Chương 483: Lạc Nhật Đại Mạc
Có thực lực đi ăn cướp đúng là thoải mái!
Tuy hiện nay Phương Hành chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng hắn tu thành Thái Thượng Vô Pháp Đan, thức hải hiển hóa thiên địa, có thể ngự tứ pháp, thực lực đã không phải tu vi bình thường có thể cân nhắc, thiếu gia của Phong Châu Thôi gia mời cung phụng đến báo thù, tuy tu vi đã đạt đến Kim Đan tầng bốn, đi vào trung kỳ, nhưng chỉ là đan thành nhất pháp, gặp Phương Hành căn bản chính là tìm đánh.
Bất quá Phương Hành cũng không có ý tứ thay lão Hồ Yêu báo thù, đoạt đồ vật xong thì không muốn mạng người.
Đám tiểu hồ ly thì muốn báo thù, chỉ tiếc đạo hạnh của chúng quá yếu, một đám lông mềm như nhung vây quanh Thôi gia thiếu chủ cắn cả buổi, lại chỉ lưu toàn nước miếng, ngay cả dấu răng cũng không có... nhưng Thôi gia thiếu chủ lại có vẻ rất thống khổ, ân, không phải đau, chủ yếu là nhột, lại không dám gãi ở trước mặt Phương Hành, nhịn đến khuôn mặt cực kỳ khó coi...
Thấy đám tiểu hồ ly như vậy, Phương Hành lắc đầu, cầm tảng đá to như cối xay nện lên đầu mỗi tên một phát, kết quả cả đám tu sĩ thần hồn chấn động, hôn mê bất tỉnh, đoán chừng không có một hai ngày là không tỉnh lại được.
Sau đó Phương Hành chôn lão Hồ Yêu ở trong sơn cốc, oanh sụp sơn cốc làm mộ, sau đó cầm theo Hồ đan của nó rời ra.
Đám tiểu hồ ly anh anh gáy gáy, lưu luyến không rời đi theo Phương Hành ly khai, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía mộ của lão Hồ Yêu.
Phía trước nhất là một tiểu cô nương hóa thành hình người, ngoại trừ hai tai và cái đuôi tuyết trắng phía sau mông, thì giống như nữ hài bảy tám tuổi của nhân loại, nàng đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lấy góc áo của Phương Hành, phía sau nàng là một tiểu nữ hài bề ngoài tương tự, tuổi chỉ tầm năm sáu tuổi, tay nắm cái đuôi của nàng.
Mà đằng sau tiểu cô nương này, thì là một chuỗi tiểu hồ ly tuyết trắng, hai chân trước nắm cái đuôi hồ ly phía trước, giống như con vịt đi đường.
- Đều theo sát, tụt lại phía sau ta sẽ không quay đầu tìm các ngươi, bị người bắt, khẳng định lột da ăn tươi...
Phương Hành chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu lại nói.
Bầy tiểu hồ ly ở sau lưng bị hắn hù hốc mắt đỏ lên, hai chân ngắn đi càng nhanh.
- Đúng rồi, các ngươi tên gì?
Phảng phất như bây giờ mới nhớ tới, Phương Hành quay đầu lại liếc nhìn.
Tiểu hồ ly tuổi lớn nhất nhỏ giọng nói:
- Ta gọi Khâu Oản Nhi...
Nàng sau nhỏ hơn một chút nói:
- Ta gọi Khâu Trinh Nhi...
Con đằng sau nàng còn chưa hóa thành hình người, "xèo xèo" kêu hai tiếng.
Phương Hành có chút im lặng, quay đầu lại nhìn một đám tiểu hồ ly nói:
- Danh tự nhiều như vậy, ta cũng không nhớ hết được, hiện tại ta lấy một cái tên mới, tuổi của ngươi lớn nhất, cũng giống người nhất, gọi Tiểu Nhất, sau đó ngươi gọi Tiểu Nhị, ngươi gọi Tiểu Tam, ngươi gọi Tiểu Tứ...
Một đường án lấy lớn nhỏ tính đến cuối cùng, lại ngừng một chút.
Cuối cùng là con tiểu hồ ly mập ục ục, giống như một quả cầu vậy.
Phương Hành rất chân thành nhìn nó nửa ngày, trầm ngâm nói:
- Ngươi gọi Tiểu Bàn!
Sau đó ở trong ánh mắt đáng thương của đám tiểu hồ ly, Phương Hành đắc ý chắp tay sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Đằng sau thì đi theo một đám tiểu chút chít, tổng cộng mười hai con.
Phương Hành đi tới một bờ sông, từ trong túi trữ vật, lấy con Hỏa Tê Thú lúc trước làm sạch ra, nhặt chút củi khô, dựng lên đống lửa nướng thịt, không nướng ở trong sơn cốc, là bởi vì cách phần mộ của lão Hồ Yêu quá thân cận, đám tiểu hồ ly không có tâm tư ăn cái gì, hơn nữa khóc thúc thít làm lòng hắn phiền.
Đám tiểu hồ ly cũng đói bụng, hơn nữa thời gian qua chúng đi theo lão hồ yêu, chỉ ăn chút khoai lang rễ cỏ nhét đầy bao tử, ngay cả bánh ngô cũng là xa xỉ, lúc ấy Tiểu Bàn bị Phương Hành đoạt nửa củ khoai lang, là vì nó tuổi nhỏ, mới đặc biệt cho nó ăn, mà bản thân hồ ly vốn là loại ăn thịt, lúc này cũng nhịn không được nữa ánh mắt nhìn qua.
- Đến đến, xếp thành hàng, ta cắt thịt cho các ngươi ăn...
Lúc thịt nướng chín bảy tám phần, mùi thơm tràn ra, mỡ chảy xèo xèo, lọt vào trong đống lửa xì xì rung động.
Phương Hành lấy ra hắc kiếm quơ quơ, đám tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước đống lửa.
Phương Hành cắt một miếng ở gần cổ, vừa có nạc vừa có mỡ, lớn cỡ nắm tay, đưa cho Tiểu Bàn nhỏ nhất, Tiểu Bàn thèm ăn đến con mắt tỏa sáng, hai cái chân trước bưng lấy, nóng đến kêu xèo xèo, gấp khó dằn nổi cắn ăn, mười một con tiểu hồ ly khác nhìn nó ăn mà con mắt híp lại, đều nuốt nước miếng.
- Con mẹ nó, một đám quỷ thèm ăn, đều có, từ nhỏ tới lớn...
Phương Hành cười ha ha, vung Hắc Kiếm, cắt từng miếng từng miếng chia cho đám tiểu hồ ly.
Không bao lâu, bên cạnh đống lửa vang lên thanh âm ăn thịt, cả đám tiểu hồ ly ăn cực kỳ thỏa mãn.
Dù sao lượng ăn của chúng không lớn, Hỏa Tê Thú lớn bằng một con bò, chỉ ăn không đến một phần mười, Phương Hành dập lửa, cắt một cái chân trước, sau đó lấy hồ lô rượu, vừa ăn vừa uống.
- Đại... Đại ca ca... Cám ơn ngươi...
Chẳng biết lúc nào, tiểu hồ nữ tuổi lớn nhất, lúc này là Tiểu Nhất, lặng lẽ đi tới bên người Phương Hành, cẩn thận dùng khăn lau sạch sẽ đầy mỡ trên tay, cẩn thận từng li từng tí Phương Hành vén áo thi lễ.
Phương Hành trừng nàng, bất mãn nói:
- Gọi đại gia!
Tiểu hồ nữ sắp bị dọa khóc, đành phải nhỏ giọng nói:
- Đại... Đại gia, cám ơn ngươi!
Phương Hành đưa hồ lô rượu cho nàng:
- Uống không?
Tiểu hồ nữ tự nhiên không biết uống, nhưng không dám cự tuyệt, hai tay bưng lấy, uống một ngụm lớn, mặt nhất thời đỏ lên.
Phương Hành thấy thế, không khỏi cười ha ha, vừa định trêu đùa nàng, lại không nghĩ rằng Tiểu Bàn thấy vậy, còn tưởng trong hồ lô là vật gì tốt, ôm thịt trong ngực, chầm chậm chạy tới, chiêm chiếp kêu, cũng muốn uống một ngụm, Phương Hành mừng rỡ, cho nó uống một ngụm, ánh mắt Tiểu Bàn lập tức mê ly, hai chân sau lung la lung lay...
Bọn tiểu hồ ly ở bên cạnh thấy vậy lại không biết sợ, cũng có chút thèm thuồng, vậy ở bên người Phương Hành, giống như cún con, ánh mắt tội nghiệp, cả đám ngẩng cổ chờ Phương Hành cho uống rượu, Phương Hành hưng phấn đến con mắt tỏa sáng, hắc hắc cười xấu xa, lần lượt đổ rượu, không bao lâu, một đám tiểu hồ ly đều đánh túy quyền ở bờ sông...
Phương Hành chơi đủ rồi, lúc này mới thỏa mãn, kêu Tiểu Nhất tới hỏi vài điều.
Sau khi hỏi mới biết Hồ tộc này vốn ở trong một mộ hoang bên ngoài Dực Châu thành tu luyện, trong thành cũng có gia môn, chỉ có điều chiến hỏa vừa lên, các tiền bối của chúng chết thì chết, tán thì tán, chỉ còn Hồ Cửu Cô tuổi già chiếu cố các nàng, vốn Hồ Cửu Cô cũng nhắc qua, ở dưới cục diện hỗn loạn như vậy, có lẽ đưa chúng đến Thanh Khâu Sơn mới là tốt nhất, nhưng Hồ Cửu Cô bị trọng thương, tu vi tổn hao nhiều, vô lực mang các nàng đi ngang qua Lạc Nhật Đại Mạc.
Hỏi vài câu, vật có giá trị cũng không nhiều, dù sao tuy Tiểu Nhất hơi lớn hơn tiểu hồ ly khác, cũng biến hoá ra hình người, nhưng linh trí mới mở mấy năm, tựa như hài đồng Nhân tộc bảy tám tuổi, vẫn là quá nhỏ.
- Ai, được rồi, dù sao dùng tu vi của ta, mang theo các nàng cưỡi mây cũng không tiêu hao quá nhiều linh lực, hơn nữa hiện tại ở trong túi trữ vật có tám con Hỏa Tê Thú trưởng thành, còn có từ trong tay người Thôi gia cướp đến hơn mười viên Linh Tinh và mấy trăm viên Linh Thạch cực phẩm, đã có đủ vốn liếng vượt qua Lạc Nhật Đại Mạc, tới Thanh Khâu Sơn thì để các nàng xuống, ta trực tiếp đi Phù Tang Sơn là tốt rồi!
Phương Hành âm thầm hạ quyết định.
Trên thực tế, hắn cũng biết Lạc Nhật Đại Mạc rất nhiều hung hiểm, bất quá tuy hắn là Kim Đan sơ kỳ, nhưng Kim Đan trung kỳ bình thường cũng không phải đối thủ, gặp nguy hiểm cũng đủ để ứng phó.
Sau khi quyết định, màn đêm buông xuống liền ở bờ sông nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm ngày thứ hai, liền dẫn mười hai con tiểu hồ ly, kéo tường vân bay về phía Lạc Nhật Đại Mạc. Đi ngang qua Lạc Nhật Đại Mạc, sẽ không cần tiến vào khu vực chiến tuyến, trực tiếp ngự không rời đi, bên ngoài vạn dặm là 10 vạn dặm sa mạc, mịt mù không có người ở.
Đương nhiên, sau khi tiến vào Lạc Nhật Đại Mạc, Phương Hành mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản, Lạc Nhật Đại Mạc này với hắn mà nói vấn đề không lớn, dù gặp một ít Yêu Ma nguy hiểm, cũng có thể thoải mái giải quyết, hơn nữa thần thức của hắn cường hoành, gặp một ít tồn tại mạnh mẽ cũng có thể sớm cảnh giác tránh ra.
Bất quá đám tiểu hồ ly lại có chút không chịu được.
Trong koang mạc, khí hậu khắc nghiệt, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, dùng tu vi của hắn tự nhiên không thành vấn đề, nhưng đám tiểu hồ ly thì khổ rồi, cộng thêm các nàng từ nhỏ được nuông chiều, da thịt kiều nộn, tu vi lại yếu, thật có chút không chịu nổi, chỉ nửa tháng đã có mấy con tiểu hồ ly thần thái uể oải, như bị bệnh nặng.
- Nếu có một chiếc pháp thuyền thì tốt rồi...
Trong nội tâm Phương Hành bắt đầu huyễn tưởng, sau đó lưu ý, nói ra cũng may mắn, ba ngày sau, xa xa có tử vân quanh quẩn, biết rõ đây là pháp thuyền cỡ lớn thúc dục Linh Thạch chạy đi, cũng dùng trận pháp kích hoạt linh quang phòng ngừa gió bão, Phương Hành không khỏi vui vẻ, cảm thấy mấy con tiểu hồ ly này thật có phúc, vì vậy giá tường vân, lao về phía tử vân.
Một nén hương sau, quả nhiên thấy một chiếc pháp thuyền to lớn phá không bay đến, chung quanh tử vân trận trận.
- Đứng lại cho ta, ăn...
Phương Hành cưỡi mây ngăn ở trước thuyền, vung tay lên, muốn hô hai chữ kim ngôn của mình.
Rầm rầm rầm...
Còn không đợi hắn nói xong, trên pháp thuyền có mấy trận pháp công kích nhắm ngay hắn, bên trong càng có linh quang lóng lánh, lực lượng cuồng bạo tụ tập, tùy thời phóng ra lực lượng không thua tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, trong pháp thuyền cũng có vài đạo khí tức cường hoành bốc lên, khoảng chừng bốn năm khí tức thuộc về Kim Đan cảnh.
- Ai u...
Phương Hành nghĩ thầm người trên thuyền còn không dễ chọc, thuận miệng cười nói:
- Nghe ngóng sự tình, Yêu Đình đi thế nào?