Chương 484: Tiểu tổ Trục Yêu Minh
Chiếc pháp thuyền to lớn kia dài chừng trăm trượng, thân thuyền rộng lớn, toàn thân do một loại Thiết Mộc màu đen chế tạo, các mảnh ghép lại dùng Huyền Thiết liên tiếp, trên mạn thuyền thì bố trí mấy phù văn và đại trận tinh diệu, lộ ra phong cách cổ xưa rồi lại trang nghiêm, mà ở trên mạn thuyền thì khắc họa tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn rất trang nhã, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường.
Vốn Phương Hành ăn cướp, là muốn cướp pháp thuyền của các tu sĩ xâm nhập Lạc Nhật Đại Mạc săn giết Yêu tộc, chẳng qua hiện nay vùng Dực Châu chiến hỏa rất mạnh, khiến cho trong Lạc Nhật Đại Mạc thường ngày có không ít liệp yêu giả biệt tích, đợi ba ngày mới thấy một chiếc pháp thuyền, nhưng nhìn phòng ngự trên thuyền và phản ứng lành lạnh, liền biết thuyền này không dễ cướp, vội vàng sửa lại chủ ý.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, dù người trên pháp thuyền không dễ chọc, bất quá chạy lại không có vấn đề.
- Người phương nào cản đường?
Pháp thuyền giảm tốc độ, trong thuyền có thanh âm hùng hồn vang lên, như sấm rền cuồn cuộn.
Phương Hành chắp tay cười nói:
- Ta là muốn đi Yêu Đình, nếu đạo hữu thuận tiện, mang hộ ta một đoạn đường được không?
Lúc này trên pháp thuyền xuất hiện vài thân ảnh, có bốn năm lão giả áo tang đi ra, im ắng nhìn chằm chằm Phương Hành, mà ở trước pháp thuyền, vị trí đối mặt Phương Hành, lại xuất hiện một trung niên tóc rối bời, dáng người khôi vĩ, sắc mặt bất thiện nhìn qua.
Bên cạnh hắn có bốn năm tu sĩ trẻ tuổi, cả đám ăn mặc ngăn nắp, lúc này đang nằm ở bên mạn thuyền, hơi có chút tò mò nhìn qua, giống như chán đến chết, nhẹ nói chuyện với nhau.
- Chúng ta không phải thương thuyền, ngươi tìm lộn người, nhanh chóng nhường đường, nếu không sinh tử do mệnh!
Khuôn mặt tu sĩ trung niên lành lạnh, lạnh lùng mở miệng.
Hắn vừa nói ra, trên pháp thuyền, nhất thời có trận pháp phóng thích lực lượng cường đại, hào quang tăng lên một tí.
- Con mẹ nó, còn ngang tàn hơn ta?
Trong nội tâm Phương Hành mắng một tiếng, biết đám người kia thực có can đảm đánh tới, chỉ phải cười hì hì tránh đường.
Hắn đã nhìn ra, tu vi của đại hán kia đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, trong thân thể phảng phất như ẩn chứa lực lượng cường đại đến khó nói nên lời, mấy lão giả áo tang nhẹ nhàng lộ diện, lại quỷ mị biến mất kia, thân phận giống như người hầu, nhưng tu vi cũng đạt tới Kim Đan cảnh, xem ra người trên pháp thuyền này thân phận không tầm thường.
Thấy Phương Hành nhường đường, trung niên cũng không nói thêm gì, hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Nhưng thời điểm pháp thuyền chuẩn bị bay đi, bên mạn thuyền, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt, trên đầu đeo trâm ngọc màu xanh đột nhiên nhìn trung niên cười nói:
- Đông trưởng lão, ở trong hoang mạc khôn cùng gặp mặt, cũng coi như duyên phận, cần gì cự nhân xa ngàn dặm? Mang hộ bọn hắn đoạn đường cũng không có gì, không gian trên thuyền lớn như vậy, thêm bọn hắn cũng không chật!
Trung niên nhướng mày nói:
- Lăng tiểu tổ, vạn nhất bọn hắn ảnh hưởng khách quý trên thuyền...
Lăng cô nương kia mỉm cười nói:
- Bảo bọn hắn đứng ở trong khoang thuyền, chớ có đi loạn, còn có thể có chuyện gì?
Lúc này trung niên mới không nói, lạnh lùng vung tay lên, ý bảo Phương Hành có thể leo lên pháp thuyền, Phương Hành tự nhiên vui vẻ, xa xa chắp tay với Lăng tiên tử kia, mang theo một đám tiểu hồ ly lên thuyền, Lăng tiên tử chỉ cười nhạt một tiếng, cùng mấy người khác trở về phòng, trung niên lại dẫn Phương Hành đi tới một gian phòng, hỏi vài vấn đề và dặn dò.
Đối với thân phận của mình, Phương Hành thuận miệng nói dối, chỉ nói là một tán tu, du đãng bốn phía mà thôi, được trưởng bối của đám tiểu hồ ly nhờ vả, đưa các nàng về quê quán, lời ấy nửa thật nửa giả, cũng không dễ dàng lòi đuôi.
Trung niên cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò:
- Vận khí của ngươi không tệ, được Lăng gia tiểu tổ thiện tâm, thành thành thật thật ở đây, một ngày ba bữa sẽ không thiếu ngươi, chỉ là nhớ rõ, bình thường ít đi ra, nhất là hai tầng trên, càng không được xông loạn, vạn nhất ảnh hưởng tới ai, thì không phải một tán tu Kim Đan sơ kỳ như ngươi có thể trêu chọc được...
Phương Hành cười ha hả đáp ứng, thuận tay đút một viên Linh Tinh vào trong túi áo trung niên.
Trên thuyền có nô bộc thay Phương Hành quét dọn ra một gian phòng, nhưng là phòng ở dưới đáy nhất, bất quá không gian ước chừng mười trượng, khá rộng rãi, hơn nữa pháp thuyền vốn lơ lửng, dù là khoang đáy cũng có mấy cửa sổ lớn, quang huy sáng ngời, gian phòng bố trí cũng không tệ, sàn thuyền phủ thảm gấm, so với trước ăn gió nằm sương, thì quả thực có thể nói là Thiên Đường rồi.
Đám tiểu hồ ly đi vào phòng, trực tiếp nằm ở trên mặt thảm lộn mấy vòng, thoải mái không muốn hoạt động.
Như thế qua vài ngày, cũng khá thanh nhàn, Phương Hành thoả mãn, bọn tiểu hồ ly càng mãn ý.
Hắn dù sao cũng là Kim Đan cảnh, vài ngày ăn một bữa cơm cũng không có gì, nhưng đám tiểu hồ ly lại mỗi ngày phải ăn cơm, trước đó đều là Phương Hành nướng thịt sẵn, đói bụng thì cắt cho chúng nó, vừa lạnh vừa cứng, mùi vị lại không ngon, hôm nay ở trên pháp thuyền, lại ở gần chỗ các nô bộc, một ngày ba bữa, ăn đến bụng căng tròn.
Mà trong mấy ngày này, Phương Hành cũng dùng thần thức dò xét mấy lần, phát hiện hai tầng trên của pháp thuyền có rất nhiều cấm chế, đề phòng thần thức tìm kiếm, dùng thần thức của hắn, cưỡng ép đột phá thì dễ dàng, bất quá mình chỉ là người ăn nhờ ở đậu, nên không có ý tứ làm như vậy, chỉ có thể bình thường cẩn thận lưu ý, ngẫu nhiên dùng thần thức nghe lén các nô bộc nói chuyện phiếm, cũng nghe được không ít tin tức.
Nguyên lai tầng thứ hai ở là một đám thiếu gia tiểu thư gì đó, đều là đệ tử của đại thế gia trong Trục Yêu Minh, thế lực Trục Yêu Minh khổng lồ, phe phái phức tạp, trong đó lại dùng Lăng, Dư, Thôi, Mạc mạnh nhất, mà trên thuyền, mấy vị Kim Đan tiểu tổ của Lăng gia, Thôi gia, Mạc gia và Dư gia đều đầy đủ, có thể nói thân phận cực kỳ tôn quý.
Càng khiến người ngoài ý muốn là, ở tầng thứ nhất bất ngờ còn ở mấy vị khách quý mà hạ nhân cũng không dám tùy tiện nói chuyện, lai lịch thần bí, thân phận cao hơn đệ tử của bốn thế gia rất nhiều, ngay cả bọn hắn cũng chỉ có thể cẩn thận phụng dưỡng.
Ngoài ra Phương Hành còn âm thầm cảm thấy kỳ quái, Trục Yêu Minh chính là một ít thế lực lớn ở Thần Châu tới Nam Chiêm Bộ Châu xây dựng liên minh, chuyên vì trấn áp Yêu tộc mà sinh, ở Bắc Câu dừng chân mấy ngàn năm, lẫn nhau chinh chiến chém giết, đều nhiễm vô số máu tươi của đối phương, có thể nói bọn hắn và Yêu tộc là kẻ thù truyền kiếp, những nhân vật cấp tiểu tổ này, đều là mấy đại thế gia bỏ ra tâm huyết bồi dưỡng, có hi vọng đột phá Nguyên Anh cảnh, được bảo vệ cực kỳ khủng khiếp, lại đi Yêu Đình làm gì?
Lúc chạng vạng tối, Phương Hành nằm ở trên giường ngủ chờ giờ cơm, đám tiểu hồ ly đều đói đến chiêm chiếp kêu lên, Tiểu Nhất bưng mâm gỗ, lại cầm hồ lô rượu của Phương Hành, chuẩn bị đi phòng bếp lấy đồ ăn, thuận tiện giúp Phương Hành lấy chút rượu, Phương Hành là đại gia, những hồ ly khác tuổi còn nhỏ, việc này cũng chỉ có thể do nàng làm.
Cũng may Phương Hành bình thường ra tay xa xỉ, ban thưởng không ít Linh Thạch, nô bộc trên thuyền mười người cũng có chín người được qua chỗ tốt của hắn, bởi vậy tuy người yêu khác đạo, nhưng chỉ coi nàng là thị nữ của Phương Hành, sẽ không vô cớ khó xử nàng.
Hành lang đi tới thiện đường rất rộng rãi, đã thấy tốp năm tốp ba nô bộc ở chỗ này ăn uống, thấy tiểu hồ nữ còn thuận tiện đùa giỡn vài câu, Tiểu Nhất đỏ mặt, cúi đầu đi tới bếp, lặng lẽ nhét một viên Linh Thạch cho đầu bếp, sau đó thấp giọng nói:
- Thay Phương đại gia lấy chút thức ăn, rót đầy hồ lô rượu...
Đầu bếp đã được không ít chỗ tốt của hắn, vui đến cười tít mắt, cười nói:
- Vị tiền bối Kim Đan kia thật khách khí, ngươi trở về thay ta cám ơn ngài, cơm canh lập tức bưng tới, còn có một ít hoa quả tươi, ta lấy cho ngươi nhiều chút ít, để đám tiểu hồ ly kia ăn no, ta trước lấy cho ngài một bình rượu đã, quay đầu lại nói cho ngài ấy biết, đây chính rượu dâng cho khách quý, ta giấu cho ngài ấy một ít!
Đã có Linh Thạch, tính hắn lại nhiệt tình phúc hậu, rất nhanh đã bê ra một mâm thức ăn ngon, lại rót đầy hồ lô rượu, Tiểu Nhất bưng mâm gỗ, bởi vì tâm tình của đầu bếp tốt, lấy nhiều hơn bình thường chút ít, làm Tiểu Nhất bưng rất khó nhọc, từng bước một di chuyển, run rẩy đi về khoang thuyền.
Đầu bếp thấy vậy, đang định nhờ người bê giúp nàng trở về, đột nhiên ngẫng đầu, ngơ ngác một chút, sắc mặt đại biến, vội vàng chạy ra khỏi bếp, quỳ xuống, những nô bộc khác vốn tốp năm tốp ba uống rượu ăn cơm, theo ánh mắt của đầu bếp nhìn qua, nhất thời sắc mặt đại biến, quỳ xuống thỉnh an.
- Tiểu nhân bái kiến Thôi tiểu tổ...
Chỉ thấy sau lưng Tiểu Nhất, trên cầu thang đi tầng hai, bất ngờ đang có một thanh niên tóc quăn đi xuống, thanh niên này áo bào hoa lệ, thần sắc như có bệnh, lại là Trục Yêu Minh Thôi gia tiểu tổ, trên pháp thuyền này, ngoại trừ mấy vị khách quý tầng trên thân phận tôn quý nhất ra, thì hắn không thua ai cả, vì sao lại đến nơi này.
- Tiểu tổ, đây chính là tiểu hồ nữ bọn họ nói rồi!
Bên người Thôi thiếu chủ, còn đi theo một nha hoàn áo xanh, thấy Tiểu Nhất liền nhẹ nói.
Ánh mắt thanh niên kia sớm đã nhìn Tiểu Nhất, đồng tử tỏa sáng, qua nửa ngày mới khẽ gật đầu, thoả mãn nở nụ cười:
- Còn là mặt hàng tốt, cũng coi như may mắn, mấy cái trong nhà bất tiện mang theo, vốn tưởng đoạn đường này sẽ khổ sở vượt qua, không nghĩ tới ông trời lại đưa cho ta một cái!
Nha hoàn áo xanh thoáng có chút lo lắng, thấp giọng nói:
- Tiểu tổ, lão tổ dặn dò qua, bảo ngài trên đường khắc chế chút ít, không cho ngài mang mấy tiểu nha đầu trong nhà, chính là lo lắng mấy vị kia thấy được sẽ không thích...
Thanh niên khẽ cười nói:
- Chỉ là ngẫu nhiên chơi đùa, hơn nữa người không phải ta mang lên pháp thuyền, bọn hắn làm sao có thể biết? Tiểu hồ ly này là một tán tu dẫn tới a? Ngươi cho hắn mấy viên Linh Thạch, nói tiểu hồ ly này bản tiểu tổ mua lại, nếu như hắn không muốn chết, tốt nhất không nên lộ ra... Hắc hắc hắc hắc, cùng lắm thì chơi xong ta trả lại hắn...
Nói xong nheo mắt lại, ngón tay đưa tới cằm của Tiểu Nhất.