Lược Thiên Ký

Chương 487: Không mua không được

Chương 487: Không mua không được

Trong lúc nhất thời, cục diện giằng co xuất hiện.
Dù bên Thôi Thiểu Đình chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng lại không dám ra tay với Phương Hành.
- A, Thôi thế huynh, cũng không phải ta nói ngươi, kỳ thật tật xấu ưa thích tiểu yêu tinh của ngươi, trong Trục Yêu Minh chúng ta ai ai cũng biết, bất quá kia là việc riêng của ngươi, nên không ai nói cái gì cả, nhưng hôm nay lại có chuyện quan trọng, ngươi còn không để ý đại cục, hơn nữa vị đạo hữu này là ta mời lên pháp thuyền, tốt xấu gì cũng tính là khách quý của ta, ngươi làm như vậy, ngay cả ta cũng sẽ mất mặt, được rồi, chính ngươi gây ra nhiễu loạn, thì tự mình xử lý đi!
Lăng tiểu tổ nhìn Phương Hành và bầy tiểu hồ ly phía sau hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng cười cười, quay người ly khai.
- Lăng thế muội, ngươi...
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Thôi Thiểu Đình nhất thời đại biến, mà sắc mặt Phương Hành thì hiện lên vẻ tức giận.
Lúc này Thôi Thiểu Đình mới ý thức tới, Thôi gia mình và Lăng gia của đối phương, tuy cùng thuộc Trục Yêu Minh, nhưng vốn không hòa thuận, ở Phong Châu đã âm thầm đọ sức không biết bao nhiêu lần, hôm nay bởi vì có mục đích chung, mới ngồi ở trên một cái thuyền, hiện tại chỉ sợ nữ nhân này còn ước gì mình náo lớn, để giảm xuống ấn tượng của mình ở trong lòng khách quý...
Mà Phương Hành thì từ trong lời nói của Lăng tiểu tổ nghe ra ý tứ khác, nhịn không được nghĩ: Chẳng lẽ lúc ấy cô gái này mời mình lên thuyền, chính là bởi vì biết tật xấu của Thôi gia thiếu chủ, nên cố ý bày cục?
Nói như thế, nữ tử bề ngoài giống như người tốt kia, lại là loại cực kỳ âm hiểm.
Mấu chốt nhất là, các ngươi thích đấu như thế nào thì đấu, nhưng liên lụy Phương lão tổ ta vào, vậy thì sự tình lớn rồi!
Đông trưởng lão thấy tràng diện này, cũng cau mày nói:
- Thôi tiểu tổ, không nên hành động theo cảm tình, vạn nhất khách quý bị quấy nhiễu, trách tội xuống, cái tội này không nhỏ đâu, nhanh đuổi bọn hắn ra đi...
Dứt lời, ánh mắt cũng không vui quét qua đám người Phương Hành, vung ống tay áo đi ra ngoài, không muốn dính vào vũng nước đục này.
Thôi Thiểu Đình thì mặt mày méo mó, sát khí trên người giống như thủy triều phập phồng bất định.
Phương Hành thì cười phá lên, rất chân thành nhìn đám tiểu hồ ly nói:
- Nếu như tên hỗn đản này dám động thủ, ta đưa các ngươi lên boong thuyền, sau đó các ngươi dốc sức liều mạng hô: Thôi Thiểu Đình, ngươi không biết xấu hổ, lại bảo chúng ta cùng hắn ngủ một đêm... vừa lớn tiếng hô, vừa lao về phía mấy gian phòng hoa lệ kêu cứu mạng, biết không?
Lúc này hồ nữ đã hiểu tâm tư của Phương Hành, tuy tuổi nàng còn nhỏ, không biết trong nội tâm Phương Hành có nhiều gian kế như vậy, nhưng phát hiện "Phương đại gia" không phải người xấu, hôm nay lại muốn cùng người xấu chính thức dốc sức liều mạng bảo vệ mình, hốc mắt đỏ hồng, dùng sức gật đầu, thanh thúy trả lời:
- Biết rõ!
Đám tiểu hồ ly ở bên cạnh âm thanh như trẻ con đang bú trả lời "biết rõ", không biết nói chuyện thì "chiêm chiếp" kêu hai tiếng.
Thôi Thiểu Đình hận đến nghiến răng, quả thực không dám tưởng tượng hậu quả khi một đám tiểu hồ ly chạy loạn ở trên boong thuyền.
- Các ngươi đi đi!
Mặt mày méo mó nửa ngày, hắn bỗng nhiên hạ quyết định, cưỡng ép đè lửa giận xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tính toán Thôi Thiểu Đình ta nhìn nhầm, không nghĩ tới ngươi khó chơi như vậy, ngươi rời thuyền đi, tiểu hồ ly kia ta cũng không muốn, những Linh Thạch vừa rồi kia, coi như Thôi Thiểu Đình ta bồi thường cho ngươi, chỉ hy vọng trời cao đất rộng, ngày sau ngươi không nên gặp lại ta...
- Ai u?
Đường đường Thôi gia tiểu tổ, vậy mà cam lòng nuốt xuống một hơi, làm cho Phương Hành có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn không đi, ngược lại nở nụ cười:
- Đã thương lượng xong, không làm sao được? Tùy tiện quỵt nợ, ngươi nghĩ ta dễ khi dễ?
Sắc mặt của Thôi Thiểu Đình càng khó coi:
- Ngươi có ý gì?
Phương Hành đỉnh đạc ngồi ở mép giường, cười nói:
- Ý tứ của ta chính là ngươi không mua cũng phải mua!
- Ngươi...
Thôi Thiểu Đình giận dữ, hỗn đản này còn không muốn thu tay?
- Ngươi cái gì ngươi? Lấy ra một ngàn Linh Tinh, ngươi mang tiểu hồ ly đi...
Phương Hành chỉ chỉ Tiểu Nhất, sau đó đưa tay ra.
Tuy Tiểu Nhất cảm thấy Phương Hành sẽ không thật sự bán mình, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, gắt gao kéo thắt lưng của hắn.
- Một ngàn Linh Tinh? Gia hỏa này thực coi ta là người ngu? Huống chi ta đi nơi nào kiếm nhiều Linh Tinh như vậy?
Trong nội tâm Thôi Thiểu Đình hận thì đừng nói cao bao nhiêu, hắn phát hiện Phương Hành quá càn quấy, ánh mắt âm lạnh, thuận miệng nói:
- Cũng được, bất quá một ngàn Linh Tinh không phải số lượng nhỏ, ta làm sao có nhiều tiền như vậy? Không bằng như vậy, ta cho ngươi một tín vật, ngươi lưu tiểu hồ ly cho ta trước, sau đó tự đi Phong Châu Thôi gia lấy...
Còn không đợi hắn nói xong, Phương Hành lắc đầu nói:
- Ngươi cho ta là người ngu?
- Ngươi coi ta là người ngu trước...
Trong nội tâm Thôi Thiểu Đình nói thầm, càng không rõ dụng ý của Phương Hành.
Phương Hành phất tay nói:
- Không cho nợ... Cũng là vừa rồi nói tốt!
Thôi Thiểu Đình thật không nguyện cùng hắn dong dài, trầm giọng nói:
- Ngươi... Đến tột cùng muốn thế nào?
Phương Hành thấy Thôi Thiểu Đình đã tức không sai biệt lắm, thì nở nụ cười:
- Ta chính là người thành thật, ngươi đã nói muốn mua hồ ly của ta, vậy thì phải mua hồ ly của ta, một ngàn Linh Tinh không thể thiếu một viên! Nếu hiện tại không đủ tiền, ta có thể cho ngươi thời gian đi vay tiền, bất quá tiền lãi kể từ bây giờ bắt đầu tính, ngoài ra phải ngày ngày dâng rượu ngon thức ăn ngon cho chúng ta, chúng ta ăn uống hài lòng, thì sẽ có kiên nhẫn chờ ngươi góp tiền, nhưng nếu ngươi muốn động tâm tư không đứng đắn gì, ta cam đoan sự tình ngươi không có tiền còn muốn mua tiểu hồ ly của ta, toàn bộ pháp thuyền đều sẽ biết rõ, không tin ngươi cứ thử xem...
Ở trong ánh mắt có thể giết người của Thôi Thiểu Đình, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười bổ sung:
- Đúng rồi, nếu ngươi có mưu kế tốt gì thì có thể sử dụng, bất quá hạ độc, đánh lén gì đó thì thôi, ở phương diện này ta có thể làm tổ tông của ngươi, tuy không sợ, nhưng rất phiền, hơn nữa một khi ta phiền, thì sự tình gì cũng có thể làm ra!
Cuối cùng đá đá cái bàn vừa rồi bị hắn đập nát, nói:
- Trước sai người thay cái bàn mới đi.
Tâm tình của Thôi Thiểu Đình đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung, mà là hoang đường.
Hắn thực cảm giác quá hoang đường, mình nhất thời cao hứng, lại đưa tới một vị tổ tông sao?
Bất quá tâm tư xoay chuyển mấy vòng, hắn lại không có phản đối, ngược lại khẽ gật đầu, cười rộ lên.
- Nếu như ngươi thích, vậy thì ở đi!
Dứt lời nhẹ nhàng quay người rời đi, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí trong nội tâm bay lên ý vui mừng:
- Hừ, nếu vừa rồi ngươi đi, thì thật có thể để ngươi thoát được tính mạng, nhưng ngươi đã không biết sống chết muốn ở lại, vậy thì...
Nghĩ như vậy, thời điểm đi ngang qua nha hoàn áo xanh, lạnh giọng phân phó:
- Phái người nhìn xem, không cho phép bọn hắn ra ngoài, nhưng một ngày ba bữa, rượu và thức ăn phải tốt, ngoài ra... đưa cho bọn hắn cái bàn mới!
Không bao lâu, cái bàn mới, cùng với một mâm rượu và thức ăn được đưa lên.
- Phương đại gia...
Tiểu Nhất nhút nhát e lệ nhìn Phương Hành, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đi được không?
Phương Hành thò tay gõ đầu nàng một cái, nói:
- Đi cái rắm, ta dạy cho ngươi khôn ra, nếu ta thật mang theo các ngươi đi, hỗn đản kia lại phái người truy sát thì làm sao bây giờ?
Nói xong đưa hai chân ra, ý bảo Tiểu Nhất xoa bóp, tay cầm hồ lô rượu uống một ngụm, nói:
- Nói sau, đi đâu tìm địa phương thoải mái như vậy?
Tiểu Nhất nháy mắt nhìn Phương Hành, cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại không biết không đúng ở chỗ nào.
Hiện tại các nàng xác thực cần một chỗ như vậy, Tiểu Thất, Tiểu Cửu và Tiểu Thập nội tình chưa đủ, đoạn đường này bôn ba, mặc dù có Phương Hành chiếu cố, nhưng loáng thoáng có chút không thể chịu được, nếu như dựa theo phương pháp lúc trước vượt qua hoang mạc, ba muội muội sẽ xảy ra ngoài ý muốn, nhưng ở trong khoang thuyền lại không giống.
Nhưng theo lý thuyết, ở chỗ này có lẽ càng nguy hiểm hơn mới đúng, vì sao Phương đại gia lại thoải mái, cảm giác an toàn như vậy?
Dù sao từ khi theo Phương đại gia, trước kia Hồ bà bà dạy các đạo lý đối nhân xử thế đều rối loạn...
Đám tiểu hồ ly rốt cục yên tâm, bắt đầu ăn, Phương Hành thì chậm rãi uống rượu, trong nội tâm âm thầm hạ quyết định:
- Ta vốn bị thương, không nguyện ý gây chuyện, chỉ muốn an ổn xuyên qua Lạc Nhật Đại Mạc, không chấp nhặt với các ngươi, nhưng các ngươi đã muốn đùa nghịch Phương tiểu gia ta, vậy ta sao có thể không đáp lễ chứ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất