Lược Thiên Ký

Chương 486: Không sợ lớn chuyện

Chương 486: Không sợ lớn chuyện

Một chưởng này, làm đám tiểu hồ ly sợ hãi, cả đám rúc ở sau lưng Phương Hành, hơn mười cái đầu nhỏ từ sau lưng của hắn dò xét ra, nha hoàn áo xanh cũng bất ngờ, vội vàng đứng dậy, lui về phía sau vài bước, dù sao tu vi của nàng chỉ là Trúc Cơ tầng hai, đối mặt Kim Đan cảnh còn có chút bất an, sắc mặt hơi khó coi.
Bất quá động tĩnh trong phòng sớm đã kinh động đến thị vệ chung quanh, bốn năm tu sĩ mặc pháp bào màu đen lách mình vọt vào khoang thuyền, thậm chí còn có một lão giả như u linh xuất hiện ở cửa hầm, dũng khí của nha hoàn kia nhất thời tăng lên, quát:
- Người đâu, ném cuồng đồ không biết trời cao đất rộng này ra ngoài cho ta, tiểu hồ nữ lưu lại, nếu như dám phản kháng, giết!
Đám thị vệ kia không hỏi nguyên do, lành lạnh bức tới.
Lão giả áo tang chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề đi tới, cũng không có ý tứ ra tay, theo hắn, tuy đám thị vệ kia chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng ở trên pháp thuyền, không tin Phương Hành có gan phản kháng.
- Nếu như không muốn chết, thì ngoan ngoãn lăn xuống thuyền!
Đám thị vệ kia bức lên, một người thò tay đi bắt Tiểu Nhất, mấy người khác thì bắt Phương Hành, khuôn mặt âm lãnh, cùng lúc đó, một viên Linh Thạch đỏ rực bị nha hoàn áo xanh ném qua, lăn ở bên chân Phương Hành, thẳng đến lúc này nàng còn nghĩ không muốn nợ Phương Hành, cầm một viên Linh Thạch đuổi hắn ly khai pháp thuyền.
Phương Hành nở nụ cười nói:
- Nói muốn bàn sinh ý, vậy thì ngồi xuống nói chuyện làm ăn, không nói sinh ý nữa...
Còn chưa nói hết đã ra tay, thân hình như tia chớp, hóa thành một bóng dáng nhàn nhạt, trong nháy mắt đi đến trước người nha hoàn áo xanh, trở tay đánh nàng bay ra ngoài, đụng nát cửa hầm, sau đó thân hình Phương Hành lóe lên trở lại, vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư, nói tiếp:
- Ta còn gần không muốn đi!
- Muốn chết!
Đám thị vệ kinh hãi, đồng thời tế lên Pháp khí đánh tới Phương Hành.
Ngay cả lão giả áo tang canh giữ ở cửa hầm, ánh mắt cũng lạnh lẽo, như chuẩn bị ra tay.
Phương Hành cười ha ha, bỗng nhiên nói:
- Muốn ép mua ép bán sao? Không giảng đạo lý nha!
Hai tay hợp lại, lực lượng vô hình tuôn ra, ầm ầm... đám thị vệ bị chấn rơi Pháp khí, sau đó lực lượng vô hình bắn ra, cả đám như diều đứt dây bay ra ngoài.
- Cuồng đồ, dừng tay!
Lão giả áo tang lạnh giọng quát, thân hình bỗng nhiên lao qua.
Phương Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, lành lạnh liếc mắt nhìn hắn, lão giả áo tang rùng mình, thế công hơi trì hoãn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, ở cửa khoang xuất hiện một thanh niên thần sắc phẫn nộ, chính là Thôi gia tiểu tổ. Hắn vốn ở lân cận chờ tin tức tốt, lại không nghĩ rằng sự tình sẽ náo lớn như vậy. Vội vàng tới ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía người trong khoang thuyền, mang theo sát khí hung ác.
- Đám phế vật không có mắt, không biết có khách quý ở phía trên sao. Dám đấu pháp ở chỗ này?
Thôi gia tiểu tổ đầy mồ hôi lạnh, âm tàn quát lạnh.
- Tiểu tổ, cái này... hỗn đản kia hắn...
Nha hoàn áo xanh bụm lấy gò má sưng vù đứng lên, chỉ vào Phương Hành, muốn cáo trạng.
Nhưng không đợi nàng nói xong, Phương Hành đã kêu lên:
- Con mẹ nó, tiểu tiện nhân ngươi còn có mặt mũi nói ta? Ta bất quá là đi nhờ thuyền, ngươi tới nói chuyện làm ăn, nói cái gì Thôi gia tiểu tổ của các ngươi coi trọng tiểu hồ ly của ta, không bán không được, còn bảo ta tùy tiện ra giá, ta ra giá tiền, ngươi ngược lại không chịu trả?
Thời điểm nói ra những lời này, hắn vận chuyển linh lực, tựa như lôi âm ầm ầm rung động.
Sắc mặt Thôi gia tiểu tổ trắng bệch, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Phương Hành quát khẽ:
- Ngươi câm miệng cho ta!
- Tiểu tổ, tiểu tổ, ngươi đừng nghe hắn nói mò, người này...
Nha hoàn áo xanh bị Phương Hành tiện tay giội nước bẩn cũng kinh hãi, vội vàng phản bác.
- Ta nói câm miệng!
Trong mắt Thôi thiếu gia quả thực muốn phun ra lửa, đột nhiên trở tay tát nha hoàn bay ra ngoài, đến lúc này thì đôi má của nàng đã cân bằng, thân hình nện vào vách khoang, cốt cách muốn nứt, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Thôi thiếu gia, nàng không dám lên tiếng, rầu rĩ cắn răng, trên mặt đã tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, nước mắt chảy dài.
Ba!
Thôi gia tiểu tổ ném một cái túi trữ vật xuống đất, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Phương Hành:
- Nếu như không muốn chết, cầm số tiền này, lưu lại tiểu hồ ly, hiện tại cút ra pháp thuyền cho ta, nhiều lời một chữ ta sẽ lấy mạng của ngươi!
- Hắc hắc...
Phương Hành nhặt túi trữ vật lên, nhìn nhìn, chỉ có chừng trăm viên Linh Thạch cực phẩm, khóe miệng khinh thường, nhét túi trữ vật vào trong ngực, lại không giao người, nghiêng đầu nhìn Thôi gia tiểu tổ nói:
- Không đủ...
- Không đủ?
Thôi gia tiểu tổ nao nao, có chút xấu hổ.
Trong túi trữ vật kia, ít nhất cũng có bốn năm trăm viên Linh Thạch thượng phẩm, hỗn đản này lại nói không đủ?
Phương Hành rất nghiêm túc nói:
- Vừa rồi định giá là ngàn viên Linh Tinh, chút tiền ấy của ngươi có thể mua được vài sợi lông hồ ly...
- Một ngàn Linh Tinh?
Thôi gia tiểu tổ giận dữ, thanh âm sắc bén, hai đồng tử ẩn ẩn biến thành màu tím, tràn ngập sát khí.
- Ta nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại dám đùa nghịch ta?
- Ta đang nói chuyện làm ăn, ai có thời gian đùa nghịch ngươi?
Đột nhiên Phương Hành hét lớn:
- Đây chính là nha hoàn của ngươi chính miệng nói, hơn nữa nàng nói đại biểu ý của ngươi, ta nói, ngươi đường đường Thôi gia tiểu tổ, cũng không phải kẻ nghèo hèn gì nha, đã nói một ngàn viên Linh Tinh, ngươi lại không nhận nợ sao? Con mẹ nó, ngươi cắn răng làm gì? Muốn động thủ? Chúng ta đi lên đánh một trận, xem ta không gọt đầu ngươi...
Nói xong tùy tiện xoắn tay áo, như muốn động thủ.
- Ngươi... Ngươi dám...
Thôi gia tiểu tổ sợ hãi, tuy là đang uy hiếp, nhưng lời nói đã lộ ra chột dạ.
Phương Hành nói:
- Ta có cái gì không dám, là các ngươi quỵt nợ, ta buôn bán công bình liêm chính, chiếm cứ đạo lý, không sợ người nghe!
Nói xong vung quyền, Thôi Thiểu Đình càng hận, chỉ là thật sợ sự tình náo lớn hơn.
Trên thực tế hắn cũng tính toán có chút duyên phận với Phương Hành, trước đó dẫn người đi săn tiểu hồ ly, giết Hồ Cửu Cô, đúng là đường đệ Thôi Thiếu Phong của hắn, hắn thân là Thôi gia tiểu tổ, sẽ không làm những sự tình bỉ ổi kia, bất quá Thôi Thiếu Phong vì nịnh bợ hắn, mỗi khi có mặt hàng tốt, đều sẽ đưa tới chỗ của hắn.
Kể từ đó, khẩu vị của Thôi Thiểu Đình càng lúc càng nặng, chuyên ưa thích tiểu hồ nữ chưa trưởng thành, ở trong nhà hắn, tự nhiên nuôi nhốt không ít, bất quá lúc này có khách quý Thần Châu đến, tăng thêm yêu thích của hắn không phải hay ho gì, bất tiện mang theo trên người, cứ như vậy chịu khổ mười ngày, vừa nghe trên thuyền có tiểu hồ nữ xinh đẹp, lại nhất thời có chút động tâm, thế là dẫn nha hoàn áo xanh xuống nhìn.
Hơn nữa hắn vốn tưởng rằng, Phương Hành chỉ là một tán tu, tu vi cũng không có gì đặc biệt, người tại ở trên pháp thuyền, mình còn không phải một ánh mắt, có thể bức đối phương đưa hàng tới cửa? Huống chi hắn vì không phức tạp, còn chuyên môn phái thị nữ của mình đến khách khách khí khí mua sắm? Dụng tâm như vậy, thật đã rất cẩn thận làm việc.
Chỉ là ai nghĩ đến, vậy mà sẽ gặp một cuồng đồ như vậy?
Một ngàn Linh Tinh, sao ngươi không đi cướp cho nhanh?
Thôi Thiểu Đình phát hiện, hỗn đản này căn bản là cố ý tìm phiền toái!
Sự tình náo lớn như vậy, hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng tới hành trình.
Từ thực lực mà nói, hắn thực không để Phương Hành vào mắt, nhưng lại sợ một khi động thủ, sẽ kinh động đến khách quý, sở thích của mình lại không dễ nghe, nếu như vừa rồi gia hỏa này nói bị khách quý nghe được, dù người ta tự trọng thân phận, sẽ không nói mình cái gì, nhưng mình đại biểu Thôi gia, ở trong suy nghĩ của đối phương sẽ giảm thấp rất nhiều.
Bởi vậy trong lúc nhất thời, hắn cảm giác quá khó giải quyết.
- Thôi Thiểu Đình, không biết khách quý thích thanh tĩnh sao? Ngươi đang giở trò quỷ gì?
Lúc này có người quát khẽ, mấy nhân ảnh xuất hiện ở cửa hầm, thị vệ ở chung quanh thấy vậy, lập tức cúi đầu hành lễ.
Trong mấy người kia, bất ngờ có Đông trưởng lão lái thuyền, cùng với Lăng tiểu tổ ngày đó cho phép Phương Hành lên thuyền, ngoài ra còn có mấy thanh thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá, dù trên pháp thuyền có trận pháp cách âm, nhưng diện tích quá nhỏ, Phương Hành rống to, sớm đã kinh động đến bọn họ.
- Ngay cả bọn hắn cũng bị kinh động, không biết mấy vị khách quý có nghe được không...
Thấy hai người kia tới, Thôi gia tiểu tổ quả thật rất muốn ăn tươi Phương Hành
- Lăng thế muội, Đông trưởng lão, mời giúp ta một tay, bắt lại cuồng đồ này!
Hắn bỗng nhiên quyết định, âm lãnh mở miệng, không tiếc xin hai người kia giúp đỡ.
Hắn tự nghĩ dù mình bắt Phương Hành cũng không thành vấn đề, nhưng một khi Kim Đan liều mạng, động tĩnh kia quá lớn, mà hắn lại không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, nếu ba người liên thủ, ngược lại có khả năng trong nháy mắt khống chế Phương Hành.
Lăng gia tiểu tổ và Đông trưởng lão thấy vậy, ánh mắt đều nhìn về phía Phương Hành.
- Các ngươi muốn chơi sao? Ta không ngại!
Phương Hành cảnh giác nhìn bọn hắn, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, từ trong túi trữ vật lấy ra một xấp phù triện.
Thôi Thiểu Đình nhìn thấy không khỏi giật nảy mình, con mẹ nó, tất cả đều là Bạo Viêm Phù.
Dùng loại phù triện này đấu pháp, uy lực chưa chắc có thể xúc phạm tới hắn, nhưng mấu chốt là động tĩnh quá lớn a!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất