Nhưng mà nó vừa ngừng lại, tiếng vó ngựa lại còn chưa đình chỉ, hai ba hơi sau, trong mây đen lại đi ra một Kỵ Sĩ hình dáng tướng mạo giống như đúc, sóng vai ngăn ở phía trước, sau đó tiếng vó ngựa vẫn còn vang, vị thứ ba, vị thứ tư, vị thứ năm... cuối cùng có chín Kỵ Sĩ đi ra, tử khí như triều, lành lạnh đáng sợ.
- Mẹ của ta ơi, này làm sao đánh?
Phương Hành choáng váng, lặng lẽ giấu hắc kiếm ra sau lưng.
Bảo hắn đối kháng một Kim Đan cảnh, hắn cũng không quá cam tâm tình nguyện, cảm thấy đó là mình ăn lỗ vốn, Trúc Cơ nha, nên tìm tiểu bằng hữu Trúc Cơ đánh, cùng Kim Đan đấu pháp, đây không phải là tìm tai vạ sao? Từ đáy lòng đã không nguyện ý động thủ với người.
Vậy mà hôm nay có chín Kim Đan Kỵ Sĩ cản đường, trong lòng của hắn không khỏi bất đắc dĩ.
- Này, đây là cửa thứ nhất sao? Có phương pháp không cần động thủ cũng vượt qua kiểm tra không?
Phương Hành ngẫng đầu, cẩn thận hỏi đối phương.
Nhưng không động thủ rõ ràng là không có khả năng, bởi vì sau khi chín tên Kỵ Sĩ hiện thân, thấy Phương Hành không có xông lên, lại đột nhiên kéo dây cương, chín người cùng một chỗ lao đến, trong lúc nhất thời, hư không ầm ầm rung động, tọa kỵ vó đạp hư không, chấn đến không gian rung động, chiến mâu trong tay quấn quanh tia chớp màu đen, tựa như chín làn khói đen cuốn về phía Phương Hành.
- Móa...
Phương Hành không chút do dự, quay đầu bỏ chạy, sau lưng Thập Vạn Bát Thiên Kiếm hiển hóa, thân hình linh hoạt như khói.
Thời điểm chạy trốn, hắn cũng lấy ra một cái túi trữ vật, thần thức thăm dò vào, nhíu chặc mày suy tư.
- Khẳng định chính là nó...
Phương Hành chạy nhanh, chín tên Kỵ Sĩ đến cũng nhanh, vậy mà ở trong mấy hơi đã giết lên, vây quanh Phương Hành.
Đúng lúc này, Phương Hành cắm hắc kiếm sau lưng xuống đất, một đạo linh lực truyền vào trong túi trữ vật...
- Vèo...
Một thanh kiếm từ trong túi trữ vật bay ra, rơi vào trong tay của hắn.
Kiếm này thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng trên thân kiếm không ngờ quấn quanh lấy hạo nhiên chính khí khó nói lên lời.
Trong phạm vi mây đen bao phủ, chín tên Kỵ Sĩ hóa thành khói đen, đan vào thành một tấm lưới lớn, quay chung quanh Phương Hành.
Nhưng kiếm này vừa ra, lại giống như biến hoá ra tinh khí xung thiên, bay thẳng cửu thiên.
Pháp kiếm của Hận Thiên lão tổ!
Một thanh binh khí vốn bình thường, lại bởi vì bị một người thờ phụng chính đạo cầm trong tay, cuối cùng hóa thành pháp kiếm!
Kiếm này, thậm chí vượt ra khỏi phạm trù pháp bảo.
Bởi vì uy lực của nó, nhờ không phải trận pháp hoặc phù văn bên trong, cũng không phải chất liệu đặc thù.
Nó ẩn chứa thần thông, dựa vào chính là hạo nhiên chính khí.
Thần thông của nó khó nói lên lời, không những có thể trảm lui Âm Linh ở trên Hoàng Tuyền Hải, thậm chí có thể trảm lui Hồng Mông Tử Khí trong Thái Thượng di chỉ, mà cái này, là bất luận Pháp bảo gì cũng không làm được.
Mà Phương Hành, thì đã sớm từ trong miệng Ma Cô biết được, pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ, Nguyệt Như Ý của Bái Nguyệt Thị, Bạch Cốt Thần Phiên của Ngự Thú Thị và Ngũ Hành Bảo Kính của Hận Thiên Thị, đều là bí bảo có thể trợ giúp đi qua Thông Thiên Lộ, người có tính tình thích chiếm tiện nghi như hắn, không cần mới là lạ, bởi vậy vừa thấy chín tên Kỵ Sĩ, thì lập tức suy tư nên dùng Pháp bảo nào đối kháng.
Cũng không tốn thời gian gì, hắn đã nghĩ đến Phụng Thiên pháp kiếm cơ hồ có thể khắc chế tất cả tà uế, mà chín tên Kỵ Sĩ kia, rõ ràng là oán khí ở trong mộ biến thành, lúc này dùng là cực kỳ thích hợp.
Chín tên Kỵ Sĩ thấy được hạo nhiên chính khí trên Phụng Thiên pháp kiếm, giống như rất đau đớn, thế tới mãnh liệt hơi chậm lại, Phương Hành lập tức bắt được cơ hội, thân hình lóe lên, như quỷ mị chạy trốn ra ngoài, sau đó rút pháp kiếm chém xuống...
- Oanh...
Một kiếm này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, kiếm khí ngập trời, vậy mà chém mây đen ra một kẽ nứt, lộ ra một con đường có thể đi qua bên kia mộ địa, Phương Hành ngay cả thời gian suy tư cũng không có, tay cầm Phụng Thiên pháp kiếm, sau lưng Thập Vạn Bát Thiên Kiếm mang theo kim quang lấp lóe, như mũi tên vọt tới.
Thời điểm mây đen khép lại, Phương Hành sớm đã không còn bóng dáng, chín tên Kỵ Sĩ mất đi mục tiêu, động tác cũng ngừng lại, hơi ngưng trệ một chút, sau đó thân hình tiêu tán, hóa thành khói đen chui vào cổ mộ...
Cửa thứ nhất thành công thông qua, chỉ là Phương Hành không có chú ý đến chính là, thời điểm hắn bổ ra Phụng Thiên pháp kiếm, vầng sáng trên gương đồng bỗng nhiên lóe lên một cái, cách hắn chỉ xa một hai xích...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất