Lược Thiên Ký

Chương 495: Hồ mạch Thanh Khâu Sơn

Chương 495: Hồ mạch Thanh Khâu Sơn

Biên giới Lạc Nhật Đại Mạc, thuộc về khu vực Đằng Châu, do tám mạch Yêu Vương liên thủ tạo thành liên minh chí cao của Yêu tộc, gọi là Yêu tộc Thánh Đình.
Ngoài ra tổ địa của tám tộc truyền thừa lâu nhất, huyết mạch cao quý nhất trong Yêu tộc cũng ở đây, Phương Hành muốn tìm Phù Tang Sơn của Kim Ô nhất tộc, đám tiểu hồ ly là Thanh Khâu Sơn, thậm chí Đại Bằng Tà Vương Thanh Nhai Sơn cũng thuộc về tám mạch này.
Trong kế hoạch của Phương Hành, trước đưa đám tiểu hồ ly đến Thanh Khâu Sơn, lại đi Phù Tang Sơn tìm Kim Ô hỗn đản, mình cũng xem như đại công cáo thành, nếu như có thời gian, còn có thể đi Thanh Nhai Sơn xem tộc nhân của Đại Bằng Tà Vương, thuận tiện giả bộ lão tổ tông một chút.
Đến nơi này, Phương Hành ném hết đầu bếp tạp dịch… ra pháp thuyền, sau đó điều khiển pháp thuyền tìm sơn cốc bí ẩn dấu đi, cuối cùng nâng mười hai con tiểu hồ ly, kéo tường vân bay về phía Đằng Châu, bắt một tiểu yêu Trúc Cơ cảnh, hỏi rõ vị trí Thanh Khâu Sơn, liền thẳng tắp ngự mây bay đến.
Đằng Châu là Thánh Địa Yêu tộc, ngẫm lại liền biết sẽ không có cảm giác tốt với tu sĩ nhân loại, Phương Hành vì đám tiểu hồ ly, cũng không nguyện nhiều chuyện, tận lực ẩn nấp hành tung, cẩn thận chạy đi, cuối cùng ở ngày thứ ba, đi tới một sơn mạch xanh um tươi tốt, thế núi kỳ vĩ, biết rõ đây chính là đại bàn của Hồ Yêu nhất mạch, vì vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua đám tiểu hồ ly, cảm thấy khẽ buông lỏng.
- Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất... Tiểu Bàn!
Kêu một lần, đám tiểu hồ ly lần lượt đáp ứng, vừa vặn mười hai con, một con không thiếu.
- Tốt xấu cũng đưa các ngươi trở lại, coi như không thất tín với lão hồ ly kia...
Phương Hành nở nụ cười, lần nữa xoáy lên đám tiểu hồ ly, lái tường vân bay vào trong núi.
- Vèo...
Thời điểm Phương Hành cưỡi mây bay tới, một thanh trường mâu đột ngột bay vút lên, thế như tia chớp, vậy mà nhắm ngay lồng ngực của hắn, Phương Hành hơi kinh hãi, cũng may thần thức của hắn hơn người, khi trường mâu vừa động, trong lòng đã có báo động, thân hình hơi lệch, oanh một quyền lên trường mâu, lập tức chấn gãy cán mâu, rơi xuống dưới đất.
- Cuồng đồ phương nào, lại dám xông vào Thanh Khâu Sơn của ta?
Theo trường mâu đâm ra, một tiếng hét to vang lên, mơ hồ có linh quang của đại trận thủ hộ chấn động, sau đó ở trong núi đá, cổ thụ, thậm chí khe nước, đều có bóng người vọt ra, có tất cả bảy tám người, vây quanh Phương Hành ở trên không trung, một giáp sĩ Kim Đan cảnh từ xa xa bay đến, mặc hắc bào, một thân yêu khí, nhìn Phương Hành quát.
- Vừa thấy liền động thủ...
Phương Hành có chút bất mãn, nhưng vẫn thu lại tường vân, lộ ra một đống tiểu hồ ly ở bên cạnh, sau đó hắn lại mở tay, lộ ra Yêu Đan mà Hồ Cửu Cô lưu lại, cất cao giọng nói:
- Ta được một vị cố nhân nhờ vả, mang những tiểu hồ ly này về Thanh Khâu Sơn, có Yêu Đan của nàng làm tin, trong các ngươi ai làm được chủ, tới tra xem đi!
Kim Đan giáp sĩ kia thấy Hồ đan trên tay Phương Hành, ánh mắt nhất thời lẫm liệt, hiển nhiên nhận ra yêu khí trên Hồ đan, hơn nữa dùng Hồ đan làm bằng, thì rất đáng tin, dù sao tín vật khác có khả năng bị người đoạt, cũng có khả năng giả, nhưng Hồ đan nếu như không phải bản thân tự nguyện, người ngoài rất khó lấy được, hơn nữa lúc gần chết có thể gởi lại một tia thần niệm ở trong nội đan.
- Cầm đến cho ta xem!
Kim Đan giáp sĩ đưa tay, một lực hút lăng không bắt tới.
Phương Hành thấy đối phương không khách khí, cảm thấy có chút không vui, nhưng vẫn ném Hồ đan qua, tùy ý đối phương lấy đi.
Kim Đan giáp sĩ lấy được Hồ đan, cảm ứng thần niệm còn sót lại trong nội đan, hai mắt lóe lên, đánh giá đám tiểu hồ ly kia thoáng một phát, sau đó nhìn Phương Hành ôm quyền nói:
- Thanh Khâu Sơn có tổ huấn, từ trước tới giờ không cho phép Nhân tộc bước vào, nếu không giết chết bất luận tội, các hạ chờ một chút, ta trở về mời công chúa tới nói chuyện, nếu ngươi thật là nghĩa sĩ đưa tộc nhân của ta trở lại, tộc ta tất có báo đáp!
Dứt lời lệnh những người khác tiếp đãi Phương Hành, không được vô lễ, mình thì hóa thành lưu quang bay vào trong núi.
- Con mẹ nó, rõ ràng đã xác định thật giả, nhưng ngay cả hớp trà cũng không cho một ngụm sao?
Phương Hành có chút oán giận, chọn một đỉnh núi gần nhất hạ xuống, chỉ vào cái mũi của Tiểu Nhất dạy bảo một trận, nói hồ ly các ngươi không hiểu đạo đãi khách, làm Tiểu Nhất xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng nói không ra lời, những tiểu hồ ly khác thì không có tim không có phổi, chỉ hiếu kỳ đánh giá tổ địa của các nàng, trông rất ngạc nhiên.
So sánh với địa phương lúc trước các nàng sinh trưởng, phiến tổ địa này thật đúng là non xanh nước biếc, giống như Tiên cảnh.
Không có đợi bao lâu, trong Thanh Khâu Sơn có tiên vân bay tới, nhìn chăm chú vào, liền thấy một đám nhân ảnh đứng ở trên mây, hoặc lớn hoặc nhỏ, chừng hơn mười người, phía trước nhất là một nữ tử váy trắng, bên ngoài chỉ trên dưới hai mươi, dung mạo thanh mỹ, ngũ quan quả thực không có bút mực nào có thể diễn tả, có thể nói hoàn mỹ, không chút tỳ vết.
Nàng cưỡi tường vân bay đến, váy trắng mềm mại, lại vừa vặn vòng quanh bộ ngực ngạo nghễ và vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài mượt mà, dưới váy lộ ra một đôi chân trắng noãn giống như ngọc, cơ hồ khiến người xem liếc mắt sẽ miệng đắng lưỡi khô, ngay cả Phương Hành cũng có chút ngây người.
- Nữ nhân này... nếu bán vào kỹ viện...
Phương Hành xoa xoa cái cằm, cười hắc hắc, tiểu hồ ly ở chung quanh cũng kỳ quái nhìn hắn.
- Vị đạo hữu này, chính là nghĩa sĩ Nhân tộc đưa tộc nhân của ta trở lại sao?
Nữ tử kia đến cực nhanh, mấy hơi sau đã tới trước đỉnh núi, nhẹ nhàng mở miệng, âm như thanh tuyền.
- Ha ha ha ha, là ta là ta, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào...
Phương Hành cười ha ha, bay lên, nghênh đón nữ tử, muốn bắt tay chào hỏi.
- Lui ra, đây là Tiên Cơ công chúa của Thanh Khâu Sơn, không thể đường đột...
Còn chưa tới gần, bỗng nhiên có hai thanh âm vang lên, là thị vệ và nô tỳ bên người nữ tử kia quát tháo.
Phương Hành nhất thời không vui, thầm nói:
- Công chúa thì thế nào, thân thể quý hơn người khác sao?
Nữ tử kia mỉm cười nói khẽ:
- Nghĩa sĩ đợi chút, Tiên Cơ trước xem qua mấy chất nữ của mình đã!
Nói xong giá mây bay tới, lướt qua bên người Phương Hành, mùi thơm ngát thanh nhã, làm Phương Hành có chút tâm phiền ý loạn, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nữ nhân này nhìn ta nở nụ cười, không phải là vừa ý ta chứ, ta có nên chủ động chút hay không?
- Các ngươi là hậu nhân của Cửu cô cô sao?
Tiên Cơ nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi, tay ngọc thon thon vuốt ve đầu của Tiểu Nhất, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn về phía mấy con tiểu hồ ly khác, những tiểu hồ ly này bình thường ở trước mặt Phương Hành cực kỳ lớn mật, nhưng lúc này lại có chút sợ người lạ, lo lắng núp vào nhau, ánh mắt e sợ nhìn nàng, bất quá Tiên Cơ mỉm cười, thái độ ôn hòa, rất nhanh liền hóa giải các nàng sợ hãi.
Một tia thần niệm nhỏ không thể thấy tán ra, Tiên Cơ nhẹ nhàng gật đầu, như xác định cái gì.
- Ai, năm đó Cửu cô và cha ta ý kiến bất đồng, trong cơn tức giận mang theo tộc nhân mạch của nàng ly khai Thanh Khâu Sơn, không có chút tin tức, thẳng đến phụ vương ta tọa hóa, vẫn còn nhớ thương cô cô, ta đã từng sai người đi tìm các ngươi, đáng tiếc một mực không có tin tức, hôm nay tốt rồi, mấy người các ngươi đều về nhà, chỉ là Cửu cô lại...
Tiên Cơ duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng ôm đám tiểu hồ ly, trong thanh âm tràn đầy thương cảm.
Đám tiểu hồ ly tự nhiên không hiểu chuyện cũ của các tiền bối, cả đám si ngốc, ngược lại là Tiểu Nhất nghe qua một ít bí văn, hôm nay lại nghĩ tới Cửu cô vì bảo vệ các nàng mà chết, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
Tiên Cơ an ủi đám tiểu hồ ly một phen, lúc này mới dịu dàng đứng dậy, nhìn Phương Hành nói:
- Ta đã từ trong nội đan của Cửu cô dò xét thần niệm nàng lưu lại, đoạn đường này đi tới, cũng may mà có nghĩa sĩ bảo hộ, không thì những tiểu hồ ly này thực không có khả năng qua Lạc Nhật Đại Mạc, an toàn trở lại nơi đây, trước hết để người mang nghĩa sĩ đi Đằng Châu thành nghỉ ngơi, ta dàn xếp các nàng xong, sẽ đến nói lời cảm tạ!
- Đằng Châu thành?
Trong nội tâm Phương Hành khó chịu, nghĩ thầm vẫn không chịu để cho ta đi vào!
Tiên Cơ cũng không nhiều lời, giá mây, dẫn theo đám tiểu hồ ly bay vào trong núi.
Trong mây, đám tiểu hồ ly thấy Phương Hành không theo, cả đám đều quay đầu nhìn hắn, bộ dáng có chút cấp bách.
Tiểu Nhất thì vẻ mặt đau buồn, hốc mắt ửng đỏ, nhìn Phương Hành vẫy tay từ biệt.
Tiểu Bàn chỉ biết ăn, còn tưởng Phương Hành ném các nàng mặc kệ, trực tiếp khóc rống lên.
- Con mẹ nó, rốt cục thoát khỏi đám phiền toái này!
Phương Hành cũng không nghĩ tới, thời điểm ly biệt sẽ đến nhanh như vậy, cảm thấy có chút không được tự nhiên, bất quá hắn là người tính tình sảng khoái, tùy tiện phất phất tay, liền quay đầu không nhìn các nàng, cười nhìn trưởng lão Thanh Khâu Sơn nói:
- Lão tiền bối, nghe nói Thanh Khâu Sơn các ngươi nội tình rất sâu a, Hồ Cửu Cô nói ta đưa người tới sẽ được thâm tạ, không có giả chứ?
- Ha ha, đạo hữu vạn dặm uỷ thác, nghĩa khí sâu nặng, Thanh Khâu Sơn ta tất nhiên sẽ có thâm tạ...
Trưởng lão Hồ tộc cười ha ha, ở phía trước dẫn đường:
- Đạo hữu trước tạm đi theo ta nghỉ ngơi một chút đã!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất