Chương 490: Chiếc pháp thuyền này thuộc về ta
Vô luận là Thôi Thiểu Đình kích động chạy về pháp thuyền, hay ba vị khách quý vẫn đang ra sức áp chế Hỏa chủng, hay ba tiểu tổ thủ ở một bên làm hình dáng trung tâm bảo vệ, đều không có lưu ý đến, ở thời khắc khẩn trương này, trên không trung có một miếng Cổ Ngọc hình loan nguyệt lặng yên thu liễm hào quang, như lưu yên bay mất.
- Con mẹ nó, đến lúc này còn muốn đánh chủ ý tới tiểu hồ ly của ta? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi chịu không nổi!
Mà lúc này, Phương Hành ngồi ngay ngắn ở trong khoang thuyền, lạnh lùng mở hai mắt, âm hiểm cười cười.
Hắn hít mạnh một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
- Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tiểu gia ta... làm
Đứng dậy, dặn dò đám tiểu hồ ly, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, sau đó hắn mở cửa, đi ra hành lang, lúc này ngoài cửa bất ngờ có hai lão bộc áo xám đứng khoanh tay, Đông trưởng lão kia là người tâm tư tỉ mỉ, sau khi đạt được truyền âm, sợ Phương Hành sẽ thừa cơ đào tẩu, liền bảo hai lão bộc theo dõi hắn.
- Trở về, không nên đi ra lộn xộn!
Hai lão bộc áo xám mắt lạnh nhìn Phương Hành, lạnh giọng quát khẽ.
- Ta lộn xộn ngươi có thể làm gì?
Phương Hành nghiêng đầu nhìn hai người.
- Muốn chết!
Hai lão bộc áo xám được nghiêm lệnh, sao có thể khách khí với hắn, lập tức ra tay trấn áp.
- Oanh!
Hai lão bộc áo xám, một tên là Kim Đan tầng hai, một tên là Kim Đan tầng ba, đều không để Phương Hành vào mắt, gầm lên một tiếng, liền trực tiếp ra tay muốn chém giết hắn, nhưng lại không nghĩ rằng, cơ hồ ngay khi bọn hắn bấm niệm pháp quyết, trong tay Phương Hành hiện ra một thanh hắc kiếm, thân hình như khói xanh lướt qua.
- Xùy...
Phương Hành lướt qua hơn mười trượng, sau đó thân hình đứng lên, cầm cự kiếm tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng hắn, hai lão bộc áo xám kinh ngạc đứng tại chỗ, sau nửa ngày mới ngã xuống đất, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Trên tay bọn họ, còn đang bắt pháp quyết...
- Hiện tại phải nhanh...
- Trên thuyền này, lão bộc áo xám có tất cả mười hai người, tu vi Kim Đan tầng một đến tầng năm không đều. Nhưng Đan phẩm bình thường, nhiều nhất là đan thành nhị pháp, ngoài ra còn có Đông trưởng lão, chính là Kim Đan trung kỳ, thân thể cường hoành, nếu ta muốn giết bọn hắn thì không khó khăn, chỉ là không thể cho bọn hắn cơ hội liên thủ, nếu bị bọn hắn kéo lại, thì sẽ rất phiền toái...
Trong lòng nghĩ như vậy, Phương Hành thúc dục thần thức, thần hồn cường đại hoàn toàn thể hiện, trên pháp thuyền bố trí cấm chế phòng ngừa thần thức dò xét tựa như vải mục bị hắn phá tan, mấy hơi sau, tình cảnh trong pháp thuyền đều hiển hóa ở trong thần thức, đối với hết thảy bố trí và tu sĩ ở trên pháp thuyền, Phương Hành đều hiểu rõ tại ngực.
Mà chính hắn thì thúc dục Liễm Tức Thuật đến cực hạn, thân hình bị khói xanh bao bọc, ở trong thần thức cảm ứng của các tu sĩ, thì giống như quỷ mị không có bóng dáng, tốc độ như gió, cơ hồ từng tu sĩ đều ở khi hắn đến gần ba trượng mới có thể phát giác được sự hiện hữu của hắn. Nhưng ở dưới khoảng cách như vậy, lại mấy ai có thể tránh được hắn ám sát?
Kỳ thật đối với Kim Đan cảnh mà nói, giết người không khó, tu sĩ cảnh giới cao muốn diệt sát tu sĩ cảnh giới thấp bất quá là nhấc tay, nhưng dù sao song phương đều nắm giữ lực lượng cường đại. Muốn giết người lặng yên không một tiếng động lại không dễ dàng, dù sao đối thủ yếu hơn mình, nhưng một khi liều mạng phản kháng, cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Trước đó Thôi Thiểu Đình không dám xuống tay với Phương Hành, chính là bởi vì điểm này.
Hắn tự nghĩ đánh thắng Phương Hành, lại không nắm chắc miểu sát.
Đương nhiên, sự tình hắn làm không được, không có nghĩa là Phương Hành làm không được.
Vô Danh Quyết, chuyên vì chém giết mà sinh, không hoa lệ, không đại khí, nhưng sẽ tận dụng tất cả lực lượng.
Chỉ cần cận thân, ngay lập tức ngự sinh tử.
Dùng thần thức sớm xác định vị trí của các lão bộc áo xám, lại dùng Liễm Tức Thuật cận thân, sau đó dùng thân thể cường hoành thúc dục hắc kiếm, bộc phát ra sát chiêu cường đại mà sắc bén, ở dưới đủ loại ưu thế áp đảo, đám lão bộc ở trong tay Phương Hành, yếu ớt giống như con dê, pháp thuật, pháp bảo thậm chí Đan quang của bọn hắn, đều không có cơ hội thi triển.
Một đường giết người, Phương Hành đã giết chết tất cả lão bộc áo xám, hôm nay chỉ còn Đông trưởng lão, lúc này hắn đang ở trên tầng cao nhất, cầm một Pháp Bàn to lớn khống chế, chỉ cần rót thần thức vào, là có thể khống chế pháp thuyền tiến lên hay dừng lại, thậm chí còn có thể khống chế pháp thuyền phòng ngự hoặc công kích.
Lúc này Đông trưởng lão nhanh chóng thúc dục pháp thuyền đi tới vị trí Lăng Tiêu Tiêu chỉ định, nhưng đột nhiên nội tâm hắn bất an, lập tức sinh lòng cảnh giác, chóp mũi như ngửi được mùi máu tanh, cái này làm hắn cả kinh, vội vàng xoay người, bất ngờ chứng kiến ở dưới ánh trăng, một thân ảnh nửa người bị sương mù màu xanh bao bọc lao về phía mình.
- Dĩ nhiên là ngươi!
Chứng kiến tướng mạo của người nọ, Đông trưởng lão hét lớn một tiếng, mặt đầy vẻ giận dữ.
Đối phương đến cực nhanh, ở thời khắc này, hắc kiếm đã sát bên người.
Mà ở thời khắc này, Đông trưởng lão giận tím mặt, vậy mà không né không tránh, tùy ý hắc kiếm chém tới.
- Thương...
Trong nháy mắt, Đông trưởng lão âm thầm thúc dục Đan Pháp, một đạo khí tức màu vàng hiện lên, toàn thân của hắn nổi lên biến hóa, màu sắc làn da trở nên ảm đạm ngưng thực, giống như đất đá, cho người một loại cảm giác cực kỳ trầm trọng, ở quanh người hắn, linh lực ảnh hưởng hư không, thậm chí xuất hiện ảo ảnh sơn mạch và cổ tùng, xa xưa mà kỳ ảo.
Một kiếm toàn lực của Phương Hành, trảm vào mi tâm của Đông trưởng lão, nhưng sự tình quỷ dị xuất hiện, trên trán Đông trưởng lão rõ ràng không có bất kỳ phòng ngự, nhưng một kiếm này chém lên, lại hỏa tinh văng khắp nơi, hắc kiếm bị bắn ra ngoài, tựa như chém lên nham thạch cứng rắn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên trán Đông trưởng lão xuất hiện vết chém nhàn nhạt, vậy mà không có vết máu nào.
- Dã tâm gian trá, vậy mà muốn ám sát lão phu, nhưng ngươi trảm được một ngọn núi sao?
Đông trưởng lão đối kháng một kích của Phương Hành, miệng quát lạnh, chậm rãi đứng dậy, giống như núi cao, cho người uy áp vô tận.
- Hắc... lão hỗn đản, rất rắn chắc nha...
Phương Hành cầm hắc kiếm nhìn nhìn, lại nhìn Đông trưởng lão, cảm giác có chút kinh ngạc.
Mặc dù thân thể mình bị thương, lực lượng không đủ, nhưng một kiếm này, lại bị đối phương đối kháng, cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn cảm giác, không phải hắc kiếm không đủ sắc bén, mà là vừa rồi đối phương giống như hóa thành một ngọn núi lớn.
- Người này tu Sơn Pháp?
Trong lòng Phương Hành hiểu ra, con mắt như tên trộm đánh giá Đông trưởng lão.
- Lão đầu, ngươi rất rắn chắc nha...
Phương Hành cười một tiếng, thu hắc kiếm vào.
Sắc mặt Đông trưởng lão lành lạnh, vừa rồi mình gầm lên giận dữ, là cố ý đánh động thị vệ và mấy lão bộc áo xám, đáng lẽ đã nghe được mới đúng, nhưng bây giờ không có một người chạy đến, cộng với mùi máu tươi như ẩn như hiện kia, làm hắn ý thức được, chỉ sợ lúc này những lão bộc áo xám kia đã gặp nạn, trong tâm không khỏi trầm xuống.
- Rõ ràng chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, làm sao có thể giết chết những lão bộc kia? Ngay cả ta tự mình ra tay, cũng khó có thể lặng yên không một tiếng động được... Chẳng lẽ trên pháp thuyền này, còn có đồng bạn của hắn sao? Không đúng, pháp thuyền này hoàn toàn ở trong khống chế của ta, bất luận kẻ nào đi vào pháp thuyền, đều cần sự đồng ý của ta, căn bản không có khả năng vụng trộm lẻn vào...
Trong lúc nhất thời, Đông trưởng lão tâm niệm xoay chuyển, càng nghĩ càng cảm thấy tán tu kia cổ quái.
- Nằm xuống cho lão phu!
Đông trưởng lão suy nghĩ một vòng, liền quyết định trước bắt Phương Hành lại rồi nói sau.
Đan thành nhất pháp, thì cả đời này, tuyệt đại bộ phận tinh lực đều đặt ở trên một đạo, cũng không úy kỵ Phương Hành.
Nhất là dưới tình huống Phương Hành cách mình gần như thế, Đông trưởng lão tự nghĩ sẽ dễ như trở bàn tay.
Sơn Pháp của hắn đã tu luyện đến hỏa hầu nhất định, lúc cần thiết, thậm chí có thể hóa thành một ngọn núi trấn áp đối thủ, hoặc là phòng ngự, vừa rồi chống cự hắc kiếm của Phương Hành, hắn chính là mượn đạo pháp mình tu hành, thân hoá một ngọn núi lớn, bất động từ cổ chí kim, trừ khi Phương Hành phá đạo pháp của hắn, hoặc có lực lượng phá núi, nếu không căn bản không gây thương tổn được hắn.
Ầm ầm!
Lực lượng một trảo kia, vậy mà phóng ra lôi âm kinh người, có thể thấy được lực lượng mạnh mẽ như thế nào.
Mà thời điểm Đông trưởng lão ra tay, trong mắt Phương Hành lóe lên ánh sáng âm u, vậy mà bất động như núi, cũng đánh tới một quyền.
- Muốn chết!
Đông trưởng lão cười lạnh.
Theo hắn, người này chỉ là Kim Đan sơ kỳ, lại muốn liều lực lượng thân thể với mình, cái này không phải muốn chết sao!
Cần phải biết, tuy hắn đan thành nhất pháp, nhưng lại là dị loại trong tu sĩ, tu luyện nhất pháp đến cực hạn, ở trong Trục Yêu Minh, thậm chí có danh xưng thân thể vô địch Kim Đan cảnh, lực lượng của hắn mạnh, thậm chí có thể rung chuyển Kim Đan hậu kỳ bình thường.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, khi bàn tay của hai người tương giao, chỉ nghe oanh... lực lượng tán loạn, vậy mà giằng co không chia trên dưới.
- Ngươi...
Con mắt của Đông trưởng lão căng thẳng, vẻ mặt hoảng sợ.
Mà Phương Hành cười hắc hắc:
- Lão đầu, ngươi có Sơn Pháp, thì cho rằng ta không có sao?
- Trong nội đan của hắn rõ ràng chỉ có hỏa diễm nhàn nhạt, sao lại có Sơn Pháp chuyên luyện nhục thân?
Trong nháy mắt, Đông trưởng lão cực kỳ kinh ngạc, đối phương dùng tu vi Kim Đan sơ kỳ, lại chống đỡ được Kim Đan trung kỳ như mình, chỉ có thể nói rõ, Sơn Pháp của đối phương còn mạnh hơn mình, bất quá rất nhanh, Đông trưởng lão liền phát hiện tuy lực lượng của đối phương mạnh, nhưng tác dụng chưa đủ, nhất là trên người đối phương có mùi máu tươi nồng đậm, hắn không khỏi đại hỉ, lực lượng liên tục không ngừng đè tới, miệng hét lớn:
- Mặc dù lực lượng của ngươi không tệ, nhưng thân thể rõ ràng bị hao tổn, lại có thể phát huy ra bao nhiêu lực đạo? Hôm nay khoảng cách gần như thế, lão phu muốn áp chế ngươi, dễ như trở bàn tay, xem ngươi còn có lời gì để nói...
Đang khi nói chuyện, sau lưng hiển hóa ra hư ảnh một ngọn núi lớn, trấn áp về phía Phương Hành.
Phương Hành thì cười cười, toàn lực chống nói:
- Còn có một câu!
Ánh mắt Đông trưởng lão lạnh lẽo:
- Câu gì?
Phương Hành nghiêm túc nói:
- Hiện tại ta chính thức tuyên bố, chiếc pháp thuyền này... thuộc về ta!