Chương 496: Trưởng lão tới mời
- Mời đạo hữu qua bên này, lão thân đã truyền âm cho Đằng Châu thành, sắp xếp xong địa phương nghỉ trọ...
Trưởng lão Thanh Khâu Sơn lưu lại dẫn Phương Hành bay về phía đông, trên đường tự nhiên vô tình hay hữu ý hỏi thân phận của Phương Hành, Phương Hành chỉ xưng tên Hình Phương, là một tán tu, hắn nói dối đã thuận miệng, đủ để giải lão giả áo bào đen lo lắng, sau đó hai người hạ xuống biển mây.
- Nơi này là Đằng Châu thành?
Phương Hành nhìn xuống, cũng có chút kinh ngạc, bất ngờ phát hiện Đằng Châu thành hoàn toàn không phải đại thành giống như Nhân tộc, mà là một mảnh núi lớn, có vân khí đậm đặc thấp thoáng, sau khi vào thành, cũng ít thấy các kiến trúc cao lớn độc lập, cơ hồ tất cả đều dựa núi mà xây, phập phồng bất định, mà lão giả thì dẫn Phương Hành đến một dịch quán.
Dịch quán này tên là Thiên Phong Uyển.
Đây là phân viện do Yêu Đình thiết lập, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, nhưng vì Nhân tộc và Yêu tộc ngưng chiến ba ngàn năm, ở giữa cũng không có thiếu vãng lai, một ít tu sĩ có thân phận của Nhân tộc đến nơi này, phần lớn là an trí ở trong Thiên Phong Uyển, chẳng qua hiện nay chiến cuộc khẩn trương, tu sĩ Nhân tộc ngược lại ít đi rất nhiều, bình thường khó gặp một người.
Thiên Phong Uyển này cũng tên như kỳ danh, có rất nhiều ngọn núi mọc lên san sát như rừng, trên mỗi một ngọn núi đều xây động phủ hoặc cung điện, thậm chí còn có linh hoa dị thảo tô điểm, có thể nói chuyên thiết trí cho tu sĩ, Thanh Khâu Sơn cũng rất có thành ý, mở cho Phương Hành một ngọn núi có thể nói xa xỉ nhất Thiên Phong Uyển.
Bất quá trong nội tâm Phương Hành lại minh bạch, trước kia hắn nghe Kim Ô nói rất nhiều lần. Đối với Yêu tộc mà nói, mời khách quý và tổ địa mới coi là thành ý tiếp đãi chính thức, Thanh Khâu Sơn trước trước sau sau không có nói qua một câu muốn mời Phương Hành vào tổ địa, rất rõ ràng là có cảnh giác với hắn, còn nữa, cũng có khả năng là cảm thấy tu vi của Phương Hành quá thấp, không quá coi trọng.
- Trong khoảng thời gian này đạo hữu có thể yên tâm ở đây tu hành, đợi công chúa điện hạ rãnh rỗi, sẽ đến đây cảm tạ đạo hữu...
Lão Hồ Yêu nói cực kỳ khách khí, bảo Phương Hành an tâm ở lại.
Nhưng Phương Hành lại có chút bất mãn nói:
- Ta còn có việc, không thể bảo công chúa nhanh lên một chút sao?
Lão Hồ Yêu nghẹn lời, không nghĩ tới Phương Hành trực tiếp như vậy, dừng thoáng một phát mới nói:
- Công chúa sự vụ bận rộn, hơn nữa Cửu công chúa nhất mạch vừa mới về Thanh Khâu Sơn, tất cả an bài cũng cần có thời gian, kính xin đạo hữu thứ lỗi, ngoài ra, thứ cho lão phu nói thẳng, gần đây Bắc Câu Yêu Địa có chút không thích tu sĩ Nhân tộc. Đạo hữu tốt nhất ít đi ra ngoài, nếu như có việc gì, lão phu có thể làm thay!
- Vậy được rồi!
Phương Hành khoát tay, không nói sự tình mình muốn đi Phù Tang Sơn của Kim Ô nhất tộc.
Hắn nghe Kim Ô nói qua, Yêu Đình tám mạch trên danh nghĩa là một thể, trên thực tế lẫn nhau không ngừng phân tranh, ân oán hận thù nhất thời nói không rõ ràng, dưới tình huống không rõ, thì tốt nhất cẩn thận làm việc, miễn cho tự nhiên đâm ngang.
Ở Thiên Phong Uyển ba ngày, sinh hoạt khá thanh nhàn, Thanh Khâu Sơn phái hai tiểu đồng hầu hạ Phương Hành, tất cả cần thiết, đều phân phó bọn hắn đi tổng điện của Thiên Phong Uyển mang tới, cũng không cần hắn bỏ tiền, đều do Thanh Khâu Sơn tính, mà trưởng lão Thanh Khâu Sơn cũng lưu ở nơi đây, một ngày một yến, nói chuyện phong nguyệt, luận đạo tu hành, cũng coi như tiêu dao.
Chỉ có điều, công chúa Thanh Khâu Sơn nói rất nhanh sẽ tới, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, nếu không phải vì tìm một cơ hội mở miệng xin Hỏa chủng, Phương Hành thật đợi không kiên nhẫn, muốn quay người rời đi.
Cũng may ba ngày sau, thải vân bồng bềnh, Tiên Cơ rốt cục ở dưới một đám nha hoàn thị vệ túm tụm bay đến.
Xa xa liền thấy phượng xa rèm ngọc, tiên phong đạo khí vờn quanh, giống như cửu thiên tiên nử hạ phàm, Phương Hành đứng ở trên đỉnh núi, xa xa nhìn lại, chỉ thấy theo Tiên Cơ đi tới, trên ngọn núi hai bên thỉnh thoảng có vầng sáng bay ra, xa xa thi lễ, Tiên Cơ thì hoặc gật đầu ý bảo, hoặc ngừng chân nói vài câu, hoặc mời đồng hành, lộ ra nhân duyên rất tốt.
Đi tới trước ngọn núi, Tiên Cơ nhìn Phương Hành thi lễ nói:
- Hình đạo hữu hữu lễ, Tiên Cơ vốn nên tới sớm, chỉ vì trong núi sự vụ bận rộn, ngược lại tới hôm nay mới có thời gian đến nói lời cảm tạ, mong nghãi sĩ thứ tội, Tiên Cơ đã sai người chuẩn bị tiên nhưỡng linh quả, thức ăn kỳ lạ quý hiếm, lại mời mấy vị tuấn kiệt Yêu tộc đãi khách, để cám ơn đạo hữu vạn dặm bảo hộ tộc nhân quay về, mong đạo hữu không nên chối từ!
Thấy nữ nhân này khách khí, Phương Hành cũng chỉ có thể chắp chắp trả lễ, cười nói:
- Ở đây ăn ngon, ở tốt, đợi vài ngày cũng không có gì!
Lại nhìn người bên cạnh Hồ Tiên Cơ, cười nói:
- Tiểu Nhất nha đầu, xinh đẹp hơn không ít nha!
Ở bên cạnh Hồ Tiên Cơ, là Tiểu Nhất đã thay đổi cách ăn mặc, hôm nay quần trắng như tuyết, hào hoa phú quý, so với trước ở cùng Phương Hành mình đầy bụi đất thì khác nhau rất lớn, từ điểm này có thể nhìn ra, đám tiểu hồ ly kia xác thực là huyết mạch của Vương tộc Thanh Khâu Sơn, vừa về Thanh Khâu Sơn, liền triệt để cáo biệt sinh hoạt trước kia, biến hóa trở thành tiểu công chúa.
Tiểu Nhất bị Phương Hành trêu đùa có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Hồ Tiên Cơ, Hồ Tiên Cơ khẽ gật đầu, nàng mới ngượng ngùng nở nụ cười, từ trên mây nhảy xuống, đi tới bên người Phương Hành, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của hắn.
- Đi thôi!
Hồ Tiên Cơ cười cười, mời Phương Hành đi lên, Phương Hành cười tủm tỉm, muốn leo lên xe của Hồ Tiên Cơ đi cùng, kết quả bị thị nữ bên cạnh sống chết ngăn cản, trong nội tâm không khỏi có chút bất mãn, cũng may Tiểu Nhất ngồi ở đằng sau hắn, Thanh Đằng trưởng lão ở chỗ này cùng Phương Hành ba ngày cũng tay áo bồng bềnh, giá may đi ở bên cạnh Phương Hành.
Đoàn người bồng bềnh đi tới một Đạo Đài bạch ngọc ở trung tâm Thiên Phong Uyển, nơi đây phù văn ẩn ẩn, linh khí bức người, bên cạnh là thác nước phi bộc, cổ tùng quái nham, kỳ hoa dị thảo tùy ý có thể thấy được, chung quanh thỉnh thoảng có linh cầm bay qua, này là địa phương năm đó Cổ Tiên của Yêu tộc thường xuyên luận đạo, hôm nay Cổ Tiên đã phi thăng, nơi đây lại trở thành một thánh cảnh của Yêu Đình.
Đệ tử Yêu tộc thường xuyên có người ở chỗ này thiết yến luận đạo, một là cảm ngộ ý cảnh của Cổ Tiên, hai là tưởng nhớ tiên hiền.
Đương nhiên theo Phương Hành, cái này là học đòi văn vẻ, Cổ Tiên kia nhận thức ngươi là ai sao, tưởng nhớ cái rắm...
Thời điểm đi vào Bạch Ngọc Đạo Đài, đã thấy thị nữ như dệt, lực sĩ vãng lai, từng cái bàn nhỏ đã được bố trí tốt, linh quả rượu ngon, hương thơm xông vào mũi, lại có mấy vị tuấn ngạn đang ngồi, nhìn thấy xa giá của hồ nữ, đều đứng dậy đón chào, hồ nữ đợi Phương Hành tới, cùng một chỗ nhập tọa, nói cười vui vẻ, lẫn nhau giới thiệu, cái gì vị này là thiên kiêu Tê tộc, vị kia là tuấn kiệt Ngạc tộc...
Nhắc tới Phương Hành, lại nói:
- Vị đạo hữu này là nghĩa sĩ Nhân tộc Hình Phương Hình đạo hữu, không ngại vạn dặm xa xôi hộ tống đệ tử Hồ tộc ta quay về tổ địa, ân này khó tả, Hồ tộc ta nhớ kỹ ân này, Hình đạo hữu vĩnh viễn là bằng hữu của Hồ tộc ta!
Phương Hành cười ha ha, nhìn mọi người ôm quyền:
- Khách khí khách khí...
Chúng Yêu tộc thấy hắn là tu sĩ Nhân tộc, thần sắc hơi có chút khó coi, dù sao hôm nay chiến tranh lan tràn, Nhân tộc và Yêu tộc tầm đó có rất nhiều khe hở, bất quá hồ nữ chú trọng chỉ ra, đây là ân nhân của Hồ tộc các nàng, chúng Yêu cũng không tiện nhiều lời, cả đám thân mật chào hỏi, bàn về công phu mặt ngoài, Phương Hành cũng cực kỳ am hiểu, cười toe toét kết bạn với chúng Yêu.
Hồ nữ thấy các tu sĩ ngồi xuống, liền lần nữa nâng chén tạ ơn Phương Hành, cùng chúng Yêu cạn ly, cũng lộ ra vui vẻ hòa thuận.
Phương Hành vừa uống rượu, vừa ngắm khuôn mặt xinh đẹp của hồ nữ, ánh mắt lập loè, một bộ muốn nói lại thôi.
Mà hồ nữ hình như đã nhận ra ánh mắt của hắn, nhưng thần sắc không có chút mất tự nhiên, nàng đối với loại ánh mắt này đã quá quen.
Ngược lại mấy Yêu tu khác thấy thì cười lạnh, nghĩ thầm gia hỏa Nhân tộc này quả nhiên lòng mang làm loạn, bất quá đừng nói thân phận của ngươi đã chú định không dừng chân được ở Bắc Câu, chỉ nhìn ngươi là Kim Đan sơ kỳ, ở trong Kim Đan pháp ý lạnh nhạt, có thể nói là một viên phế đan, vậy mà cũng dám hy vọng xa vời với Yêu tộc đệ nhất mỹ nhân, đây không phải là chê cười sao?
Chỉ có điều trong nội tâm mọi người đều có ý nghĩ, lại không biết Phương Hành cân nhắc chính là: sao nữ nhân này còn không đề cập tới sự tình trả thù lao?
Ta đang chờ Thần Hỏa a, ngươi tranh thủ thời gian nói đi!
Ngươi không đề cập tới, ta cũng không có ý tứ nói a, Phương đại gia cũng là người có thân phận, sao có thể làm ra loại sự tình như vậy được...
Rượu qua ba tuần, hồ nữ rốt cục mở miệng, mỉm cười nhìn Phương Hành nói:
- Hình đạo hữu không ngại gian khổ, đưa huyết mạch Hồ tộc ta quy hương, Tiên Cơ lại mời ngươi một ly...
Nói xong dịu dàng bưng chén ngọc lên, nhìn Phương Hành xa xa ý bảo, lại nói:
- Ngoài ra có một câu không biết có nên nói hay không, đạo hữu nghĩa khí sâu nặng, tuy không cầu báo đáp, nhưng Tiên Cơ...
Phương Hành vội vàng giơ chén rượu lên, con mắt tỏa sáng, nghĩ thầm:
- Ta chính là vì cầu báo đáp, ngươi tranh thủ thời gian nói a...
Ý niệm trong đầu còn không rơi xuống, hồ nữ lại cười nhẹ nói:
- Tiên Cơ không có gì báo đáp, chỉ có thể mời Hình đạo hữu làm trưởng lão ngoại tộc của Thanh Khâu Sơn ta, không biết đạo hữu định như thế nào? Ha ha, không nói đạo hữu có ân bảo hộ huyết mạch, chỉ nói đạo hữu tuổi còn trẻ, liền có tu vi Kim Đan cảnh, Thanh Khâu Sơn ta cũng không dám lãnh đạm, tất cả cung phụng, đều ngang hàng Kim Đan trưởng lão của Hồ tộc ta...
Lời này vừa ra, Phương Hành lại trực tiếp ngây người: Tình huống như thế nào? Đã nói trả thù lao a?