Lược Thiên Ký

Chương 471: Ba đại tạo hóa

Chương 471: Ba đại tạo hóa

Bên kia, người mấy thị tộc bí mật thương nghị, muốn đoạt cơ duyên của Phương Hành, lúc này chỉ thấy trong đại trận, hỏa vân đỏ thẫm xen lẫn từng sợi kim quang lóe lên, một người một hung cầm bất ngờ từ trong vực sâu bay vút ra, huyền không mà đứng, người là một thiếu niên thon gầy, mà hung cầm thì một thân tà khí lẫm nhiên, không thể nghi ngờ chính là Phương Hành và Đại Bằng Tà Vương đến rồi.
- Hình... Thị Chủ, ngươi ra rồi!
Hận Thiên Ninh và tám thủ hạ Kim Đan, vừa thấy Phương Hành, nhất thời con mắt sáng ngời, kêu hắn một tiếng, một bộ muốn nói lại thôi.
Thấy bộ dáng của nàng, lại nhìn đội ngũ của mấy thị tộc phân biệt canh giữ ở mấy phương hướng, người Hận Thiên Thị thì bị canh giữ ở giữa, lập tức minh bạch tâm tư của các thủ lĩnh thị tộc, cười lạnh một tiếng, vừa rồi Đại Bằng Tà Vương đoán quả nhiên không sai.
- Hình Thị Chủ, chúc mừng ngươi toàn thân trở về, không biết có lấy được cơ duyên của Thái Thượng Đạo Cung không?
Cách đó không xa, Phương Hành vừa hiện thân, Bái Nguyệt Thị Ngọc bà bà, Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân, liên minh tiểu thị tộc Lạc Mộc Tang, cộng thêm Phụng Thiên Thị Phương Chính, Bái Nguyệt Thị Linh Lung, Ngự Thú Thị Ngư Long…. cùng một chỗ chậm rãi đi về phía Phương Hành, tuy trên mặt hòa hoãn, nhưng khí tức lại có chút ngưng trọng.
- Còn nữa, sao ngươi một mình trở lại? Xích Long bỗng nhiên phát điên, trốn vào trong di chỉ, nó không đi tìm ngươi sao?
Ngọc bà bà híp mắt, nhẹ giọng hỏi.
Nàng hỏi ra vấn đề mà các tu sĩ cực kỳ quan tâm, thiếu đi Xích Long thủ hộ, Phương Hành giống như mất đi một núi dựa lớn, các tu sĩ cũng giống như bớt đi kiêng kị lớn nhất, có thể nói áp lực giảm bớt không ít.
Phương Hành đối mặt các tu sĩ, cười hì hì nói:
- Nhờ phúc của mấy vị lão tiền bối, coi như vận may, Thông Thiên Lộ tốt xấu gì cũng xông qua, ba đại tạo hóa của Thái Thượng Đạo Cung cũng nắm bắt tới tay, chỉ tiếc Xích Long của ta trung tâm hộ chủ, xông vào Thông Thiên Lộ, kết quả giúp ta hóa giải một nguy cơ, nó lại bị thương nặng không trị nổi, ai... đau lòng a...
Các thủ lĩnh thị tộc nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, đều nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Mộc Tang cười hắc hắc nói:
- Có được tất có mất, Hình đạo hữu không cần đau buồn như thế, tạo hóa của Thái Thượng Đạo Cung, lão phu cũng không biết nghe nói bao nhiêu năm, nhưng vô duyên nhìn thấy, không biết Hình tiểu hữu có thể để cho ta tăng thêm kiến thức không?
Sư Nam Cát cũng cất bước đi về phía trước, trầm giọng hỏi:
- Có tìm được con đường ly khai Quy Khư hay không?
Đối mặt các tu sĩ hùng hổ dọa người, Phương Hành lại cười lạnh, cũng không nói lời nào, Đại Bằng Tà Vương thì đột nhiên xông lên, hỏa diễm trên người chấn động, trực tiếp nghiền ép tới, hỏa diễm vốn là chân viêm hộ thân của Chu Tước nhất tộc, uy lực kinh người. Dù các tu sĩ không sợ, cũng không nguyện vào lúc này cứng đối cứng với Đại Bằng Tà Vương, nhất thời bị hắn bức lui về phía sau một bước.
- Hận Thiên Thị Chủ vừa mới lấy được tạo hóa, rất mệt mỏi, chuyện còn lại do bổn tọa nói với các ngươi đi!
Ánh mắt của Đại Bằng Tà Vương lành lạnh, tà khí bức người.
Thời điểm hắn cản đường, Phương Hành bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước. Thủ lĩnh mấy bộ ánh mắt lập loè, nhất là Ngọc bà bà và Lạc Mộc Tang. Cả hai nháy mắt, ý bảo "động thủ", nhưng Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân và Ngự Thú Thị Sư Nam Cát lại nhẹ nhàng lắc đầu, không có ý động thủ, mà muốn nghe Đại Bằng Tà Vương nói.
Hơn nữa Phương Hành cũng chưa từng ly khai, mà đến Hoàng Tuyền Hải, ngược lại rời xa Thái Thượng di chỉ, các tu sĩ không sợ hắn trốn vào di chỉ nữa, liền sai người âm thầm nhìn Phương Hành, nếu như có dị động, thì lập tức bắt, mọi người ngồi xuống, tăng thêm Đại Bằng Tà Vương, tổng cộng năm cao thủ ngồi đối diện nhau, bày ra vẻ muốn trao đổi, bầu không khí có chút khắc nghiệt.
- Vị đạo hữu này, còn chưa thỉnh giáo...
Lạc Mộc Tang mở miệng trước, thỉnh giáo chi tiết của Đại Bằng Tà Vương.
- Bản thể của lão phu đã tiêu vong nhiều năm, dù ở bên ngoài, còn nhớ rõ tên tuổi của ta cũng không nhiều, huống chi là trong Quy Khư? Hơn nữa lão phu đã đoạt xá trùng sinh, danh hào quá khứ không cần hỏi nữa, gọi lão phu một tiếng Tà Vương là được...
Đại Bằng Tà Vương lạnh giọng mở miệng, lúc này hắn hóa thành người, bộ dáng tương tự Thiếu Tôn, nhưng thần hồn cải biến, khí chất cũng đại biến, trên khuôn mặt tuấn tú của Thiếu Tôn, lại nhiều hơn một tia tà khí, thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, sau lưng hiển hóa một bộ áo bào màu vàng, khí thế ngập trời, trong khẩu khí ẩn ẩn ai cũng không để vào mắt.
Ngọc bà bà há hốc mồm, như muốn nói cái gì, Đại Bằng Tà Vương nhẹ nhàng vung tay, ngăn trở nàng nói tiếp, thản nhiên nói:
- Bổn tọa đã cùng các ngươi nói chuyện, thì có thể đại biểu Hận Thiên Thị Chủ, hơn nữa không dối gạt các vị, bổn tọa và hắn quan hệ cực kỳ thân cận...
Bỗng nhiên giảm thấp thanh âm nói:
- Kỳ thật hắn là cháu ta...
Mấy thủ lĩnh thị tộc nhất thời nghẹn lời, trong lòng nghĩ: Lừa gạt ai đó, ngươi một thân yêu khí ai nhìn không ra?
- Khục... Tà Vương đạo hữu, lời thừa thãi lão thân không nói, tiểu quỷ kia có thể đạt được cơ duyên của của Thái Thượng Đạo, cùng chúng ta lấy ra bí bảo thoát không được quan hệ, nói cách khác, vô luận như thế nào, tiểu quỷ kia đạt được cơ duyên, mấy bộ chúng ta đều muốn chia một chén canh... Từ tục tĩu nói trước, Tà Vương đạo hữu, Hận Thiên Thị không phải đối thủ của mấy bộ chúng ta...
Ngọc bà bà mở miệng, lành lạnh nói với Đại Bằng Tà Vương.
Một câu này, đã biểu lộ tâm tư của mấy bộ không thể nghi ngờ, Đại Bằng Tà Vương nghe ra Ngọc bà bà ẩn hàm uy hiếp, lại nhẹ nhàng cười cười hỏi:
- Vị đạo hữu này nói cũng không sai, lão phu đã nói chuyện với các vị, tự nhiên là muốn giải quyết vấn đề, ngược lại hỏi thoáng một phát, các ngươi muốn chia mấy chén canh... lại chia như thế nào?
- Ân?
Thủ lĩnh mấy bộ liếc nhau, đều nhìn ra ý lạnh trong mắt đối phương:
- Không có Chân Long, bọn hắn đã mất đi cậy vào lớn nhất, không dám khiêu chiến chúng ta, hôm nay phái lão yêu quái này đến, là muốn thương lượng a...
Lạc Mộc Tang cười nói:
- Chia như thế nào, thì phải xem Hình tiểu hữu đạt được cơ duyên gì rồi!
Đại Bằng Tà Vương nhìn sang, thấy Phương Hành chậm rì rì đi dạo đến trước Hoàng Tuyền Hải, đáy lòng đại định, cười nói:
- Hắn đoạt được tạo hóa, quả thực rất bất phàm, trong đó cơ duyên thứ nhất, chính là Thái Thượng Đạo Kinh, đây là quy tắc chung trong mười vạn đạo pháp của Thái Thượng Đạo, xem như chí bảo trấn sơn của Thái Thượng Đạo Cung. Chỉ có điều, kinh này đã dung nhập vào thức hải của hắn, trong tối tăm bị cấm chế, không cách nào khẩu thuật hoặc viết ra truyền cho người khác, có lẽ chỉ có thể chờ đạo pháp của hắn đại thành, mới có thể truyền cho các vị!
Oanh!
Tuy đã sớm ngờ tới Thái Thượng Đạo lưu lại tạo hóa sẽ có kinh này, nhưng ánh mắt của các tu sĩ vẫn phát sáng lên.
Tham niệm trong ánh mắt, quả thực không thể che dấu.
- Dung nhập thần hồn? Vậy xem ra chỉ có thể sưu hồn ...
Ngọc bà bà trầm thấp thì thầm... giống như tự nói, lại tựa hồ cố ý để Đại Bằng Tà Vương nghe.
- Cơ duyên thứ hai là gì?
Lạc Mộc Tang dằn xuống xúc động hiện tại ra tay sưu hồn, run giọng hỏi Đại Bằng Tà Vương.
Tà Vương cười lạnh nói:
- Từ khi thiên khiển qua đi, khắp Quy Khư che kín lôi đình hủy diệt, đến nay chưa tán, nhưng có Âm thì có Dương, có Tử thì có Sinh. Cả Quy Khư hiện đầy lôi đình tử vong, nhưng ở trong di tích, lại sinh ra Tạo Hóa Lôi Trì. Bên trong đản sinh ra tạo hóa lôi dịch, hắn đã lấy ra một hồ lô, thực là giá trị vô lượng...
Đang khi nói chuyện, tay nắm một sợi dây thừng, một hồ lô màu đỏ thắm trượt ra, lay động ở trên không trung.
Cái hồ lô này là vừa rồi Phương Hành cho hắn, vốn là dùng để chứa đựng linh tửu, không chỉ có năng lực trữ vật, còn có thể ngăn cách thiên địa, linh khí trong hồ lô sẽ không tiết ra ngoài. Hôm nay trên miệng hồ lô bị nút lọ nhét chặt, nhưng trên thân hồ lô lại bịt kín một tầng bạch quang nhàn nhạt, tràn ngập khí tức lôi đình, phảng phất như vằn nước lưu chuyển bất định.
