Lược Thiên Ký

Chương 463: Hận Thiên lão tổ

Chương 463: Hận Thiên lão tổ

Cũng không biết năm đó người lưu lại tàn niệm này biết Phương Hành phản ứng sẽ khóc hay cười, hoặc là trực tiếp bóp chết hắn, tóm lại Phương Hành trời sinh khác loại, nói không có tim không có phổi cũng chẳng sai. Thái Thượng Đạo khắc lại những hình ảnh kia, bên trong ẩn chứa đại thần thông, sẽ để tất cả những người thấy được nó, trong nội tâm gieo xuống một hạt giống phục thù, tạm gác lại ngày khác mọc rể nảy mầm.
Chỉ có điều, Phương Hành một là nhờ bảo kính sớm kéo hắn tỉnh lại, hai là hắn trời sinh không có tim không có phổi, chỉ cảm thấy chuyện cũ của Thái Thượng Đạo giống như một vở bi kịch, xem rất cảm động, còn hạt giống gì đó… thôi, không nói cũng được.
Về phần không gieo hạt giống, tương lai là phúc hay họa, thì bây giờ ai cũng nói không rõ.
Cửa thứ bảy nhẹ nhàng đi tới, trên thực tế cửa ải này yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần thần hồn đủ mạnh, đủ để thừa nhận Thái Thượng Đạo lưu lại tàn niệm là được, nếu thần hồn không đủ, sau khi tiếp xúc chuyện cũ kia, thần hồn sẽ hao tổn, hóa thành một khôi lỗi cam tâm tình nguyện thủ hộ ở trong Thái Thượng di chỉ, mà người thần hồn không tổn hại, thì đi tới cửa tiếp theo.
Phương Hành bĩu môi trách móc vài câu, cõng hắc kiếm đi nhanh về phía trước.
Ở sau lưng hắn, vầng sáng của gương đồng lập loè, phảng phất như u hồn đăng lặng yên không một tiếng động bồng bềnh ở sau lưng hắn.
Cửa thứ tám là một đại điện tàn phá, nơi nơi tổn hại, tứ phía hở hang, duy chỉ còn hai cây cột đá dính đầy tro bụi là không có sụp đổ, Phương Hành chậm rãi đi lên bậc thang, thấy bên trái đại điện có một bia đá, nội dung phía trên làm Phương Hành có chút khó chịu, ngây người cả buổi, mới bất đắc dĩ nhấc chân đi vào đại điện, ôm tâm tình hẳn phải thua rồi...
Bởi vì cửa này cực kỳ đơn giản, lại là... đánh cờ!
Phương Hành quả thực muốn khóc, tuy Thập Nhất thúc đã từng dạy mình ba năm là cao thủ kỳ đạo, nhưng mình không phải nha!
Trong ba năm kia, Thập Nhất thúc có mười hai lần động tâm suy nghĩ, muốn dạy mình thành cao thủ kỳ đạo, nhưng đều bị mình tàn nhẫn cự tuyệt.
Bởi vì hắn thật không rõ những quân cờ kia có ý nghĩa gì, xốc bàn cờ ngược lại càng thoải mái!
Tiến vào phế điện, phát hiện trong điện không có vật gì, chỉ có ở cuối đại điện, ngồi xếp bằng một lão tu sĩ áo bào xám, thoạt nhìn không có khí tức, pháp bào trên người đã mục nát, đầu rũ xuống, không có một tiếng vang, mà trước mặt hắn thì để một bàn cờ, phía trên phủ đầy bụi đất, cơ hồ nhìn không ra có quân cờ tồn tại, chỉ có chút dấu vết lồi lõm.
Đi tới trước bàn cờ, Phương Hành thổi đi tro bụi trên bàn cờ, lộ ra quân cờ phía dưới.
Cúi đầu nhìn bàn cờ nửa ngày, như nghiên cứu nước cờ.
Cái gương đồng kia ở thời điểm hắn cúi đầu nhìn nước cờ, cũng im ắng bay đến trên đỉnh đầu của hắn, có vầng sáng lấp lóe, chiếu vào mi tâm của hắn.
Mới nhìn giống như gương đồng đang giúp hắn phá giải thế cờ, nhưng thời điểm vầng sáng sắp bay tới mi tâm của Phương Hành, ánh mắt hắn mở to, đá bay bàn cờ, đồng thời cả người nhảy dựng lên, hai tay nắm hắc kiếm, "hưu" một tiếng, quấy lên bão táp vòi rồng, hắc kiếm kéo lê nửa vòng tròn, leng keng bổ vào gương đồng, sau đó lại chém vào cái cổ của lão tu sĩ kia...
Đương...
Cự kiếm chém vào trên cổ lão tu sĩ như chết đi nhiều năm, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Hắc kiếm vốn vô kiến bất tồi, như có thể trảm liệt hết thảy, lại bị sụp đổ bắn ngược trở lại.
Phương Hành cũng bị lực phản chấn đánh lui về phía sau bốn năm bước, hai tay cầm kiếm phát run...
Khoảng cách gần như thế, hắc kiếm sắc bén như thế, thủ đoạn công kích dữ dằn như thế, ngay cả Thần Thiết cũng có thể bị chém đứt.
Nhưng lão tu kia không có biến hóa chút nào!
Thậm chí ở trên cái cổ khô quắt, cũng chỉ để lại một bạch ấn nhàn nhạt, không có phá vỡ da thịt chút nào.
- Ngươi rốt cuộc đã tới...
Tư thế của lão tu sĩ không có biến, nhưng thanh âm lại chậm rãi vang lên.
Không phải thần thức tàn niệm, cũng không phải truyền âm, rõ ràng là mở miệng nói chuyện.
Thanh âm suy yếu vô lực, nói là hơi thở mong manh cũng không đủ, nếu không phải người tu hành, thì căn bản nghe không được thanh âm yếu ớt như vậy.
- Ách... Lão tiền bối hữu lễ, hắc hắc, ngài đang đợi ta sao, đoán chừng là đợi nhầm người rồi...
Phương Hành kinh hoảng bất định, một kiếm dữ dằn như thế, ngay cả cọng lông của người ta cũng không làm bị thương, lão đầu này thâm bất khả trắc, thật quá đáng sợ, hắn trên miệng tuỳ tiện đáp trả, nhưng thân hình lại chậm rãi lui về phía sau, chuẩn bị tùy thời đào tẩu.
Trên thực tế hắn cũng đoán được mình sẽ gặp được chút gì đó ngoài ý muốn, chỉ không nghĩ tới lại gặp được người khó chơi như vậy.
Trên đoạn đường này thoải mái xông cửa, trong lòng hắn đã có chút hoài nghi.
Hắn cảm giác, mình xông cửa thật quá đơn giản.
Khoảng cách đi thông chín cửa càng lúc càng gần, loại cảm giác này càng mãnh liệt, nội tâm của hắn càng phức tạp.
Hắn vốn là người đa nghi, không bao giờ tin tưởng sự tình cơm trưa miễn phí, nếu độ khó cao hơn một chút thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác thuận lợi như vậy, làm trong lòng của hắn có chút bất an.
Chỉ có điều một đường đi tới, hầu như không có chỗ trống quay đầu lại, hắn đã muốn Đạo Tạng, thì dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải xông lên, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng. Bởi vậy hắn chỉ có thể một đường cẩn thận, chậm rãi tiến lên.
Bởi vậy khi thấy được lão giả trong cửa thứ tám, nội tâm của hắn có chút hồ nghi.
Bởi vì lão giả kia, pháp bào trên người đã mục nát, nhưng da thịt lại còn nguyên vẹn, thật có chút quái dị.
Càng mấu chốt là, loáng thoáng, Phương Hành từ trên người lão giả kia, cảm ứng được một tia sinh cơ như có như không.
Thái Thượng Đạo, ở trong Thông Thiên Cửu Quan, lại còn có người sống?
Phát hiện này làm Phương Hành sợ hãi!
Cố ý giả bộ như không phát hiện cái gì, lặng yên tới gần, chính là muốn cho lão nhân này một kích trí mạng.
Nhất là thời điểm cảm giác được gương đồng muốn thăm dò vào thức hải của mình, hắn liền nhịn không được, trực tiếp ra tay.
Quản nó là cái gì, trước chặt nói sau.
Chỉ có điều, hết thảy hành động đều ở trong tính toán, lại không nghĩ rằng không thể giết chết lão nhân kia.
Phương Hành phát hiện, tu vi của lão giả kia quả thực khó có thể tưởng tượng, vì vậy muốn lòng bàn chân bôi mỡ...
- Sai? Sao có thể sai? Chỉ cần đến nơi này, chính là người ta phải đợi, huống chi...
Lão tu sĩ chậm rãi ngẩng đầu, trong hốc mắt hãm sâu có Quỷ Hỏa nhảy lên:
- Ngươi mang theo gương đồng của ta đến?
- Ngươi... gương đồng của ngươi?
Dù lúc này Phương Hành một lòng muốn đào tẩu, nghe vậy cũng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía lão tu sĩ kia.
Giống như Khô Lâu, lại không phải Khô Lâu, trên cốt cách còn có một màng da khô quắt, râu tóc đã tróc ra, chỉ còn mấy sợi, cả người như thây khô phơi ở trên sa mạc nhiều năm, so với người chết còn giống như người chết hơn, mà hình dạng của hắn, tuy không còn hình người, da thịt dán trên cốt cách, nhưng ẩn ẩn lại có chút quen mắt...
Trong óc xoay chuyển, nhất thời nghĩ tới một khả năng, tiểu tâm can nhịn không được bịch bịch nhảy loạn.
Hắn thấy qua lão tu sĩ này, bất quá nhìn thấy chính là bức họa.
- Ngươi... Ngươi là... Hận... Hận...
Lão tu sĩ thấy hắn nhận ra, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Đúng vậy, ta chính là Hận Thiên lão tổ!
Bất quá còn chưa mở miệng, Phương Hành đã hô lên nửa câu sau:
- Hận Thiên lão hỗn đản?
Lão tu sĩ nhất thời bó tay, trầm tĩnh thật lâu, không có trả lời.
Phương Hành cũng không nói lời nào, tròng mắt quay tròn chuyển động.
- Hiện tại ở bên ngoài... thế nào? Năm đó lão phu lưu lại Hận Thiên nhất mạch còn truyền thừa không?
Lão tu sĩ mở miệng, như có chút mê mang thở dài:
- Ai, nếu vẫn còn, sau khi lão phu thoát khốn, chuyện thứ nhất chính là muốn diệt bọn tử tôn bất tài này, con mẹ nó... Rõ ràng đã bảo bọn hắn lợi dụng gương đồng mà phân thân của ta mang ra ngoài, lựa chọn thể xác phù hợp đến trợ giúp lão phu thoát khốn, nhưng đã qua mấy ngàn năm, lại ngay cả một bóng ma cũng không thấy? Bọn tử tôn bất tài này, là thật muốn lão phu chết ở chỗ này sao? Ai, cũng may, nếu không chừng hai năm nữa, lão phu sẽ...
- Ta sát, thật là lão hỗn đản này...
Phương Hành bị hù đến nổi da gà, hắn không sợ quỷ, nhưng lại sợ người nha.
Hơn nữa người này dĩ nhiên là truyền thuyết trong Quy Khư, tọa hóa không biết bao nhiêu năm... Hận Thiên lão tổ!
- Hắc hắc, tiền bối, nguyên lai là ngươi, xem ra ta có thể thuận lợi thông qua bảy cửa trước, là công lao của ngươi...
Phương Hành cảm thấy hoảng sợ, trên mặt lại cười hắc hắc, vừa cười vừa bước ra một bước, tựa hồ muốn đi tới gần, nói chút gì đó, nhưng bỗng nhiên thân hình hắn lướt ra sau, lại như thiểm điện xông ra ngoài.
Rầm rầm...
Cơ hồ là trong nháy mắt, sau lưng Phương Hành hiển hóa Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, hóa thân kim quang lao đi.
- Ha ha, còn là một tiểu hồ ly, bất quá dù ngươi láu cá thế nào, cũng không thể thoát khỏi bố cục mà lão phu bày mấy ngàn năm?
Hận Thiên lão tổ tựa hồ chỉ còn một hơi nở nụ cười, móng vuốt khô gầy nhẹ nhàng đưa ra, thiên địa biến sắc, tất cả đều không còn, cả thiên địa hóa thành một bàn cờ, vô số quân cờ đen trắng giống như sườn núi lốm đa lốm đốm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất