Chương 488: Dị Hỏa thần tính
Pháp thuyền vững vàng đi về phía trước, trong chớp mắt lại đi hơn nửa tháng.
Pháp thuyền này có đầy đủ Linh Thạch, ngày đêm đi gấp, tốc độ lại nhanh, trên cơ bản chừng hai tháng là có thể đi ngang qua Lạc Nhật Đại Mạc, nói cách khác, hôm nay không sai biệt lắm đi đã qua một nửa khoảng cách. Chỉ có điều trên đường đi, ngẫu nhiên cũng sẽ dừng lại, hoặc cải biến phương hướng, đi tìm những chỗ nghe đồn có dị bảo hoặc linh dược, nên chậm trễ chút ít thời gian.
Ở trong nửa tháng này, Thôi Thiểu Đình không có xuất hiện nữa, giống như thật sự nhận mệnh, mặc Phương Hành mang một đám tiểu hồ ly ăn uống miễn phí, bất quá Phương Hành lại biết, tiểu hỗn đản Thôi gia kia càng biết điều, thì càng nói rõ hắn âm hiểm, nói không chừng không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ cực kỳ hung ác.
Tuy suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, nhưng hắn chỉ đề cao cảnh giác mà không chịu rời đi, không hiểu bị Lăng tiểu tổ lợi dụng, trong lòng hắn rất căm tức, không ngủ với nàng một đêm thật không cách nào tiêu hận...
Tuy Thôi Thiểu Đình chưa ra tay, nhưng Phương Hành và đám tiểu hồ ly ở trên pháp thuyền bị ghẻ lạnh hơn không ít, dù các nô bộc ngầm đồng ý bọn hắn ở trong pháp thuyền, nhưng thái độ lại đại biến, dù lại đưa tiền, cũng khó nhìn thấy những nô bộc kia tươi cười, cả đám lạnh lùng nhìn bọn họ, như có thâm cừu.
Đối với sự tình này Phương Hành cũng minh bạch, những nô bộc kia thân phận hèn mọn, tự nhiên không dám kết giao với kết thù của Thôi Thiểu Đình, không tích cực dẫn đầu đối phó mình, là nhờ có tu vi Kim Đan cảnh chấn nhiếp, đối với chuyện này hắn cũng không nói gì, bình thường đến phòng bếp lấy cơm, cũng không sai Tiểu Nhất làm thay nữa, mà tự mình đi qua đoạt.
Mỗi ngày nhìn đám tiểu hồ ly ăn bụng căng tròn, trong lòng hắn không khỏi có chút bi ai, hôm nay mình đã là Kim Đan cảnh, phóng tới chỗ bình thường đủ để làm lão tổ, kết quả mỗi ngày chạy đi phòng bếp tranh ăn với một đám tạp dịch...
Ngoài ra lúc nhàn rỗi không có việc gì, hắn cũng cân nhắc kế hoạch cướp bóc của mình, bất quá cơ hội lại khó tìm, dù sao mình chỉ là Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa nhục thân bị thương, phát huy không ra thực lực mạnh nhất, cứng đối cứng hiển nhiên là tự mình chuốc lấy cực khổ, không nói đám lão bộc và người Trục Yêu Minh trên pháp thuyền, chỉ nói mấy vị khách quý tầng trên nhất, cũng không phải dễ đối phó.
Tuy hôm nay hắn không cách nào triệt để tản ra thần niệm dò xét cả pháp thuyền, nhưng dù gì cũng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Kinh đến tiểu thành, loáng thoáng cảm ứng được, ở trên pháp thuyền có vài đạo khí tức mà ngay cả mình cũng phải kiêng kị, vài đạo khí tức này, hơn phân nửa là "khách quý" ở trên pháp thuyền kia.
Thời điểm hắn suy nghĩ, có cần ở lúc sắp đến biên giới Lạc Nhật Đại Mạc tìm cơ hội bỏ chạy không, pháp thuyền lại nghênh đón dị biến. Phía tây bắc Lạc Nhật Đại Mạc, loáng thoáng có nhiệt độ rất cao truyền tới, hơn nữa theo pháp thuyền đi về phía trước, loại cảm giác này càng mãnh liệt, hỏa diễm kia, cường đại mà tinh khiết, như có thần tính.
Người trên pháp thuyền cũng phát giác được hỏa diễm kia bất phàm, hạ lệnh pháp thuyền quay đầu, bay về chỗ hỏa diễm.
Phương Hành cũng biết rõ, tục truyền năm đó Lạc Nhật Đại Mạc có Yêu Tiên vẫn lạc, tu vi tiêu tán, hủy diệt hết thảy sinh cơ ba châu của Bắc Câu mới hình thành, tuy tĩnh mịch hoang vu, nhưng lại có vô số cơ duyên, có một ít linh thảo đặc dị, cũng có một ít mạch khoáng thần tính, yêu hóa dị thú, ngày thường mạo hiểm giả xâm nhập sa mạc, rất nhiều là vì tìm kiếm những cơ duyên này.
Ngày thường pháp thuyền cũng sẽ lưu ý điều tra linh thảo thần mỏ ven đường, hôm nay cảm thấy Hỏa chủng kia đặc dị, tự nhiên sẽ tiến tới kiểm tra, dù sao nơi Yêu Tiên vẫn lạc, đến tột cùng sẽ xuất hiện cơ duyên gì, thì ai cũng nói không rõ ràng.
Pháp thuyền ầm ầm tiến lên, càng đến gần vị trí hỏa diễm, nhiệt độ trong pháp thuyền cũng càng cao, mấy con tiểu hồ ly đều không thể chịu được, lè lưỡi nằm trên mặt đất, Phương Hành sợ chúng nóng chết, vội vàng bày mấy trận pháp chống cự sóng nhiệt, mà hắn thì tựa vào vách thuyền, tinh tế cảm ứng tính chất của hỏa diễm, lông mày dần dần nhăn lại.
- Hỏa diễm này lại có chút giống Tam Muội Chân Hỏa, chẳng lẽ là năm đó Yêu Tiên vẫn lạc lưu lại?
Trong lòng hắn cũng có chút kinh dị, nếu Hỏa chủng này là thật, như vậy chỉ có thể nói người trên pháp thuyền vận khí không tệ, cơ duyên như vậy, ở trong Lạc Nhật Đại Mạc là như ẩn như hiện, không thể nắm lấy, nếu không sớm đã bị Yêu Đình hoặc cường giả của Trục Yêu Minh tiến đến tìm, cơ duyên này xuất hiện, cùng thiên thời, địa lợi có quan hệ thật lớn, chỉ có thể ngẫu nhiên đụng phải.
Người trên pháp thuyền hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, một khắc không ngừng tiến đến, sau khi đi tới vài nghìn dặm, mọi người đến trước một sơn cốc, sơn cốc này giống như bị một búa bổ xuống, hình thành khe hở to lớn, đất cát đều hiện lên màu hồng đỏ thẫm, từ xa nhìn lại, như có ngọn lửa hơi mờ lăng không thiêu đốt, cực kỳ quỷ dị.
Pháp thuyền đến nơi này, thì không cách nào tiến lên nữa, Trúc Cơ cảnh đã không thể chống cự.
Vèo vèo…
Vài vầng sáng từ trên pháp thuyền lóe lên, có mấy thân ảnh lao thẳng về phía sơn cốc.
- Ân? Ba người này hẳn là khách quý mà Trục Yêu Minh nói?
Phương Hành thông qua cửa sổ bên cạnh khoang thuyền, bắt đến mấy thân ảnh kia, cũng thầm cảm thấy có chút kinh hãi.
Mấy vầng sáng kia đều là tu sĩ hiển hóa, khí tức rất bất phàm, ngay cả hắn cũng mơ hồ có chút kiêng kị.
Hơn nữa sau khi vài vầng sáng kia rời khỏi, hắn cũng rõ ràng cảm giác trên pháp thuyền không còn khí tức nguy hiểm cho mình, chắc hẳn ba tu sĩ kia, chính là người một mực để hắn có cảm giác áp lực. Ba người này bình thường ở trên pháp thuyền, cơ hồ chỉ bế quan không ra, căn bản không thấy được, hôm nay vì Hỏa chủng ẩn chứa thần tính, mới rốt cục hiện thân, tiến về trước dò xét.
- Ba vị kia đã đi, ta cũng đi qua xem một chút...
Trên pháp thuyền, có người thản nhiên nói, thân hình Na Di, hóa thành lưu quang bay vào trong cốc, đúng là Lăng gia tiểu tổ.
- Ta cũng đi!
- Đã có cơ duyên bực này, dù thế nào cũng phải nhìn xem mới được...
Vài tiếng quát khẽ vang lên, lại có ba đạo lưu quang đi theo đằng sau, đúng là mấy vị tiểu tổ của Trục Yêu Minh.
Bọn hắn ẩn ẩn có ý muốn biểu hiện ở trước mặt mấy vị "khách quý" kia, hôm nay thấy ba vị khách quý kia đều bị Hỏa chủng thần bí hấp dẫn, thì làm sao cam tâm tiếp tục lưu lại trên pháp thuyền?
Bất luận là vì cơ duyên hay vì tranh công, đều phải theo sau mới được.
Bất quá có tư cách theo sau cũng chỉ có bọn hắn, mấy lão bộc áo bào xám cùng với Đông trưởng lão điều khiển pháp thuyền, tuy tu vi mạnh mẽ, nhưng không thể ném pháp thuyền mặc kệ, chỉ có thể ở lại trấn thủ, chờ đợi bọn hắn truyền tin tức về.
Phương Hành cũng có chút tò mò, lại không tiện đuổi theo, bất quá cũng có biện pháp, từ trong túi trữ vật, lấy ra một Cổ Ngọc hình loan nguyệt, đúng là Nguyệt Như Ý lúc trước từ trong tay Bái Nguyệt Thị lấy được, trầm thấp niệm tụng vài câu chú ngữ, sau đó rót linh lực tinh khiết vào, Nguyệt Như Ý lập lúc bay lên, sau đó bị hắn lặng lẽ đưa vào trong bầu trời đêm.
Nguyệt Như Ý là một dị bảo, không có tác dụng công thủ, nhưng dùng dò xét lại cực kỳ tốt, không chỉ dò xét phạm vi cực lớn, khí tức càng như nguyệt quang, dù bị thần thức của tu sĩ cảm ứng, cũng sẽ không nghi ngờ, hơn nữa lúc này vừa vặn nửa đêm, trên không trung trăng tròn treo cao, dị bảo kia lại càng bí ẩn, vô luận là phạm vi dò xét hay khống chế khoảng cách, đều có chỗ tăng lên.
Dưới sự khống chế của thần thức, Nguyệt Như Ý trốn vào bầu trời đêm, ngay lập tức viễn độn trăm dặm, như một con mắt ở trên cao nhìn xuống, bao quát đại địa.
Ở trong tầm mắt, chỉ thấy phía trước ba vầng sáng, phía sau bốn đạo lưu quang, nhanh chóng dọc theo sơn cốc phi độn.
Ba vầng sáng phía trước, chắc hẳn chính là khách quý trên pháp thuyền, ở dưới Nguyệt Như Ý, tuy có thể nhận biết sự hiện hữu của bọn hắn, nhưng nhìn không ra cái gì, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, bởi vì Nguyệt Như Ý chỉ là dị bảo dò xét, tương đương với thần niệm của Phương Hành chiết xạ đại địa, thần thức cảm ứng được, hắn có thể "nhìn" thấy, khoảng cách càng gần, thì sẽ càng rõ ràng.
Ba vị khách quý kia đều là thế hệ tu vi tinh thâm, thần thức cường đại, Phương Hành lo lắng thần thức cách bọn họ thân cận quá sẽ bị phát giác, nên không dám cưỡng ép nhìn quét hình dạng của bọn hắn, bởi vậy ở trong tầm mắt chỉ là cái bóng mơ hồ.
Quanh người bọn hắn đều khởi động Đan quang, chống cự hỏa lực kinh người của Xích cốc, hóa thân lưu quang bay vút, một nén hương sau, bọn hắn ngừng lại ở trước một hang đá cuối Xích cốc, phân ba góc, vây quanh cửa hang.
- Chẳng lẽ thật là năm đó sau khi Yêu Tiên vẫn lạc, thần tính còn sót lại hóa thành Hỏa chủng sao? Vận khí của chúng ta thực tốt như vậy?
Một cái bóng nhìn thoáng qua hang đá, bỗng nhiên cười phá lên, có vẻ rất vui thích.
Bóng dáng thứ hai lại nói:
- Không phải chúng ta gặp may vận, mà là Yêu Đình bố trí ảnh hưởng đến đây, tỉnh lại thần tính của Yêu Tiên!
Bóng dáng thứ ba nghe thanh âm là của nữ tử, nghe vậy cười nói:
- Lần này động tác của Yêu Đình thật không nhỏ, bất quá bởi như vậy, chẳng phải nói dị bảo khác của Yêu Tiên cũng sẽ thức tỉnh?
Người thứ hai hừ một tiếng, nói:
- Đừng có nằm mộng, những dị bảo kia sớm đã bị mấy lão gia hỏa trong Yêu Minh tập trung, dù thức tỉnh, cũng sẽ tự động bay về Yêu Đình, nếu không ngươi cho rằng chúng bình tĩnh như vậy, ở thời điểm trọng yếu như vậy, sẽ không sai người tiến vào Lạc Nhật Đại Mạc sao? Mảnh vỡ thần tính hóa thành hỏa diễm kia, là cơ duyên duy nhất chúng ta có thể tìm được mà thôi!
Nữ tử nói:
- Có thể được những hỏa diễm thần tính này cũng tốt, nếu có thể dung nhập Kim Đan, đối với tu vi của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều!
Người thứ nhất cười dài, nhìn bóng dáng thứ hai nói:
- Vậy mời Hạc sư huynh dẫn Thần Hỏa xuất hiện đi!