- Tạo hoá lôi dịch...
Trong thủ lĩnh mấy bộ, bất ngờ có bốn người đồng thời thốt ra, trong ánh mắt có thể nói tinh quang bắn ra bốn phía.
Bọn họ đều biết hàng, đối với nhiều loại thiên tài địa bảo của thế gian có thể nói như lòng bàn tay, tạo hóa lôi dịch này, đã xem như dị bảo thần cấp, bọn hắn sao có thể chưa nghe nói qua? Hoặc là nói, dù trước kia chưa từng nghe nói qua tạo hóa lôi dịch, cũng có thể cảm ứng được trên hồ lô tỏa ra sinh cơ dồi dào, không cần nghĩ cũng có thể xác định lôi dịch kia là chí bảo hiếm thấy.
- Cái dị bảo này, lão thân muốn...
Ngọc bà bà đột nhiên rống to, thò tay cầm tới, nhưng trước người Đại Bằng Tà Vương, đột nhiên bay lên một bình chướng, cản lại Ngọc bà bà, thi triển pháp thuật lại là Lạc Mộc Tang, hắn vẫn cười tủm tỉm nói:
- Ngọc bà bà đừng vội, hồ lô tạo hóa lôi dịch kia, chính cầm một mình hết sao?
Ngọc bà bà nheo mắt lại, ánh mắt lành lạnh rơi vào trên người Lạc Mộc Tang:
- Ngươi dám tranh đoạt với lão thân?
Ánh mắt Lạc Mộc Tang lập loè, cười nói:
- Không dám, không dám, chỉ là khuyên ngài một câu mà thôi...
Ngọc bà bà cười lạnh quát:
- Không dám là tốt rồi, vậy thì nhanh chóng tránh ra!
Trong tiếng quát chói tai, một chưởng đẩy lui Lạc Mộc Tang, lấy tay muốn nắm hồ lô kia, nhưng Đại Bằng Tà Vương cười lạnh, trên người đột nhiên phóng ra hỏa diễm ngập trời, Ngọc bà bà thất kinh, vội vàng thu tay về, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đại Bằng Tà Vương lại ẩn chứa sát ý, điềm nhiên nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi quả thật có chút bất phàm, nhưng ngươi thực cho rằng ở trong tay chúng ta, có thể giữ được những cơ duyên này sao?
Đại Bằng Tà Vương cười lạnh nói:
- Lão phu vừa mới đoạt xá, thần hồn bất ổn, thi triển thần thông pháp thuật, ít nhất cũng phải suy yếu năm thành, tự nhiên không có nắm chắc bảo trụ cơ duyên, bất quá coi như các ngươi muốn cùng chúng ta chia đều cơ duyên, vậy cũng không thể ra tay tranh như vậy nha? Chờ nghe xong lão phu nói hết, lại thương nghị làm sao phân phối?
Ánh mắt của Ngọc bà bà lấp lóe, hiển nhiên không thích biểu lộ thong dong của Đại Bằng Tà Vương, nhưng lúc này Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân nhẹ giọng nói:
- Vị đạo hữu này nói không sai, nghe hắn nói xong cơ duyên thứ ba là cái gì đã!
- Vẫn là vị đạo hữu này biết lý lẽ...
Đại Bằng Tà Vương cười ha hả, nhìn Tử Ban Đạo Nhân chắp tay cười nói:
- Cơ duyên thứ ba... Chính là Quy Khư!
Các tu sĩ nghe vậy, không khỏi nao nao, ánh mắt nhìn về phía Đại Bằng Tà Vương có chút kinh ngạc.
Đại Bằng Tà Vương cười giải thích nói:
- Toàn bộ Quy Khư, hết thảy người, thú, kinh, thảo, kể cả các ngươi, tất cả đều là của hắn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất