Lược Thiên Ký

Chương 511: Bái kiến tiểu tổ

Chương 511: Bái kiến tiểu tổ

- Ai dám bắt huyền tôn của ta?
Ngay lúc Phương Hành đánh Tiểu Bằng Vương thành trò cười, chân trời phía tây truyền tới một tiếng rống to, đã thấy trên trời cao, một chùm kim vân như ánh bình minh lao qua. Nương theo ánh bình minh này, khí tức hùng hồn, tiếng rống giận giống như kinh lôi chấn động một phương, ầm ầm rung động giống như lúc nào cũng có thể phát nổ.
- A… Nguyên Anh, là Nguyên Anh lão tổ Cô Nhận sơn tới…
Nghe thấy một tiếng rống giận này, đám Yêu tu có mặt đều như nứt cả tim gan, nhanh chóng tản ra.
Mà sắc mặt tộc trưởng Kim Ô tộc Phù Tang sơn lại khó coi nhìn về phía Phương Hành, đồng thời sai người nhanh chóng lấy Yêu Tiên lệnh ra. Nếu Nguyên Anh lão tổ Cô Nhận có ý muốn hỏi tội Phù Tang sơn liền đưa ra Yêu Tiên lệnh để trong lòng ông ta có e dè, không tới nỗi một chưởng tiêu diệt Phù Tang sơn. Chỉ là tu sĩ Nhân tộc này sợ rằng không thể giữ được mình, giờ chỉ còn kế này, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi…
- Ha ha… Ha ha… lão tổ tới, ngươi… ngươi chắc chắn là phải chết…
Trong lòng Tiểu Bằng Vương đã như tro tàn lại đột nhiên cười điên cuồng, trong mắt đầy sự oán độc nhìn Phương Hành.
Còn Phương Hành cũng không ngẩng đầu, xoay bàn tay khiến y ngậm miệng lại.
- Cuối cùng cũng tới, ta sắp chờ không nổi rồi…
Phương Hành nhìn thấy Mạt Kim Vân liền khẽ thở dài, trên mặt lại không lộ chút sợ hãi nào.
Ở chân trời tây bắc, kim vân càng lúc càng gần, uy thế ngập trời, chỉ trong mấy hơi đã đột phá tầng tầng vân khí xuất hiện. Người tới chính là một con Đại Bằng Kim Sí dài mấy chục trượng, cả người khoác kim vũ sắc như kiếm, ánh mắt lợi hại từ trên không trung hạ xuống tựa như hai luồng kiếm khí có thể chém hư không, chỉ cần người nhìn thấy liền quỳ xuống cúng bái, không dám nhìn thẳng.
- Ai vậy? Sao lại gây ra động tĩnh lớn như thế, khỉ gió?
Vào lúc đám yêu cúi đầu không dám thở mạnh, đột nhiên một tiếng nói vang lên.
Chúng yêu lại cúi đầu nhìn thấy, thấy bên trong vách núi đỏ thẫm xuất hiện một lão đầu thấp nhỏ chui ra, người không cao tới ba thước, mặt mũi đầy lông giống như vẫn chưa hiểu tình hình, vén lông nhìn xung quanh dò xét…
- Khỉ thật, lão già chết tiệt sao lại chui ra vào lúc này chứ?
Phương Hành có chút không biết nói gì, nhìn về phía dưới:
- Lão già kia, không có việc của ông, trở về ngủ tiếp đi!
Lão già vừa chui ra ngoài này chính là lão Thụ tinh, cũng không biết giữ cửa thế nào, vừa rồi Tiểu Bằng Vương gây ra động tĩnh lớn như vậy lão ta lại không nghe thấy, ngược lại lúc này lại bị kinh động, mơ mơ màng màng chui ra từ trong đất. Nhưng Phương Hành lại lo lắng ông ta sẽ bị liên lụy, tay chân lẩm cẩm không cẩn thận bị xử lý nên mới muốn ông ta nhanh trở về tiếp tục ngủ.
- Tên nhóc khốn kiếp, lại là ngươi, tới Phù Tang sơn chúng ta kiếm chuyện sao?
Lão Thụ tinh thấy Phương Hành trong không trung thì nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, vung gậy kêu lên.
Phương Hành im lặng, lại mắng:
- Lão già khốn kiếp, ai rảnh tới tìm ông gây chuyện? Ta đang rất vội, không có thời gian nói lý với ông!
Lão Thụ tinh giận dữ kêu lên:
- Tên nhóc khốn nạn, dám mắng ta. Có bản lĩnh ngươi cút xuống đây cho ta, để ta quất ngươi hai gậy!
Phương Hành nói:
- Nghĩ ta ngốc sao, có bản lĩnh thì lên đây, tiểu gia ta sẽ đá chết ông!
Lão Thụ tinh nhất thời giận dữ nhảy lên, cách mặt đất không tới nửa tấc, thở dài nói:
- Mẹ kiếp, lớn tuổi rồi không cưỡi mây được. Tên nhóc khốn nạn nhà ngươi cút xuống đây cho ta, xem lão tổ tông ta có đánh chết ngươi không…
Phương Hành vừa nói bạt tai lên mặt Tiểu Bằng Vương, nói:
- Ông lên đây, ta sẽ đánh ông như đánh hắn!
- Ngươi xuống…
- Ông lên…
Đại họa trước mắt, một già một trẻ người lên kẻ xuống mắng to, Yêu tu đầy trời đều không còn gì để nói.
- Tu sĩ Nhân tộc, chính là ngươi dám can đảm vũ nhục người Cô Nhận sơn ta?
Giữa cuộc cãi vã này, Đại Bằng điểu đã bay tới hơn mười dặm, ánh mắt sắc bén sớm đã nhìn rõ ràng chuyện phát sinh ở bên này, một luồng sát khí khóa chặt Phương Hành, từ xa lạnh giọng mở miệng, thanh âm tựa như kiếm lạnh.
- Ai nha... thật là gay gắt, lão tổ tông ta buồn ngủ, phải đi ngủ một giấc...
Dường như lúc này lão Thụ tinh mới phát hiện nguy hiểm, xám xịt kêu lên một tiếng, chui vào trong đất.
Phương Hành nhất thời cảm giác không biết nói gì, nghĩ thầm lão già này sống lâu như thế cũng không phải không có đạo lý…
- Tam tổ.... Tam tổ cứu cháu... Tam tổ mau giết hắn…
Tiểu Bằng Vương đã bị Phương Hành đánh muốn u mê, liếc mắt thấy thân hình Đại Bằng Điểu liền mừng rỡ như điên, kêu lớn.
- Im miệng!
Phương Hành cảm thấy phiền liền trở tay tát một cái, cái tát này đủ mạnh, trực tiếp đánh Tiểu Bằng Vương bay lên hơn mấy chục trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, lăn lộn rơi xuống.
Vô số Yêu tu đều sợ ngây người, đơn giản không biết nên nói thế nào.
Nhất là nhân mã Phù Tang sơn càng thêm khó hiểu, vì sao đã gặp lão tổ Cô Nhận sơn mà tu sĩ Nhân tộc này còn tát bay Tiểu Bằng Vương? Đây không phải là vứt bùa hộ mệnh sang một bên sao? Chẳng lẽ hắn muốn đi tìm chết?
Mà Phương Hành tát bay Tiểu Bằng Vương rồi cũng đứng lên, chính diện nghênh đón kim vân, cười nói:
- Đương nhiên là ta!
Không đợi hắn trả lời, Đại Bằng Điểu trong không trung thấy hắn đánh bay Tiểu Bằng Vương, giọng nói như sấm nổ:
- Tốt lắm, quả nhiên là ngươi, đã lâu chưa gặp được… tu sĩ Nhân tộc khinh miệt Đại Bằng ta như vậy, nhất là dám ngay trước mặt lão phu như thế, can đảm của ngươi làm lão phu có chút bội phục… Trước khi chết, ngươi còn lời gì muốn nói?
Trong tiếng hét vang, ông ta đã lao thẳng xuống dưới, móng vuốt sắc bén cách trăm trượng liền muốn xé nát Phương Hành.
Nhưng Phương Hành đối mặt với một trảo này lại chỉ yên lặng kết một pháp ấn, sau đó phía sau đột nhiên xuất hiện hai cái Kim Sí.
“Xoẹt” một tiếng, mỗi cái Kim Sĩ đều dài hơn ba trượng, chia thành hai bên mở rộng phía sau hắn.
Vào lúc này móng vuốt Đại Bằng Điểu đã sắp túm tới ngực Phương Hành, nhưng đột nhiên thấy một đôi Kim Sí này thì liền kinh hãi, nhanh chóng thu hồi một trảo lại, thân hình nhanh chóng hạ xuống, hóa thành một người trung niên mặc kim bào, thân hình cao lớn đứng trước mặt Phương Hành, sắc mặt kinh ngạc nhìn Phương Hành quát lớn:
- Ngươi là ai? Vì sao lại am hiểu bí pháp của Bằng tộc ta?
Phương Hành nhìn ông ta một cái, căn bản không thèm trả lời, lấy Xích Vũ ra nhẹ nhàng vân vê, giơ lên trên không trung.
Xích Vũ giống như có ý thức của mình bay thẳng về phía người trung niên mặc kim bào kia.
- Khoát Chủy Nhi, sau khi ngươi trở thành Nguyên Anh có uy thế không nhỏ nhỉ, còn nhớ tới tam thúc không?
Bên trên Xích Vũ truyền ra một luồng thần niệm, nhất thời khiến người trung niên kim bào kinh hô một tiếng, thân thể cúi xuống.
Nhìn dáng vẻ của ông ta giống như theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng lại có chút do dự, không trực tiếp quỳ.
- Thứ không biết trên dưới, quỳ xuống!
Phương Hành bỗng nhiên mở miệng trừng mắt quát trung niên mặc kim bào kia.
“Bịch” một tiếng, trung niên kim bào không chút suy nghĩ trực tiếp quỳ xuống, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Xích Vũ.
Thiên địa đều yên lặng.
Cho dù là người Cô Nhận sơn hay là tộc nhân Phù Tang sơn, hay là đám Yêu tu đứng một bên xem náo nhiệt, thậm chí là người Thanh Khâu sơn được Hồ Tiên Cơ phái tới bên này giám thị nhất cử nhất động đều ngây dại. Có người liên tục vuốt mắt, hận không thể móc tròng mắt ra, cảm thấy mình đã nhìn nhầm, cũng có người dùng lực vỗ đầu, giống như xảy ra vấn đề gì đó.
Xích Vũ cũng không gây chú ý, người bên ngoài hơn mười trượng khó có thể thấy, cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng Điểu hung hăng bay tới, vốn muốn ra tay với Phương Hành, nhưng lúc đi tới lại quỳ xuống trước mặt hắn.
Gió thu đìu hiu cô độc thổi qua, thiên địa vắng vẻ, không ai lên tiếng.
Duy chỉ có cây Xích Vũ kia phát ra luồng thần niệm trao đổi với người trung niên mặc kim bào.
- Tam tổ, Tam tổ giữ lại mạng của hắn… để cho con… để cho con tới tự tay giết hắn…
Trong khe núi nơi xa bỗng nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ, kim quang hiện lên, lại là Kim Sí Tiểu Bằng Vương lung lay bay lên. Y bị Phương Hành vả miệng không biết bao nhiêu lần, bị đánh tới đầu óc không rõ ràng, nhưng chỉ là bị ngoại thương, lúc này trong lòng đang ẩn chứa hận thù, sợ Tam tổ trực tiếp giết chết gian tế Nhân tộc này làm mình không thể tự tay báo thù nên liền nhanh chóng bay tới.
Phương Hành thấy y xông tới thì chỉ cười lạnh, cũng không để ý tới, chỉ nhìn trung niên mặc kim bào.
Mắt thấy khí thế Kim Sí Tiểu Bằng Vương như thiểm điện vọt về phía Phương Hành, lại chợt thấy trung niên mặc kim bào nhảy dựng lên, một bàn tay vung ra cơn gió quấn Kim Sí Tiểu Bằng Vương từ bản tướng thành nhân tướng, thậm chí quất tới khi y quỳ xuống trước người Phương Hành, phẫn nộ quát:
- Đồ không biết lễ nghĩa, tới lúc nào rồi lại còn hồ nháo? Còn không mau nhanh chóng tới bái kiến tiểu tổ?
- Bái kiến…. tiểu tổ?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương ngây dại, y vốn tức giận tới mức sôi sục, lúc này ánh mắt chợt mê mang, đầu óc như sắp hỏng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất