Lược Thiên Ký

Chương 494: Truyền thừa dị bảo

Chương 494: Truyền thừa dị bảo

Nhìn Thanh Hồ Quỷ Diện trong tay, lại nhìn Quỷ Hỏa ở trong hai hốc mắt lấp lóe, trong nháy mắt Phương Hành bị đoạt đi thần thức, cả người phảng phất như ngây dại, thế giới trước mắt đã mất đi hết thảy chân thực, chỉ còn hai đạo lân quang nhúc nhích. Loáng thoáng, hắn như thấy được một nam tử tuấn dật mặc thanh y, chắp tay đứng ở trên chín tầng trời, tay áo bị cuồng phong thổi bay phấp phới.
- Đạo ta không dứt tức bất tử, bất tử tức bất diệt, bất diệt tức đạo ta vĩnh tồn...
Trong mắt Phương Hành, như chứng kiến nam tử áo xanh nhẹ giọng ngâm nga, giơ tay lên, phá toái hư không.
Một chỗ khác của hư không, như có đối thủ tồn tại, hơn nữa rất nhiều đối thủ.
Dùng tu vi của Phương Hành hôm nay, hoặc nói thần hồn, căn bản nhìn không tới những đối thủ kia tồn tại, chỉ có thể cảm giác được những đối thủ kia rất nhiều, rất mạnh, cơ hồ dày đặc nửa bầu trời, mà bên này, lại chỉ có một mình nam tử áo xanh, hắn giữ vững vị trí này, thi triển pháp lực ngập trời, chống cự địch nhân tới gần, hư không nứt vỡ, một lần lại một lần, giết địch từng đợt rồi lại từng đợt.
Công pháp của hắn huyền ảo phức tạp, bao hàm toàn diện, cơ hồ tiện tay vung ra, chính là đạo thuật có thể hủy thiên diệt địa...
Bất quá trong quá trình hắn ngăn địch, đại bộ phận đạo quyết và pháp ấn đều mơ hồ, căn bản nhìn không thấy quỹ tích hắn thi triển, bởi vì những đạo quyết đó quá phức tạp, quá huyền ảo, thần hồn của Phương Hành không cách nào nhận thức, cho nên nhìn ở trong mắt chỉ là các loại hình ảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn đến mười ngón tay vung vẩy, kéo ra cái bóng thật dài, hoa mắt thần mê.
Thật lâu, thật lâu...
Phương Hành chỉ cảm thấy thần hồn của mình bị thúc dục cực hạn, khó khăn lắm mới nhìn rõ ràng một loại pháp ấn hắn thi triển ba lần, hắn vừa nhìn rõ ràng, nó liền khắc ở trong óc, nhưng thần hồn của hắn giống như bị trọng kích, cơ hồ trong nháy mắt, lực lượng thần hồn đã bị tiêu hao thất thất bát bát, suy yếu giống như mười ngày mười đêm không ngủ...
- Phương đại gia... Phương đại gia...
- Chiêm chiếp...
Bên tai có tiếng kêu của Tiểu Nhất và đám tiểu hồ ly truyền đến, hình như có người nâng mình đưa lên giường êm, còn có người dùng khăn ướt lau trán, Phương Hành chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, đập vào mi mắt, chính là vài chục con mắt nhỏ tròn vo.
- Các ngươi làm gì thế... nhìn ta như vậy làm gì... Vừa rồi làm sao vậy?
Phương Hành mở trừng hai mắt, thần thức dần dần trở về, hữu khí vô lực mở miệng hỏi.
- Phương đại gia, vừa rồi bỗng nhiên ngươi đeo cái mặt nạ kia lên, sau đó không bao lâu thì ngất đi...
Tiểu Nhất nhẹ giọng hồi đáp, ân cần lau trán Phương Hành.
- Tà môn như vậy?
Phương Hành nói thầm, lại nghỉ ngơi một hồi mới ngồi dậy, lấy Thanh Hồ Quỷ Diện qua dò xét.
Lúc này Thanh Hồ Quỷ Diện đã khôi phục bình tĩnh, duy chỉ có vị trí mi tâm, Hỏa chủng khảm nạm ở trên đó vẫn đang sâu kín tỏa sáng, chỉ là như lâm vào trong ngủ say, Quỷ Hỏa trong hốc mắt cũng không thấy, Phương Hành cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn không có ký ức mình đã từng chủ động đeo mặt nạ lên, dường như trong chớp mắt ấy, thần thức của mình bị đoạt, không nghe khống chế.
Cái này làm cho hắn hơi có chút kinh dị, dù sao hôm nay hắn tu thành Vô Pháp Đan, thần hồn vượt xa cùng thế hệ, nhưng Thanh Hồ Quỷ Diện lại có thể làm mình thất thần, này cần lực lượng cường đại như thế nào mới có thể làm được? Mà làm người không tưởng tượng được là, bây giờ mình ngoại trừ lực lượng thần hồn tiêu hao quá nhiều, thì không có gì khác thường, cái mặt nạ kia đến cùng có tác dụng gì?
Phương Hành có chút váng đầu, bảo đám tiểu hồ ly ra ngoài, mình thì khoanh chân ngồi dậy, dưỡng tức chốc lát, từ tốc độ thần hồn khôi phục, mình xác thực không có bị tổn thương gì, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi, điều này làm cho hắn yên tâm không ít, thần hồn không tổn thương, ít nhất nói rõ mặt nạ này không có ác ý với mình, rất có thể chỉ là mình không chịu nổi áp lực của nó mà thôi.
- Tuy Âm Dương Thần Ma Giám xem không ra, nhưng đây tuyệt đối là bảo bối...
Phương Hành thầm suy nghĩ, trong mắt hiện lên dị sắc.
Đời này không có sở thích gì, chỉ thích bảo bối mà thôi, Thanh Hồ Quỷ Diện xuất hiện dị tượng, lập tức để hắn động tâm.
Âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng nghiên cứu bảo bối này.
Nghỉ ngơi ba ngày, Phương Hành cảm thấy thần hồn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, muốn mang mặt nạ lên lần nữa, bất quá lúc này sớm an bài thỏa đáng, bảo Tiểu Nhất ở bên cạnh trông coi, nếu mình có vấn đề gì, thì thay mình lấy mặt nạ xuống, nếu không có vấn đề gì, thì nhớ kỹ bộ dáng sau khi mình đeo mặt nạ lên, sau đó nói cho mình nghe.
Lúc này mang mặt nạ lên, vẫn về tới cảnh hư không trên cửu thiên, nam tử áo xanh thi pháp ngăn địch.
Lúc này đây, hắn sớm có chuẩn bị, nhớ kỹ hai pháp ấn mà nam tử kia thi triển.
Sau đó giống như có một loại cảm giác phúc chí tâm linh muốn hắn thử, vậy mà cũng bắt pháp ấn, trong nháy mắt ấy, Phương Hành cảm giác thiên địa biến ảo, thần hồn của mình bay ra ngoài, cùng nam tử áo xanh ở trên chín tầng trời dung hợp chung một chỗ, giờ khắc này, như hắn chính là mình, mình chính là hắn, mình ở trên chín tầng trời, dùng đạo pháp vô thượng ngăn địch...
- Oanh!
Loại cảm giác này chỉ ở trong chớp mắt, trước mắt Phương Hành lại biến ảo, đã về tới hình ảnh trong khoang thuyền, chỉ là cảm giác kia lại còn chưa biến mất.
Giờ khắc này, Phương Hành về tới hiện thực, nhưng lại có loại cảm giác không gì làm không được.
Đó là một loại cảm giác ý chí sắt đá, khống chế thiên địa.
- Hô...
Phương Hành vội vàng lấy Quỷ Diện xuống, trên trán chảy đầy mồ hôi, ép đến hắn thở vù vù, sau lưng, Tiểu Nhất vội vàng tiến lên lấy nước cho hắn, sau đó giúp hắn xoa lưng.
- Tà môn, tà môn...
Hắn không ngừng tự nói, trong nội tâm ẩn ẩn đoán được một khả năng.
- Cuối cùng... là một chí bảo bị phong ấn... hay là một truyền thừa... Hay là... binh khí?
Hai lần đeo mặt nạ lên, một lần bị động, một lần chủ động, đã làm cho Phương Hành nhận ra cái gì, con mắt tỏa sáng.
- Vô luận như thế nào... Đây đúng là một bảo bối!
Phương Hành lần nữa nâng mặt nạ lên, đánh giá cẩn thận nửa ngày, đột nhiên cười ha ha, thò tay xoa đầu Tiểu Nhất, bước lên boong tàu hít thở không khí mới mẻ, lúc này tâm thần kích động cần tỉnh táo một chút.
Dọc theo con đường này, Phương Hành một bên tĩnh dưỡng thần hồn, một bên bắt đầu tìm hiểu Quỷ Diện, quá trình này tiêu hao thần hồn rất lớn, dùng lực lượng thần hồn cường đại như của Phương Hành, quá trình này cũng lộ ra cực kỳ gian khó, hắn thậm chí có loại cảm giác, chỉ có người kết thành Vô Pháp Đan như mình, mới có thể ở Kim Đan cảnh tìm hiểu bảo vật này huyền diệu, thay đổi người khác, dưới Nguyên Anh, lực lượng thần hồn căn bản không chịu nổi Quỷ Diện tiêu hao, một lần liền tiêu hao hết sạch thần hồn cũng có khả năng.
Trong quá trình tiến về Yêu Đình, Phương Hành đã có sự tình để làm, ngày bình thường ngoại trừ tu luyện cơ bản nhất, thì đặt toàn bộ tinh thần ở tìm hiểu Thanh Hồ Quỷ Diện, dần dần hiểu rõ Thanh Hồ Quỷ Diện cũng càng ngày càng nhiều, hắn cũng dần dần hiểu ra, ở trong mặt nạ, hình như phong ấn một đoạn chuyện cũ đau thương nhưng huy hoàng, đó là cảnh tượng một trận đại chiến, mà ở trong đại chiến ấy, có chút truyền thừa của nam tử áo xanh được giữ lại, dùng loại phương pháp đặc thù này lưu cho đời sau, mà mấu chốt nhất là, thông qua truyền thừa, có thể kích phát ra lực lượng nào đó trong Thanh Hồ Quỷ Diện, người đeo mặt nạ lên, chỉ cần thần thức đủ mạnh, thì có thể phóng thích uy năng của mặt nạ...
Phát hiện này làm cho Phương Hành mừng rỡ như điên, xác định mặt nạ là dị bảo, thì càng cố gắng nghiên cứu, chỉ tiếc ở lần thứ sáu đeo mặt nạ lên, vậy mà không cách nào tiến vào loại huyễn tượng kia nghiên cứu, lại phát hiện Hỏa chủng khảm nạm ở mi tâm ảm đạm, chỉ để lại một tinh thể nhỏ cỡ móng tay, hỏa diễm bên trong đã hết sạch.
- Hẳn là đồ vật này thông qua tiêu hao Hỏa chủng mới có thể mở ra?
Phương Hành âm thầm suy nghĩ, ngược lại cảm thấy rất có khả năng, lúc trước Liên Nữ nói qua, mình không phải chủ nhân chính thức của Thanh Hồ Quỷ Diện, hiển nhiên rất khó có phương pháp mở ra chuẩn xác, thậm chí nha đầu kia căn bản không tin mình có thể mở ra, chỉ là ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, Yêu Tiên vẫn lạc lưu lại mảnh vỡ thần hồn, lại có thể mở ra mặt nạ.
- Nói như vậy, ta phải tìm chút ít Hỏa chủng rồi, chỉ có điều sa mạc mênh mông, muốn tìm Hỏa chủng lại chỉ có thể xem vận khí, trước kia nghe lén ba gia hỏa đến từ Thần Châu nói chuyện, loại Hỏa chủng này có lẽ có rất nhiều, đại đa số đều bị các Đại Yêu thu đi, nói như vậy, tìm kiếm ở trong sa mạc, còn không bằng đi Yêu Đình thử thời vận...
Nghĩ đến đây liền quyết định chủ ý, dù sao Hồ Tổ nhất mạch ở Thanh Khâu Sơn phải cho mình thù lao, vậy thì xin nó a!
Nghĩ như thế liền tăng tốc độ, rốt cục ở ba tháng sau, pháp thuyền dần dần tới biên giới phía tây Lạc Nhật Đại Mạc, hoang mạc bao la bát ngát bắt đầu hóa thành hắc thổ phì nhiêu, tầm mắt đạt tới, đã có thể chứng kiến thanh sơn u cốc...
- Đến Thánh Địa Yêu tộc rồi sao?
Phương Hành và một đám tiểu hồ ly đều đứng ở trên boong thuyền, nhìn một mảnh núi non trước mắt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất