Chương 462: Thái Thượng di hận
Đã qua ba cửa ải trước, Phương Hành lại xác định một vấn đề.
Phụ thân của Ma Cô có một câu nói không sai, là Thông Thiên Lộ này căn bản không phải người có thể xông.
Chỉ là ba cửa ải trước, hắn liền phát hiện, nếu chỉ bằng vào thực lực của mình, chỉ sợ ngoại trừ cửa thứ nhất còn có chút hi vọng, thì hai cửa sau hắn một cửa cũng không qua được, cái kia cần một người chẳng những chiến lực cường đại, còn cần tinh thông trận pháp, phù pháp, hơn nữa mỗi một đạo phải có tạo nghệ cao thâm, người như vậy, đừng nói mình, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí Thiên Nguyên đại lục, lại có mấy cái?
Kinh khủng hơn là, cửa ải như vậy còn có sáu cái nữa...
Nếu để Phương Hành gặp được gia hỏa bố trí cửa khẩu biến thái bực này, tâm tư chẻ đối phương hai kiếm cũng đã có.
Chỉ là bước lên con đường này, thì không cách nào quay đầu lại, Phương Hành cũng chỉ có thể một đường đi về phía trước.
Rất nhanh thì đến trước một cánh cửa bằng đồng xanh, cửa này cao chừng trăm trượng, Phương Hành đứng ở trước cửa giống như một con sâu cái kiến, lúc này đại môn đóng chặc, ngay cả một khe hở cũng nhìn không thấy, trên cửa khảm nạm một cái đầu thú, trán mọc ba sừng, hai mắt đóng chặt, nhưng lại há to mồm, như chờ đợi người khác cho nó ăn.
Ở trước cửa có một lò đan và ngọc án, Phương Hành nhìn kỹ, phát hiện lò đan và ngọc án, thậm chí linh dược trên bàn đều là vật hư ảo, hắn nhìn qua bên trái đại môn, quả nhiên cũng có một bia đá, phía trên biểu hiện phải dùng dược liệu hư ảo trên bàn, luyện chế thành đan dược cho linh thú giữ cửa ăn.
Nếu như viên thuốc để linh thú giữ cửa thoả mãn, đại môn sẽ mở ra, nếu con thú này không hài lòng, sẽ hiển hóa ra nuốt sống người xông cửa, cái này đã rất rõ ràng, cửa thứ tư là khảo nghiệm luyện đan.
- Đây không phải làm khó người sao? Bảo ta luyện đan? Ăn đan dược còn tạm được...
Phương Hành khó xử, hắn là thực phát hiện, Thông Thiên Lộ này thực không thích hợp mình đến xông.
Đang nghĩ ngợi có nên tuỳ tiện luyện một viên, sau đó dẫn linh thú giữ cửa ra tiêu diệt, lại thấy Ngũ Hành Bảo Kính ở sau lưng hắn tách ra hào quang, Phương Hành đại hỉ, biết đây là lại muốn ăn gian, vội vàng lách mình tránh qua, muốn xem bảo kính giúp mình cái gì, chỉ là hắn thực không nghĩ tới, bảo kính lại trực tiếp bắn ra một vầng sáng, đánh thẳng lên đầu linh thú giữ cửa.
Linh thú giữ cửa như bị đánh đau nhức thức tỉnh, mở hai mắt, phát ra gào thét vô hình, nhưng trong vầng sáng kia ẩn chứa uy áp khó nói lên lời, ầm ầm đập xuống, linh thú giữ cửa ở dưới vầng sáng này lại có dấu hiệu nóng chảy, chỉ vùng vẫy mấy hơi, liền trầm thấp rống to, giống như khuất phục...
Rắc rắc...
Đại môn mở ra một ke hở, có thể cho một người thông qua.
Phương Hành kinh hãi ngây người, không biết có nên đi vào hay không.
Gương đồng lại tựa hồ chê cửa mở quá chật, lại đánh ra một đạo quang mang.
- Rống...
Linh thú giữ cửa thật sự rất sợ, bất đắc dĩ thúc dục đại môn mở rộng...
- Ta sát, kiếm lợi lớn...
Phương Hành quả thực bất đắc dĩ, ngay cả mình cũng cảm thấy gương đồng quá mức.
Hai cửa trước ăn gian, cửa thứ ba hối lộ, cửa thứ tư chính là cưỡng bức a!
Bất quá có tiện nghi không chiếm chính là hỗn đản, Phương Hành đâu thèm quản nhiều, chỉ do dự nửa hơi, liền nhanh chân đi qua đại môn, đồng thời quay đầu quan sát, chỉ thấy gương đồng bay theo vào, trong tâm Phương Hành đại định, đồng thời cũng bay lên nghi hoặc, tuy sớm biết gương đồng có kỳ lạ, lại không ngờ sẽ thần kỳ như vậy...
Gương đồng thần kỳ vẫn còn tiếp tục, làm Phương Hành cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Hắn rốt cục minh bạch, vì cái gì Ma Cô và Thiếu Tôn tranh đoạt chí bảo của Hận Thiên, Phụng Thiên, Bái Nguyệt, Ngự Thú, hiểu rõ gương đồng của Hận Thiên lão tổ ít nhất, nhưng bọn hắn lại chú ý nhất, thật sự là... bảo vật này quá nghịch thiên.
Dọc theo con đường này đi qua, quả thực là thế như chẻ tre!
Cửa thứ năm là một địa vực giống như bên ngoài Thái Thượng di chỉ, dãy núi mọc lên san sát như rừng, thảm thực vật xanh um, các loại Hung Thú cường đại sinh tồn, dùng Hung Thú cấp năm làm chủ, Hung Thú cường đại nhất bất ngờ đã đạt đến cấp bảy, mà cửa ải này yêu cầu cũng cực kỳ biến thái, dĩ nhiên muốn người xông cửa phải thuần phục tất cả Hung Thú mới có thể vượt qua kiểm tra.
Dưới tình huống bình thường, cửa ải này là không cách nào thông qua.
Nhưng gương đồng thần dị vào lúc này lại phát huy vô cùng tinh tế...
Thời điểm Phương Hành mới vừa tiến vào nơi này, gương đồng bỗng nhiên bay lên không, vầng sáng mãnh liệt, cùng lúc đó, một đạo khí tức cường đại đến khó có thể tưởng tượng bao phủ cả địa vực, hai Hung Thú đang khí thế cuồn cuộn xông về phía Phương Hành, sau khi cảm nhận được khí tức kia, đều bị hù đến chân mềm nhũn, trực tiếp phủ phục ở trên mặt đất, cúi đầu, một cử động cũng không dám.
Mà Phương Hành thì sửng sốt nửa ngày, mới ngơ ngác tiến lên, lấy tinh huyết của hai Hung Thú.
Lấy ra tinh huyết, hai Hung Thú hóa thành một làn khói xanh tán đi, Phương Hành thế mới biết chúng chỉ là huyễn tượng.
Nhưng coi như huyễn tượng, cũng là đại năng giả dùng bổn mạng tinh huyết của Hung Thú luyện chế ra, thực lực y như lúc còn sống.
Nếu để Phương Hành một mình đấu với Hung Thú, cơ hồ là không có chút phần thắng, nhưng ở dưới gương đồng uy hiếp, hắn lại không hao tổn chút khí lực nào...
Một đường đi về phía trước, tất cả Hung Thú đều bị gương đồng chấn nhiếp, mặc cho Phương Hành lấy tinh huyết, sau đó hóa thành khói xanh.
Mấy vạn dặm địa vực, rất nhiều Hung Thú sinh tồn, Phương Hành một đường đi tới, lấy khoảng chừng mấy trăm giọt tinh huyết.
Sau khi lấy được tinh huyết của Hung Thú Quỳ Ngưu cấp bảy, cả hung vực hóa thành khói xanh, Phương Hành thì thông qua cửa thứ năm, đứng ở trên một vùng đất màu đen bao la mờ mịt, hắn ngây người mấy phút mới tiếp tục lên đường.
Cửa thứ sáu, lại là một lôi vực.
Tia chớp màu đen bao phủ thiên địa, không ngừng chém đứt hư không, sau đó trùng sinh.
Cửa ải này cũng có một bia đá, phía trên ghi lại một thức thuật pháp, tên Tứ Phương Ngự Lôi Quyết.
Dựa theo trên bia đá ghi lại, người xông cửa học thuật pháp kia, liền có thể điều khiển Âm Lôi, nhưng chỉ có ba ngày, nói cách khác, người xông cửa ít nhất cần trong ba ngày tu thành thuật pháp, dù không thể điều khiển, cũng phải đạt tới tình trạng có thể bảo vệ mình không bị Âm Lôi tổn thương, an toàn vượt qua, rất rõ ràng, đây là khảo nghiệm ngộ tính của người xông cửa...
Phương Hành có chút tự tin với ngộ tính của mình, bất quá hắn lại không có cơ hội nếm thử, gương đồng trực tiếp bay lên giữa không trung, khởi động lực lượng, đủ để che chở hắn an ổn vượt qua nơi này, Phương Hành vui vẻ mượn gương đồng vượt qua kiểm tra, đương nhiên trước khi đi cũng không quên thu phiến đá ghi thuật pháp vào, giữ lại về sau chậm rãi tu luyện.
Cửa thứ bảy chỉ là một thông đạo, hai bên tường là tranh vẽ ý cảnh xa xưa...
Phương Hành đi ở chính giữa, thời điểm ánh mắt nhìn qua, liền thấy từng hình ảnh trông rất sống động, những hình ảnh kia, đều là tranh vẽ trên tường hiển hóa, hình chiếu đến trong óc Phương Hành, ở trong các tranh vẽ, Phương Hành thấy được một đạo thống cường thịnh, nó cực kỳ huy hoàng, quân lâm thiên hạ, vạn tu triều bái, ngay cả Thần Châu cũng bị hào quang của nó bao phủ ảm đạm... Đó là một đạo thống tọa lạc ở trong thiên hạ, nhưng hào quang lại che phủ toàn bộ thiên hạ...
Ở trong phiến hào quang kia, Phương Hành thấy Tiên Nhân ở dưới vô số môn nhân lễ bái, mỉm cười phi thăng, cũng nhìn thấy hơn mười vạn đệ tử tề tụ, tu đạo, luyện đan, đọc sách, đấu pháp… linh cầm dị thú, Chân Long Chu Tước bay qua không trung, Huyền Vũ lười biếng nằm ở trên đỉnh núi phơi nắng, Bạch Hổ chinh chiến bốn phương...
Phương Hành chưa thấy qua Tiên Vực, nhưng hắn cảm giác nơi này chính là Tiên Vực.
Nhưng hết thảy, ở một đoạn thời khắc hóa thành mây gió.
- Thái Thượng Đạo, làm trái Thiên Đạo, tội không thể tha...
- Diệt đạo thống, trảm tông môn...
- Dùng máu của các ngươi, chấn nhiếp Tam Thập Tam Thiên, để bọn hắn biết thiên không thể trái...
Có thiên thư từ trên thương khung bay xuống, hàng lâm ở trên không tông môn, tùy theo mà đến là Tử Lôi vô tận.
Tử Lôi oanh rơi, cả Thái Thượng Đạo hóa thành tử vực.
Có đại năng phẫn nộ rống to, nghịch thiên mà lên, đối kháng Tử Lôi, thậm chí muốn hủy diệt thiên thư.
Nhưng ở dưới Tử Lôi, dù là đại năng cường đại hơn nữa, đều chỉ có thể nuốt hận, hồn tiêu phách tán, thi thể như mưa rơi xuống.
Linh hồn của Phương Hành run rẩy, cho dù chỉ là huyễn tượng, hắn cũng ở trong huyễn tượng thấy được thiên uy.
Thiên uy chính thức, diệt sát hết thảy, ngoại trừ tử vong, không có bất kỳ vật gì lưu lại...
Hình ảnh cuối cùng, Phương Hành chỉ thấy chín lão giả trang phục bất đồng, đồng thời nghịch thiên bay lên, nhưng lúc này bọn hắn không có phóng tới Thiên Thư, mà khuôn mặt trang nghiêm, liên thủ bày ra một đại trận phong ấn Thái Thượng Đạo, thế nhưng ngay cả đại trận của bọn hắn cũng không biết thủ hộ cái gì, bởi vì thời điểm đại trận hoàn thành, trong đạo thống đã không còn gì để thủ...
Chín lão giả ở thời điểm bố trí xong đại trận thì hồn tiêu phách tán, chỉ có thanh âm của bọn hắn quanh quẩn hư không.
- Mười tiên đều bại thì như thế nào, đạo thống phá diệt thì như thế nào?
- Đạo ta không cô, đạo ta không quả, đạo ta không tuyệt!
- Mài kiếm mười vạn năm, chôn cất mệnh bất tử, ngăn ngươi độ thiên quan...
- Ngày khác người cầm kiếm diệt thiên, chính là Thái Thượng thập nhất đồ!
Ông...
Phương Hành đang chìm đắm ở trong huyễn tượng không cách nào tự kiềm chế, đột nhiên bị một vầng sáng bao phủ, không tự chủ được trở về thực tại, là Ngũ Hành Bảo Kính sợ hắn không chịu nổi huyễn tượng uy áp, gọi hắn tỉnh lại, bất quá dù như thế, Phương Hành cũng đã rơi lệ đầy mặt, vừa xoa hốc mắt vừa than ngắn thở dài:
- Ai nha, quá cảm động rồi...