Chương 472: Tự rước tử lộ
- Toàn bộ Quy Khư, có ý gì?
Cho dù là Đại Bằng Tà Vương lập lại một lần, các tu sĩ cũng có chút không rõ ý của hắn, nhất là nghe hắn nói đến người, thú, kinh, thảo, chẳng lẽ nói tất cả đồ vật trong Quy Khư đều là cơ duyên của tiểu quỷ kia sao? Này thật khó tin, các tu sĩ liếc nhau, Tử Ban Đạo Nhân trầm giọng nói:
- Lão hủ không rõ ý này!
Đại Bằng Tà Vương nghe vậy, không khỏi nở nụ cười:
- Kỳ thật rất đơn giản, vị tiểu hữu kia của ta, thông qua Thông Thiên Lộ, đã trở thành đệ tử của Thái Thượng Đạo, nói cách khác, bây giờ hắn là truyền nhân duy nhất của Thái Thượng Đạo, mà Quy Khư này, là địa vực năm đó Thái Thượng Đạo thống lĩnh, cho nên nói, vị tiểu hữu này của lão phu... Chính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nơi này!
Nghe hắn nói, trong mắt mấy thủ lĩnh đều có chút trêu tức.
Lạc Mộc Tang cười nói:
- Tà Vương đạo hữu, ngươi nói chuyện cười thì sao? Tính toán ra, mấy người chúng ta có rất nhiều không sinh ở nơi đây, ngay cả lão phu, cũng là sáu trăm năm trước mới tiến vào Quy Khư, mà các ngươi, đến nơi đây mới ba năm a? Cũng muốn nói nơi này là địa bàn của các ngươi, chẳng lẽ muốn đuổi chúng ta ra, hay chúng ta muốn tiếp tục ở chỗ này thì phải nộp thuế?
Hắn nói trêu chọc, Đại Bằng Tà Vương lại tựa hồ không để ý, mỉm cười nói:
- Nếu nói là sớm, ai sớm qua Thái Thượng Đạo? Cho nên bất kể chư vị nói thế nào, cũng chỉ là khách nhân của nơi đây mà thôi...
Ánh mắt của các tu sĩ đều lạnh xuống, nhìn về phía Đại Bằng Tà Vương có chút bất thiện.
Đại Bằng Tà Vương bị các tu sĩ nhìn không thoải mái, thở dài nói:
- Được rồi, lão phu cũng biết, đạo lý này là càng nói càng bừa bãi, cho nên không nói nữa, vị tiểu hữu kia... Khục, kỳ thật chính là cháu ta, hắn là chủ nhân của Quy Khư, ngoại trừ danh phận, còn nắm giữ phương pháp ly khai Quy Khư...
Bá!
Ánh mắt của các tu sĩ đột nhiên sáng lên, tinh quang mãnh liệt, rơi vào trên người Đại Bằng Tà Vương.
Phương pháp ly khai Quy Khư!
Cái này có thể nói là ngoại trừ cơ duyên Thái Thượng Đạo, là đồ vật để người quan tâm nhất.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ, đi tới hạch tâm Quy Khư, không phải tìm tạo hóa gì, mà chỉ vì ly khai Quy Khư.
Dù lúc trước bị buộc vào, đã quen sinh hoạt như lao ngục, cũng không có người không muốn rời đi.
Nhất là càng có một ít người, nói thí dụ như Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, hắn là kinh tài tuyệt diễm, hôm nay không đến 600 tuổi, đã đến Kim Đan đỉnh phong, ở bên ngoài, dù tới Thần Châu cũng được xưng kỳ tài, nhưng hết lần này tới lần khác ở trong Quy Khư, dù hắn tu đến Kim Đan đỉnh phong cũng vô dụng, bởi vì hắn căn bản không ra được, chỉ có thể chết già ở chỗ này.
Mà tu sĩ như vậy còn có rất nhiều, phàm là sinh ra ở nơi đây, đều muốn đi ra thế giới bên ngoài.
Ngay cả đám người Tử Ban Đạo Nhân, cũng cực kỳ động tâm.
Ở trong Quy Khư, Kim Đan đỉnh phong chính là cực hạn của bọn hắn, hôm nay theo thọ nguyên khô kiệt, bọn hắn đã đạt đến tình trạng dầu hết đèn tắt, nếu ra ngoài, không có quy tắc hạn chế, bọn hắn có khả năng tái tiến một bước.
Đột phá Nguyên Anh, sẽ tăng thêm 2000 năm thọ nguyên...
Giống như có thêm hai đời!
Cũng bởi vậy, nghe Đại Bằng Tà Vương nhắc tới thế giới bên ngoài, ai có thể không động tâm?
- Chắc hẳn chư vị cũng đoán được, trong Thái Thượng di chỉ, có thể sẽ có thông đạo ly khai Quy Khư, mà sự thật cũng như vậy, thông đạo này xác thực tồn tại, hôm nay nắm giữ ở trong tay vị tiểu hữu kia, đơn giản mà nói, vô luận là các ngươi nghĩ đến tài nguyên ở ngoại khư, hay ly khai địa phương quỷ quái này, hết thảy do hắn định đoạt, cái này, có tính mạch môn của chư vị không?
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của các tu sĩ, Đại Bằng Tà Vương chậm rãi mở miệng, mỉm cười nói.
- Ha ha, đương nhiên là tính, lão phu đi vào Quy Khư sáu trăm năm, không có lúc nào là không muốn quay về Bắc Câu Tam Nguyệt Đảo...
Lạc Mộc Tang cười phá lên, trong ánh mắt cũng lộ ra hàn ý, cười mỉm nhìn Đại Bằng Tà Vương nói:
- Tà Vương đạo hữu, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ dùng chuyện này uy hiếp chúng ta sao?
Đại Bằng Tà Vương cười ha ha nói:
- Ta chỉ là muốn nói phương thức phân phối tốt nhất trong lòng lão phu mà thôi, vì tỏ rõ thành ý, hồ lô Tạo Hóa Lôi Dịch này, nguyện cùng chư vị cộng hưởng, các ngươi có thể chia thành bốn phần, không cần tính cả ta và tiểu hỗn đản kia, mà thông đạo duy nhất ly khai Quy Khư, cũng có thể nắm giữ ở trong tay năm bộ chúng ta, về phần Thái Thượng Đạo Kinh... Chư vị cũng minh bạch, đã cùng thần hồn tương dung, lấy ra cũng không phải chuyên đơn giản như vậy, nên lưu tại trên người tiểu hỗn đản kia thôi!
Đại Bằng Tà Vương nói rất thành khẩn, giống như ngoại trừ Thái Thượng Đạo Kinh liên quan đến mạng nhỏ của Phương Hành, vật gì cũng sẽ giao ra.
Nhưng Ngọc bà bà và Lạc Mộc Tang nghe, hai người liếc nhau một cái, sau đó Ngọc bà bà lại nhìn Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân và Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, khẽ nói:
- Lão thân cũng có một phương pháp phân phối khác, Tạo Hóa Lôi Dịch này cực kỳ trân quý, thậm chí liên quan đến chúng ta đột phá Nguyên Anh cảnh, liền phân ba phần, Bái Nguyệt, Phụng Thiên, Ngự Thú tất cả có một phần, về phần Lạc đạo hữu, thứ cho lão thân nói thẳng, trước kia tiểu hỗn đản này giành cơ duyên, ngươi không ra dị bảo gì, có đúng không...
Sắc mặt của Lạc Mộc Tang trở nên khó coi, nhưng nhìn thoáng qua người mấy bộ khác, trong nội tâm hiểu được, bàn về thực lực, liên minh tiểu thị tộc kém xa mấy đại thị tộc, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn.
Ngọc bà bà cười nói:
- Ngươi cũng không cần sinh lòng bất mãn, Tạo Hóa Lôi Dịch không phần của ngươi, nhưng vật khác lại có thể phân ngươi một phần, lão thân biết ngươi tu đan pháp, còn biết Sưu Hồn Thuật, hơn nữa có không ít phù triện, lại phối hợp thêm bí pháp của Bái Nguyệt Thị chúng ta, có thể từ trong thần hồn của tiểu hỗn đản kia rút ra Thái Thượng Đạo Kinh nguyên vẹn, nếu ngươi chịu xuất lực, Thái Thượng Đạo Kinh cùng quyền lực nắm giữ thông đạo Quy Khư, đều tính ngươi một phần, ngươi cảm thấy thế nào?
Lạc Mộc Tang do dự, nhưng Đại Bằng Tà Vương lại thay đổi sắc mặt, điềm nhiên nói:
- Vị đạo hữu này có ý gì? Ở trước mặt lão phu thương thảo phương pháp phân phối, coi lão phu không tồn tại sao? Không sợ chúng ta cá chết lưới rách sao?
- Cá chết lưới rách?
Ngọc bà bà nở nụ cười, lạnh giọng nói:
- Thời điểm ngươi ngồi xuống cùng bọn ta trao đổi, đại trận quanh người ngươi cũng đã bày ra, đến lúc này, trận pháp đã mở, ngươi động thoáng một phát cũng khó, muốn cá chết lưới rách, nói dễ vậy sao?
Đại Bằng Tà Vương bất động thanh sắc, nhẹ nhàng giãy dụa, lập tức phát hiện thân thể của mình bị vô số ánh trăng như sợi tơ cuốn lấy, ánh trăng kia từ trên trời giáng xuống, cộng thêm đêm nay là mười sáu, là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng ngời, vì thế có thể vô thanh vô tức bày ra đại trận.
- Ngươi nghĩ chúng ta thật muốn cùng ngươi tốn nhiều miệng lưỡi, nói chuyện lâu như vậy?
Ngọc bà bà cười lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy:
- Đơn giản là trước khống chế ngươi, miễn cho nhiều chuyện mà thôi! Hiện tại hết thảy đều đơn giản, khống chế tiểu quỷ kia, hoặc sưu hồn, hoặc hóa thành khôi lỗi, hết thảy tùy tâm, há không đơn giản?
Trong tiếng cười lạnh, nàng và Lạc Mộc Tang đều xoay người lại, nhìn Phương Hành ngồi ở bờ Hoàng Tuyền Hải, lúc này trong nội tâm bọn hắn có thể nói đại định, trước mắt chính là Hoàng Tuyền Hải, sờ vào liền chết, mà Đại Bằng Tà Vương thì bị bọn hắn khống chế, Phương Hành chỉ là Trúc Cơ cảnh, thật có thể nói là lên trời không đường, xuống đất không cửa, chỉ cần bắt hắn, vô luận là tạo hóa gì, còn không phải ở trong tay?
- Ai, các ngươi thật y như lão Tà đoán...
Lúc này, Phương Hành ngồi ở trên bờ Hoàng Tuyền Hải bỗng nhiên hít một hơi.
- Tiểu quỷ, nói những cái này đều vô dụng, ngươi sớm phải biết, bằng tu vi của ngươi, giành được tạo hóa như thế, chính là tội lớn!
Ngọc bà bà còn chưa ra tay, Lạc Mộc Tang lại mở miệng quát lạnh, bàn tay nhấn một cái, bất ngờ có một đạo huyết quang biến ảo, hóa thành bàn tay to lớn, trực tiếp chém về phía Phương Hành, hắn nghĩ đến mình thế đơn lực bạc, cùng các thị tộc chia cơ duyên, tất nhiên phân không được quá nhiều, muốn bắt Phương Hành trước để nói điều kiện.
Mà tu sĩ các thị tộc khác, thấy một màn này, ánh mắt chỉ sâm lãnh nhìn.
Vào lúc này, trong nội tâm bọn hắn suy nghĩ, là làm sao phân phối thu hoạch và lợi ích, không để Phương Hành vào mắt.
Vốn kiêng kị Phương Hành, là bởi vì hắn có Xích Long, hôm nay Xích Long đã chết, Đại Bằng Tà Vương lại bị vây khốn, còn lo lắng cái gì?
Lạc Mộc Tang ra tay, Phương Hành chỉ là Trúc Cơ cảnh, căn bản không có năng lực phản kháng, giống như bắt con sâu nhỏ, nhất là dưới tình huống ở bên bờ Hoàng Tuyền Hải, quả thực dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều, bọn hắn không nghĩ tới, Phương Hành lại nhẹ giọng cười cười, cúi đầu nhìn Hoàng Tuyền Hải.
Đây chính là Hoàng Tuyền Hải, Âm Linh dày đặc, âm khí trùng thiên, lông ngỗng trôi không nổi, sờ vào tức chết.
Mà thời điểm Lạc Mộc Tang ra tay, hoặc nói Lạc Mộc Tang còn chưa ra tay, Phương Hành đã nhảy xuống.
- Lão Tà nói toàn bộ Quy Khư đều là cơ duyên của ta, các ngươi lại chỉ quan tâm thông đạo Quy Khư bị ta khống chế? Trên thực tế, hắn nói một tin tức khác quan trọng hơn, đó chính là... hiện tại ta chính là đệ tử chân truyền thứ mười một của Thái Thượng Đạo, nói cách khác, tất cả lực lượng có quan hệ tới Thái Thượng Đạo, đều coi ta là chủ nhân...
- Kể cả Hoàng Tuyền Hải...