Chương 485: Một ngàn Linh Tinh
Cử động cợt nhả của thanh niên kia, làm cho Tiểu Nhất bị hù đến dựng tóc gáy.
Mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng những năm ở bên người Hồ Cửu Cô trốn đông trốn tây, tính cảnh giác cực cao, thời điểm Thôi tiểu tổ và nha hoàn áo xanh dò xét nàng, đã cẩn thận từng li từng tí dựa vào vách khoang, bây giờ thấy vậy không khỏi thét lên, ném khay và hồ lô rượu xuống, như tia chớp màu trắng bỏ chạy về phía khoang thuyền của Phương Hành.
Phản ứng kia quả thực có chút lớn, ngay cả thanh niên bệnh trạng cũng không ngờ tới, có chút ngẩn ngơ.
- Ha ha, thú vị, thú vị...
Con mắt của thanh niên bệnh trạng sáng ngời, cười ha ha, thu tay lại.
Dùng tu vi Kim Đan cảnh của hắn, muốn bắt Tiểu Nhất là dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả linh lực cũng không cần thuyên chuyển, chỉ có điều ở trước mặt nhiều nô bộc như vậy, hắn đường đường Kim Đan tiểu tổ, tự nhiên không tiện xuất thủ với một tiểu hồ ly, bởi vậy chỉ đứng chắp tay, tươi cười nhìn hồ nữ chạy trốn, bộ dáng thú vị dạt dào.
Nha hoàn áo xanh vô ý thức muốn ra tay, nhưng bỗng nhiên tầm đó, giống như có một ánh mắt nhìn về phía mình.
Loại ánh mắt này, không phải ánh mắt chân thật nhìn, mà là thần thức cảm ứng.
Chuẩn xác mà nói, là sau vách khoang thuyền, có người chú ý tới nàng.
Ánh mắt kia vừa nhìn tới, nàng đã cảm giác toàn thân mát lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể cứng ngắc.
Loại cảm giác này, là một loại cảm giác sinh tử không do mình khống chế.
Động tác của nàng cứng đờ, Tiểu Nhất liền được cơ hội, vèo... xông vào khoang thuyền.
Trong nháy mắt cứng đờ đó, thời gian quá ngắn, ngay cả sau khi nha hoàn áo xanh kịp phản ứng, cũng không biết vừa rồi một có phải ảo giác hay không. Mà Thôi gia tiểu tổ thì không hề phát hiện có dị trạng này, vẫn mỉm cười mở miệng:
- Mang nàng về, ở trên pháp thuyền, bản tiểu tổ còn không đến mức dùng sức mạnh. Ngươi đi tìm tán tu kia, mua tiểu hồ ly này lại, sau đó đưa đến phòng ta!
Nha hoàn áo xanh chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Nô tỳ minh bạch!
Thôi gia tiểu tổ mỉm cười nhìn thoáng qua phương hướng Tiểu Nhất đào tẩu, khóe miệng vui vẻ càng đậm.
Mà nha hoàn áo xanh thì có chút mê mang nhìn bốn phía, nhịn không được nghĩ mới vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác chứ.
- Hẳn là ảo giác, nếu không thật có người dùng thần hồn áp chế ta, vì sao tiểu tổ lại không biết?
Nha hoàn áo xanh nghĩ nghĩ, thoáng yên lòng.
Mặc dù tu vi của nàng chỉ là Trúc Cơ, nhưng thuở nhỏ được Thôi gia bồi dưỡng, kiến thức tự nhiên không kém, nàng từng nghe nói qua, nếu có tu sĩ thần hồn mạnh mẽ hơn mình quá nhiều, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn mình, thần hồn trùng kích, sẽ làm thần hồn của mình bị chấn nhiếp, không thể động đậy, cái kia đã không phải phạm trù pháp thuật, mà là áp chế trực tiếp nhất.
Chỉ có điều, nếu có người dùng thần hồn áp chế mình, lại không để tiểu tổ phát giác, như vậy tu vi của đối thủ kia cao đến trình độ nào? Hẳn là mình vì tăng tu vi, tu luyện tà pháp xuất hiện tai hại, nói không chừng đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, quay đầu lại phải nhờ tiểu tổ giúp mình điều trị mới được.
Nghĩ đến đây, nàng liền ngưng thần, chậm rãi đi về phía khoang thuyền kia.
Lúc này ở trong khoang, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét to:
- Ai? Ai dám truy ngươi?
Thanh âm kia lộ ra ngang ngược đến cực điểm, sau đó cửa khoang bị kéo ra, một nam tử mặc pháp bào màu xám xuất hiện ở trước mặt nàng, sau lưng hắn, một tiểu cô nương co đầu rụt cổ nhìn xem, nam tử áo xám đi tới hành lang, xoắn tay áo, giống như lưu manh muốn tìm người đánh lộn, ánh mắt đánh giá nha hoàn áo xanh:
- Là ngươi truy tiểu hồ ly nhà ta?
Nha hoàn áo xanh thấy hắn cử chỉ thô lỗ, nhất thời nhướng mày, lạnh giọng quát lên:
- Đây là địa phương ngươi có thể lớn tiếng ồn ào sao?
Nam tử áo bào xám kia tự nhiên là Phương Hành, cố ý liếc mắt nhìn nàng nói:
- Ngươi lại là cái rễ hành nào?
Mặc dù mình là Trúc Cơ, đối phương là Kim Đan cảnh, nhưng ở trên pháp thuyền, nha hoàn áo xanh thực không để Phương Hành vào mắt, lạnh lùng cười cười, thản nhiên nói:
- Ta là thay tiểu tổ nhà ta đến nói chuyện sinh ý với ngươi!
Con mắt Phương Hành híp híp:
- Tiểu tổ của ngươi lại là cái nào?
Nha hoàn áo xanh cười nhạt nói:
- Ngươi không cần biết tiểu tổ của ta là ai, chỉ cần biết hắn nói một câu là có thể đuổi ngươi ly khai, cũng có thể để ngươi vĩnh viễn không thể ly khai là được, hiện tại có thể nói chuyện chưa?
Trong nội tâm Phương Hành cười lạnh, trên mặt vẫn ngang ngược nói:
- Nói chuyện gì?
Nha hoàn áo xanh cười lạnh, liếc nhìn Tiểu Nhất trốn ở sau lưng Phương Hành nói:
- Nói thẳng đi, bên người tiểu tổ nhà ta thiếu thị nữ, ta cảm thấy tiểu hồ ly này không tệ, muốn mua nàng về, ngươi ra giá đi!
Nghe lời này, Tiểu Nhất không khỏi hoảng sợ, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Phương Hành.
- Ngươi tốt nhất nghĩ thông suốt lại trả lời, tiểu tổ nhà ta còn đang chờ người hầu hạ, hơn nữa hắn không thích bị người cự tuyệt!
Nha hoàn áo xanh nhìn về phía Phương Hành, trong thanh âm ẩn hàm áp lực:
- Hơn nữa, tiểu tổ nhà ta thân phận bực nào, một tiểu hồ ly như vậy, có thể tới hầu hạ, xem như là phúc phận của nàng, ngay cả ngươi, nếu có thể mượn việc này để cho tiểu tổ nhà ta nhớ nhân tình, ngày sau hồi báo chắc hẳn sẽ để ngươi thỏa mãn!
Ánh mắt của Tiểu Nhất đầy nước, có ý cầu khẩn nhìn Phương Hành.
Phương Hành thì có chút ngưng mắt, trong nội tâm cấp tốc xoay chuyển.
Hắn sớm đã biết rõ tính toán của đối phương, từ khi lên pháp thuyền luôn lưu tâm đề phòng, thậm chí còn thường xuyên bám một đạo thần thức lên người Tiểu Nhất, chính là vì ứng phó ngoài ý muốn, vừa rồi nha hoàn áo xanh muốn bắt Tiểu Nhất, chính là hắn cách vách khoang nhìn nàng một cái, áp chế thần hồn của nàng, mới để Tiểu Nhất có cơ hội trốn về khoang thuyền.
Sau khi phát hiện tâm tư của đối phương, hắn có chút buồn bực, thậm chí có chút buồn nôn, nếu những người này ưa thích Hồ Cơ thị thiếp, kia cũng không có gì, dù sao Hồ tộc trời sinh mị thái, từ phàm nhân đến tu sĩ, có thể ngăn cản được mị lực của các nàng thật đúng là không nhiều, nhưng Thôi gia tiểu tổ kia lại động tâm với Tiểu Nhất, cái này thì thật quá mức, nàng còn chưa có lớn lên a...
Lúc này thấy nha hoàn áo xanh kia khinh người kiêu ngạo, trong lòng của hắn đã tràn đầy lửa giận, trên mặt lại không tức giận chút nào, ngược lại cười to một tiếng, nói:
- Nguyên lai là vừa ý tiểu hồ ly này, ta còn tưởng là sự tình gì lớn lắm... nói thật, bản lão tổ chính là chuyên môn làm cái này, có sinh ý đương nhiên phải làm, không biết các ngươi chịu ra bao nhiêu tiền?
Tiểu Nhất nghe những lời này, cả người giống như bị hù ngây người, hai lỗ tai nhẹ nhàng run rẩy.
Mà thấy Phương Hành mở miệng đòi tiền, nha hoàn áo xanh không khỏi mỉm cười, biết rõ việc này dễ làm, sắc mặt ngược lại dễ nhìn chút ít, mỉm cười nói:
- Ngươi chịu bán thì tốt, muốn bao nhiêu tiền thì nói thẳng đi!
Phương Hành cười mỉm đánh giá Tiểu Nhất vài lần, cười hắc hắc nói:
- Vị đại tỷ này, ngươi xem tiểu hồ nữ này, tuy còn chưa trưởng thành, nhưng quả thực là mỹ nhân bại hoại a, tương lai còn phải như thế nào? Nói sau, lúc ấy ta vì bắt đám tiểu hồ ly này, phải bỏ ra cái giá rất lớn, hiện tại thương thế còn chưa khỏi...
Nói xong cố ý ho vài cái, phun ra một ngụm không biết là máu hay nước miếng lên thảm.
Hắn ở thời điểm kết đan, thân thể tan vỡ, không phải đan dược gì có thể trị, thương thế một mực chưa từng chuyển biến tốt đẹp, liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Nha hoàn áo xanh thấy hắn cử chỉ thô lỗ, nhất thời nhíu mày, lại nghe ra ngụ ý của hắn chính là đòi giá cao, vì vậy càng khinh bỉ, chậm rãi nói:
- Vậy chỉ một tiểu hồ nữ, có thể đáng mấy viên Linh Thạch, ngươi nói thẳng đi!
Tiểu hồ nữ rồi nhanh khóc lên, những thứ khác tiểu hồ ly cũng phát hiện bầu không khí không đúng, ánh mắt xương bóng bẩy xem đi qua.
Phương Hành cười càng thoải mái, vươn một ngón tay.
Nha hoàn áo xanh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngươi chớ cho rằng ta không biết giá, tiểu hồ nữ thuần huyết bực này, dù đưa đến Thần Châu, cũng không quá đáng 100 viên Linh Thạch cực phẩm, hoàn toàn biến hoá ra hình người, ngược lại có thể đáng cái 200 - 300 Linh Thạch cực phẩm, nếu tu vi của nàng đạt đến Trúc Cơ cảnh, vậy thì đáng mấy ngàn viên, hiện tại tu vi này... Được rồi, cho ngươi 100 viên Linh Thạch đi!
Vốn muốn đè giá cả, bất quá nghĩ lại, không nguyện vì mấy viên Linh Thạch mà lải nhải.
Lại không nghĩ đến, Phương Hành nghe vậy nhất thời bật cười:
- 100 viên Linh Thạch cực phẩm, đuổi ăn mày sao?
Sắc mặt nha hoàn áo xanh lạnh xuống, không vui nói:
- Hoang đường, tiểu hồ ly như vậy, ngươi còn muốn ngàn viên Linh Thạch sao?
Phương Hành nhẹ gật đầu nói:
- Đương nhiên là một ngàn viên, bất quá không phải Linh Thạch, mà là Linh Tinh...
Bành!
Nha hoàn áo xanh giận tím mặt, vỗ bàn quát:
- Làm càn!
Lúc này nàng là thật giận tím mặt, nếu Phương Hành thực đòi ngàn viên Linh Thạch, cái kia cũng chỉ là công phu sư tử ngoạm mà thôi, song phương còn có thể nói chuyện, nhưng hắn đòi ngàn viên Linh Tinh, cái này quá không hợp thói thường, lời nói không dễ nghe, giá trị của nàng cũng không được ngàn viên Linh Tinh, thậm chí 100 viên cũng không đáng, cái này còn thương lượng gì nữa?
- Càn con mẹ ngươi!
Phương Hành càng điên, dùng sức vỗ còn lớn hơn, cái bàn bị hắn đập thành mảnh vỡ, quát:
- Ngay cả ngàn viên Linh Tinh cũng không nỡ, còn nói sinh ý cái rắm? Hôm nay ta đặt lời ở chỗ này, lấy ra ngàn viên Linh Tinh, mang hồ ly đi, thiếu một viên ta cũng không bán, hơn nữa không cho nợ...