Lược Thiên Ký

Chương 461: Ăn gian và hối lộ

Chương 461: Ăn gian và hối lộ

- Mấy món dị bảo vài, quả nhiên có trọng dụng!
Sau khi xông qua mộ địa, Phương Hành một đường đi nhanh, đồng thời trong tâm mừng thầm.
Hắn đã phát hiện, Tầm Long Thị bỏ ra mấy ngàn năm, nhiều lần tìm tòi nghiên cứu, được ra mỗi kết luận đều có trọng dụng. Ví dụ như phương pháp dùng dị bảo đối kháng Thông Thiên Lộ, xác thực đúng bệnh, nếu dựa vào mình xông qua chín tên Kim Đan sơ kỳ, cũng không phải không có hi vọng thông qua, nhưng coi như qua cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng dựa vào pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ, hắn lông tóc ít bị tổn thương, cũng đã qua cửa thứ nhất.
Bởi vậy hắn càng thêm để bụng mấy món dị bảo kia, nếu Phụng Thiên pháp kiếm có thể trợ giúp mình qua cửa thứ nhất, vậy những thứ khác thì sao?
Đang đi đường, hắn vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, nhiều lần dò xét công dụng của các dị bảo.
Không bao lâu, Phương Hành ngừng lại, thông qua mộ địa, hắn một đường đi thẳng, đã vượt qua gần nghìn dặm, rốt cục phát hiện phía trước lại có dị tượng, cách hắn khoảng hai ba dặm, có vô số cột đá cổ quái trùng thiên, từ xa nhìn lại giống như một rừng rậm, những cột đá kia xếp đặt, mới nhìn lộn xộn không trật tự, nhưng lại ẩn hàm quy luật nhất định.
- Cửa thứ nhất khảo thi là chiến lực, chẳng lẽ cửa thứ hai là trận pháp?
Đi tới trước thạch lâm, quả nhiên có bia đá xuất hiện, nói rõ quy tắc phá trận.
Cửa thứ hai rõ ràng là một đại trận, trình độ huyền ảo cơ hồ có thể so sánh với đại trận bên ngoài Thái Thượng di chỉ, chỉ có điều không giống đại trận bình thường là, thạch lâm là do cột đá sắp xếp, điều này cũng làm cho tám cửa sẽ không vận chuyển, hơn nữa không cần phân biệt, rõ ràng đứng ở trước mắt, chỉ cần tính ra nguyên lý của đại trận, thì có thể thong dong qua trận.
Phương Hành thấy vậy, lại nhịn không được nói thầm, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn a.
Tính toán chi thuật, nếu để cho Kim Ô đến thi sẽ rất dễ dàng, nhưng để mình đến suy tính, kia chính là không trâu bắt chó đi cày!
- Xem ra Nguyệt Như Ý là dùng ở chỗ này...
Phương Hành thu Phụng Thiên pháp kiếm, tay cầm Nguyệt Như Ý, dị bảo này là bí mật bất truyền của Bái Nguyệt Thị, Ngọc bà bà kia vốn không muốn giao ra, nhưng ở dưới Phương Hành bức bách không giao cũng không được, chỉ có điều lão thái bà kia cũng không phải người tốt, vậy mà cố ý nói sai phương pháp sử dụng, Phương Hành cũng không nói toạc, dùng Âm Dương Thần Ma Giám nhìn thông thấu.
Nguyệt Như Ý này không phải Pháp bảo công kích, cũng không phải Pháp bảo phòng ngự, mà là một Pháp bảo nhận biết hiếm thấy, sau khi tế lên không trung, sẽ giống như trăng lưỡi liềm bay lên 30 trượng, phát ra ánh trăng nhàn nhạt, chỗ ánh trăng bao phủ, hết thảy cảnh tượng sẽ bị Phương Hành nhận biết, rõ ràng rành mạch, thông qua nó, dù Phương Hành không dùng thần thức dò xét, cũng có thể đi qua thạch lâm.
Đã có bảo vật này, qua cửa thứ hai quả thực là ăn gian.
Phương Hành cơ hồ là muốn cười ra tiếng, ném Nguyệt Như Ý lên không trung, giống như ánh trăng treo ở trên đỉnh đầu, sau đó đi nhanh vào trong thạch lâm, vốn sau khi tiến vào thạch lâm, thần thức sẽ bị áp chế, chỉ có thể dựa vào trình độ trận pháp suy tính ra con đường chính xác, nhưng hắn dùng Nguyệt Như Ý dò xét hiểu được tất cả cấu tạo, còn tính cái gì chứ, bước đi là được.
Đương nhiên, cái này cũng là tính chất đặc biệt của Nguyệt Như Ý, nếu là Pháp bảo khác, bị thạch lâm nhận ra khí tức, đã sớm phóng thích sát khí hủy diệt, thậm chí ngay cả Phương Hành trong thạch lâm cũng sẽ bị giảo sát, nhưng hết lần này tới lần khác Nguyệt Như Ý lại là dị bảo hiếm thấy, trên bảo vật này không có khí tức Pháp bảo, phát ra cũng chỉ là ánh trăng nhàn nhạt, bởi vậy che mắt thạch lâm nhận biết.
Vô kinh vô hiểm qua cửa thứ hai, Phương Hành vui vẻ, nhanh chóng phóng đi.
Thời điểm đi tới cửa thứ ba, nơi này lại là một sơn cốc, miệng hang có một Khô Lâu đội khăn, tay nâng quyển sách màu vàng, mặc thanh y ngồi xếp bằng, cánh tay trái đã mất, ở trước mặt hắn lại để một cái sa bàn, chung quanh còn có gậy trúc màu tím óng ánh, tựa hồ là dùng để làm bút viết.
Phương Hành đến gần, đọc văn tự trên tấm bia đá, nói cho hắn biết cửa này chính là thư pháp.
Rất đơn giản, chính là dùng gậy trúc ở trên cát viết ra hai chữ "sắc lệnh".
Sắc lệnh, chính là hai chữ mà người tu phù chú thường xuyên dùng, mỗi một phù chú, đều dùng hai chữ "sắc lệnh" ở cuối cùng.
Biết nội dung của cửa ải này, Phương Hành không khỏi hưng phấn.
Liên tục hai cửa là ăn gian thông qua, cảm thấy có chút không ý tức, hôm nay khó khăn lắm đụng phải một cửa mình tinh thông, há không phải là thời điểm Phương đại gia bày ra thủ đoạn? Nhất thời cười to, lẩm bẩm:
- Tuy ta đọc sách là bị người dùng đao gác ở trên cổ bức học, nhưng tốt xấu gì cũng biết ghi hai chữ kia nha!
Vì vậy nắm lấy gậy trúc, ở trên sa bàn viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chỉ viết hai chữ, lại còn thiếu một nét, cũng may cuối cùng nhớ ra, vẽ thêm vào.
Sau khi ghi xong, trong nội tâm cực kỳ vui vẻ, tiện tay thu gậy trúc vào trong túi trữ vật, cười tủm tỉm chờ vượt qua kiểm tra.
Không nghĩ tới chính là, sau khi hắn ghi xong hai chữ, cái cổ của Khô Lâu thư sinh rắc rắc rắc… đầu cúi xuống, hốc mắt trống trơn nhìn sa bàn, sau đó hình như ngay cả Khô Lâu cũng ngây ngốc một chút, phải rất lâu mới nhận ra hai con cua bò trên cát kia là chữ, đỉnh đầu nhất thời thoát ra vô số oán khí, tràn ngập thiên địa.
Bộ dáng này rất giống như thư sinh ở thế tục bị vũ nhục, thậm chí loáng thoáng có thể nghe ra hanh âm giận dữ mắng mỏ, sau đó oán khí hóa thành một trung niên phiêu phiêu dục tiên, tay cầm thước dài, nhắm ngay Phương Hành đánh xuống:
- Ta quất chết ngươi, tiểu hỗn đản không học vấn không nghề nghiệp...
- Mẹ ơi...
Phương Hành bị dọa đến lông tơ dựng đứng, rất vững tin mình ghi hai chữ kia không sai, tàn niệm của thư sinh này phát hỏa lớn như vậy làm gì?
Trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không nghĩ tới, đối với phù pháp, khảo thí thư pháp là kiến thức cơ bản, thư pháp càng tinh túy, phù pháp sẽ càng mạnh, bởi vậy người giỏi phù văn, thường thường đều là hành gia thư pháp, thích ăn mặc giống như thư sinh, còn Phương Hành chữ như cua bò, tuy thư sinh chỉ còn khô lâu, nhưng thực sự cảm thấy đây là vũ nhục!
Chữ như vậy cũng dám viết ra, đánh không chết ngươi ta không thèm đầu thai...
Từ trình độ nào đó mà nói, Phương Hành là loại có thể làm người chết tức sống lại.
Tuy Phương Hành nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết Khô Lâu thư sinh tức giận, bị hù bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ ra, nhìn cũng không nhìn, trở lại chính là một kiếm.
Oanh!
Phụng Thiên pháp kiếm chém ra hạo nhiên chính khí mạnh mẽ, như muốn xé rách bầu trời.
Theo lý thuyết, một kiếm này cơ hồ có thể chém chết tất cả tà khí, nhưng sự tình làm Phương Hành không tưởng được xảy ra, tuy thư sinh kia hóa thành khô lâu, chỉ còn một tia oán niệm, nhưng cũng là một thân hạo nhiên chính khí, pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ chém tới, cùng hắn huyễn hóa ra thước kẽ va chạm, vậy mà hai hai chôn vùi, tuy thư sinh bị chém lui lại, nhưng không có chết.
Bất quá cũng may, coi như giúp Phương Hành tranh thủ một chút thời gian, vừa chạy vừa luống cuống tay chân lấy ra Bạch Cốt Thần Phiên, suy nghĩ công dụng của nó, trước đó Phụng Thiên pháp kiếm và Nguyệt Như Ý đều phát ra tác dụng, chắc hẳn Bạch Cốt Thần Phiên này cũng sẽ như vậy, chỉ là trên đường hắn tìm tòi nghiên cứu qua, nhưng còn không có suy nghĩ cẩn thận.
Bạch Cốt Thần Phiên này chính là một cây Ngự Thú Thần Phiên, có thể sinh ra lực ảnh hưởng nhất định với Hung Thú dưới cấp năm, chỉ xem như là Pháp bảo khá tốt, bởi vậy Sư Nam Cát không quá lưu luyến giao nó ra, Phương Hành cầm nó, lại có chút khó xử, bởi vì cửa thứ ba này đừng nói Hung Thú, ngay cả lông thú cũng không phát hiện, chỉ có một khô lâu...
- Chẳng lẽ...
Trong gấp gáp, Phương Hành bỗng nhiên liếc mắt thoáng nhìn, chủ thể của Bạch Cốt Thần Phiên dĩ nhiên là một ngọc cốt óng ánh, hắn lập tức nhớ tới khô lâu thư sinh kia, hình như cánh tay trái cũng thiếu một đoạn cẳng tay, nội tâm nhanh chóng liên hệ hai điểm này, chẳng lẽ Bạch Cốt Thần Phiên không giống hai cửa trước, trực tiếp mượn nhờ uy lực của Pháp bảo, mà là có công dụng khác?
Lúc này oán khí của Khô Lâu thư sinh kia rất lớn, tay cầm thước đánh tới, không rảnh suy nghĩ nhiều, Phương Hành vội vàng tế thần phiên lên.
Hưu!
Bạch Cốt Thần Phiên bay đến giữa không trung, mặt cờ phiêu diêu, thanh quang mãnh liệt, bao phủ phạm vi rất lớn.
Sự tình khiến người ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, thư sinh kia ngay cả pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ cũng không cản được, vậy mà vào lúc này ngừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thần phiên, chuẩn xác mà nói, là nhìn đoạn bạch cốt kia, thước trong tay không tự chủ được để xuống, sau nửa ngày hắn bỗng nhiên kéo thần phiên tới nói.
- Vượt qua kiểm tra!
Thư sinh quấn lấy thần phiên, quay đầu nói với Phương Hành bốn chữ, sau đó bay trở về, biến mất khỏi sơn cốc, Phương Hành cẩn thận từng li từng tí đến gần sơn cốc, bất ngờ phát hiện thư sinh canh giữ ở miệng hang đã lui qua một bên, lộ ra một con đường có thể nối thẳng sơn cốc.
Mà đoạn bạch cốt ở trên cán lá cờ, lúc này lại im lặng khảm nạm ở trên cánh tay trái của hắn.
- Con mẹ nó, nguyên lai gia hỏa này chỉ làm dáng, cửa thứ ba lại là hối lộ...
Phương Hành nói thầm, một bên đi về phía trước, một bên cân nhắc, dựa theo Ma Cô và Thiếu Tôn nói, Thông Thiên Lộ này có chín cửa, chỉ tiếc dị bảo của Phụng Thiên, Ngự Thú, Bái Nguyệt hình như mỗi một kiện dị bảo đều chỉ có thể ứng đối một cửa, hôm nay ba kiện dị bảo đã dùng qua, nhưng mình lại còn có sáu cửa phải xông, phải làm sao bây giờ?
Trong tâm khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía gương đồng theo sau lưng mình, chẳng lẽ sáu cửa sau đều nhờ nó?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất