Lược Thiên Ký

Chương 512: Tà Vương nhất mạch

Chương 512: Tà Vương nhất mạch

- Hắn… hắn là ai?
Mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương chợt đỏ bừng, run run nửa ngày mới nói được một câu.
Trung niên mặc kim bào quát:
- Hắn là truyền nhân Tà Tổ nhất mạch, bối phận cao hơn ngươi tới ba bốn bậc, ngươi nên gọi một tiếng tiểu tổ!
Phương Hành nghe vậy thì cười to, khách khí nói:
- Không cần không cần, gọi ta là tiểu gia là được rồi…
- Ta… Ta…
Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sự nói không lên lời, y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Hành đang khoanh tay trước người, mắt như đang nhìn tôn tử rồi liền nổi giận đùng đùng, lại có chút giận Tam tổ, chỉ cảm thấy trong ngực như có gì đó chặn ngang, đầu ầm ầm nổ vang, một câu cũng không thể nói, bỗng nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, trực tiếp ngất đi.
- Ai... sức chịu đựng quá kém... cần dạy dỗ tốt hơn một chút!
Phương Hành thở dài, ra vẻ bối phận trưởng bối.
Mà trung niên mặc kim bào thì phất tay áo ôm lấy Tiểu Bằng Vương, cười khổ không ngừng, không biết nên nói như thế nào.
Lúc này sau khi Xích Vũ kết thúc việc trao đổi với trung niên mặc kim bào liền quay trở về, vừa đúng lúc cắm vào trên đầu Phương Hành, nhìn gống như một cái trâm cài tóc màu đỏ. Cũng không biết trung niên kim bào là kính Xích Vũ hay kính Phương Hành, vẻ mặt bất đắc dĩ khom người thi lễ, lúc này mới nhìn về phía Phương Hành:
- Phương tiểu hữu, là do lão phu tới chậm, ngươi không có chuyện gì chứ?
- Ha ha, không có việc gì, ông tới là được rồi!
Phương Hành cười ha ha một tiếng, tiện tay rút cây Xích Vũ kia nhét vào trong túi trữ vật, động tác vô cùng thuần thục.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đã đi tới đây liền theo ta tới Cô Nhận sơn đi!
Bằng Tam vô cùng khách khí, ngôn từ cung kính, vô cùng cẩn thận.
- Chờ ta một chút, phân phó một số chuyện đã!
Phương Hành giải thích xong liền giao phó một chút chuyện với người Kim Ô tộc, lúc này tộc trưởng Kim Ô tộc cùng ba vị trưởng lão cũng đã gần hóa đá, con trai của tộc trưởng Ô Nhất Điển lại bị dọa núp trong một góc, toàn thân là mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy. Ngược lại Ô Tang Nhi lại vô cùng vui mừng, tuy nàng vẫn chưa hiểu Phương Hành làm chuyện này bằng cách nào, nói tóm lại cơ hội cứu biểu huynh lại càng thêm nắm chắc.
- Tộc trưởng, chuyện cứu Kim Lục Tử cứ giao cho ta!
Khuôn mặt Phương Hành nghiêm túc nói với tộc trưởng Kim Ô tộc, dáng vẻ quang minh lẫm liệt.
- Được… tốt tốt. Lục nhi có người bằng hữu như ngươi quả nhiên là may mắn của nó!
Ô Cổ Mộc không biết nói thế nào, lại phụ họa theo lời Phương Hành:
- Nếu có gì cần cứ lên tiếng!
Phương Hành đang chờ câu này, vỗ tay một cái cười nói:
- Vậy ta không khách khí, nghe nói Phù Tang sơn có ba viên Tiên Tinh?
Tộc trưởng Kim Ô tộc ngẩn ngơ, bỗng nhiên không biết nói gì…
Ô Tang Nhi thì lại giận dữ, tên khốn kiếp này quả nhiên đã chú ý tới bảo khố nhà mình!


Cô Nhận sơn, nơi ba vị Nguyên Anh bế quan, trong một tòa thạch viện có ba cái bồ đoàn, mấy chén trà xanh, mà bên cạnh thạch viện này lại có mấy lão giả khuôn mặt khô gầy ngồi xếp bằng, đều đã tuổi tác cực lớn, tùy tiện đi ra ngoài đều là đại nhân vật khiến Yêu đình rung động, mà trên thực tế, trong ba người này cũng có hai người ít nhất đã mấy trăm năm chưa từng lộ diện trước mặt người khác rồi.
Bọn họ là căn nguyên của Cô Nhận sơn, được xem là đại truyền thừa mang tính uy hiếp.
Mà lúc này bọn họ lại xuất quan, nhẹ giọng trò chuyện với nhau, mà trung tâm cuộc nói chuyện chính là Tà Vương nhất mạch đã trở về.
- Cây Xích Vũ kia đúng là tam thúc phân thân luyện chế, ta đã xác nhận ông ấy không hề chết! Hoặc là nói năm đó ông ấy xác thực suýt nữa hồn tiêu phách tán, nhưng lại có cơ duyên xảo hợp, bị nhốt ba trăm năm, một lần nữa thoát khốn mà ra, càng bởi vì một số nhân duyên mà luyện thành Chân Tiên Lôi Hồn, sau đó lại đoạt xác một con hung thú Chu Tước thượng cổ, bây giờ trong ngoài hợp nhất, tu vi nồng hậu. Có lẽ không lâu sau, tam thúc đừng nói là bước vào Nguyên Anh, thậm chí có khả năng tiếp tục độ kiếp… dựa theo những lời lão nhân gia nói với ta, bây giờ độ kiếp đối với ông ấy chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu như có cơ duyên, ông ấy có khả năng sẽ… thành Tiên!
Một vị trẻ tuổi nhất trong đó, cũng là lão giả mặc kim bào dẫn Phương Hành về núi đang âm trầm mở miệng, khuôn mặt trang nghiêm.
- Chân Tiên Lôi Hồn? Hung thú Chu Tước thượng cổ?
Lão giả râu tóc ám kim phía tay trái sau khi nghe xong liền hít sâu một hơi:
- Hai loại cơ duyên, cho dù là loại nào cũng chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, lão tam làm sao làm được? Nếu thật sự như thế, ngày lão tam trở về chính là thời điểm Cô Nhận sơn ta thống ngự Yêu tộc!
- Theo ta được biết, tam thúc cho tới bây giờ chưa từng nói láo! Mặc khác Xích Vũ kia xác thật đúng là lông mao Chu Tước thuần huyết, hơn nữa luồng thần hồn bám phía trên nó cũng ẩn chúa lôi ý, đây chính là độ kiếp xong mới có…
Trung niên kim bào trầm giọng mở miệng, xác nhận hai chuyện này.
Hai lão già khác trầm mặt thật lâu, một người trong đó mới nói khẽ:
- Năm đó lão tam đúng là kỳ tài đệ nhất Cô Nhận sơn chúng ta! Đệ nhất kỳ tài trong Yêu tộc có tám người lãnh binh chống lại Yêu minh, dùng chiến tích thiết huyết quật khởi, được gọi là tám đại Yêu Vương. Tam thúc đứng thứ ba, vì thế mới có danh xưng Đại Bằng Tà Vương. Nhưng ta nói là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Cô Nhận sơn chỉ là bởi vì dã tâm quá lớn, vì thay lão thất báo thù liền tới Nam Chiêm Bộ Châu ám sát gia chủ Hoàng Phủ, kết quả là hoàn toàn mất tin tức…
- Nhưng cho dù thế nào, lòng can đảm cùng cơ biến, học thức cùng ngộ tính của ông ấy có thể được xem là tuyệt đỉnh, nếu đã nói mình giành được hai tạo hóa chắc hẳn có thể nắm chắc, huống chi ông ấy cũng đã nói hiện giờ ông ấy đang gặp một loại tạo hóa, chính là tạo hóa bảo địa chất chứa vô tận cơ duyên, chờ khi xử lý sạch sẽ chuyện nơi đó sẽ trở về gặp chúng ta, cần gì phải nói dối? Ông ấy nói có hy vọng tu thành Yêu tiên, chắc hẳn cũng có mấy phần tự tin mới dám nói ra…
Sau một phen nghiên cứu thảo luận, ba người đều trầm mặc lại, qua nửa ngày lão già Yêu tu bên phải giống như không dời nổi bước chân mới than khẽ, nói:
- Nếu tiểu tam nói thì có thể tin, nhưng thiếu niên Nhân tộc này….
Trung niên kim bào có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
- Tam thúc nói… đó… đó là cháu của hắn…
- Phốc….
Hai vị yêu tu Cô Nhận sơn khác đang lạnh nhạt uống trà đều phun ra ngoài:
- Lão tam tưởng chúng ta mù sao?
Trung niên kim bào cũng cười khổ nói:
- Ta cũng nhìn ra trên người thiếu niên này không hề có yêu khí, ngay cả có huyết mạch Yêu tộc cũng phải hơn mười đời, nói thế nào cũng không phải là huyết mạch của tam thúc được, nhưng tam thúc lại một mực cam đoan điểm này. Hơn nữa lôi y trên phân thân tam thúc xác thực có chút cùng loại với khí tức trên người thiếu niên này, có lẽ là có quan hệ ngầm gì đó, ngoài ra tam thúc còn liên tục dặn dò, một sợi tiên duyên kia đều ở trên người thiếu niên này, muốn chúng ta nhất định không thể khinh thường…
Hai lão giả khác nghe được liền khẽ gật đầu, một người trong đó nói:
- A, lão tam đã trịnh trọng như vậy, kẻ này xác thực không thể xem như không quan trọng… được rồi, cứ xem là dòng chính của Cô Nhận sơn chúng ta để người phía dưới cung phụng, đối xử giống như huyết mạch Cô Nhận sơn chúng ta, không thể lãnh đạm được… aiz, ai có thể nghĩ tới, lão tam nhiều năm không có tin tức gì lại còn sống? Ha ha, không nói thành tiên, cho dù hắn có thể tu tới độ kiếp cảnh cũng là phúc của Cô Nhận sơn chúng ta rồi…
Một phen tâm tình, địa vị phi phàm của Phương Hành liền được định ra.
Ngược lại là trung niên kim bào sau khi đồng ý lại cười khổ nói:
- Nhưng thiếu niên này cũng không phải đèn cạn dầu, thời điểm gặp Thiên nhi hắn chắc hẳn đã biết thân phận của nó, nhưng lại vẫn cố tình đánh Thiên nhi thành cái đầu heo. Với tính tình của Thiên nhi sao lại chịu được sự xấu hổ như thế, bây giờ còn đang quỳ ở bên ngoài động phủ của lão tổ tông ngài, yêu cầu chủ trì công đạo cho hắn…
Nghe lời này, lão Yêu tu nhiều tuổi nhất lại cười khổ:
- Ta có thể chủ trì công đạo cho nó, nhưng lần này cũng nên cho nó chịu chút thua thiệt, trong đám tử tôn đời sau chỉ mỗi hắn khiến người ta tức giận, lại bị tiểu hồ ly Thanh Khâu sơn đùa nghịch xoay như chong chóng, lão phu không tự tay giáo huấn hắn là tốt rồi, sao có thể xuất thủ thay hắn giáo huấn người đời sau của lão tam? Tạm thời cứ để hậu bối nhà mình chịu chút gió sương, có bản lĩnh để tự hắn đánh lại… được rồi, ngươi trở về nói ta còn đang bế quan, bảo hắn quay về đi!
Một lão giả khác cũng nở nụ cười, nói:
- “Tôn tử” này của lão tam trở về cũng thật đúng lúc, không lâu sau là đại sự Yêu đình rồi, Cổ yêu bát mạch xuất hiện bốn năm tiểu bối kiệt xuất cảnh giới Kim Đan, nhưng cố tình căn cơ của Thiên nhi còn chưa vững chắc, không thể để nó đột phá Kim Đan nhanh như thế, nhưng nếu không kết đan, đối mặt với các mạch khác cùng tuấn kiệt Thần Châu, Thương Lan Hải khó tránh khỏi có thút thiếu tự tin. Mà kẻ này tuổi tác không lớn nhưng thực lực thâm hậu, trên danh nghĩa vừa vặn có thể để hắn dẫn theo Thiên nhi đi vào cướp đoạt vận may này!
- Đã như vậy, ta sẽ tự đi dặn dò!
Trung niên mặc kim bào cười khổ đồng ý, nghĩ thầm sự đau khổ này của Tiểu Bằng Vương Lăng Thiên xem như là ăn không rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất