Chương 516: Sức mạnh nhục thân
- Không nghĩ tới, nhanh như vậy ngươi đã rơi vào tay ta.
Phía bắc Yêu đình ba ngàn dặm, trên một nơi núi rừng hoang sơ không có một cành cây, một ngọn cỏ, bên trong Hắc Uyên đại điện, một tên Hỏa Tê tinh trên đầu quấn vải trắng, toàn thân mặc giáp, tay mang yêu đao, ánh mắt đắc ý nhìn Phương Hành. Tên yêu tu này là một trong những yêu tu trong Thanh Thai yến của Hồ Tiên Cơ bị Phương Hành trừng trị, ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới sẽ chạm mặt hắn ta chỗ này.
Trong lòng Hỏa Tê tinh này vô cùng vui mừng, thân là Yêu tướng trấn giữ Hắc Uyên đại ngục, thế lực lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Trong bữa tiệc Thanh Thai bị Phương Hành đánh cho một trận, muốn báo thù cũng không có hi vọng, vốn quyết định cố nuốt trôi cục tức này, nhưng không nghĩ tới Phương Hành lại bị Cô Nhận sơn tống vào Hắc Uyên đại ngục, nơi này chính là địa bàn của hắn ta, nên khiến hắn ta vui vẻ đến không nói nên lời.
- Rơi vào tay ngươi cái rắm, có tin ta lại đánh ngươi một trận không?
Mặc dù bây giờ là “tù nhân” nhưng Phương Hành chẳng có chút gì gọi là cúi đầu giác ngộ, liền quay qua, ngang ngược mắng.
- Còn dám ngông cuồng? Có tin gia gia ta chặt đầu ngươi không?
Tên Hỏa Tê tinh kia giận dữ “xoạt” một tiếng rút đao ra, lưỡi đao sáng chói.
- Khục.
Nhưng vào lúc này, Yêu tướng Cô Nhận sơn áp giải Phương Hành tới lên tiếng:
- Hắc Nham tướng quân, người ta đã đưa tới, trưởng lão chúng ta nói muốn nhốt hắn vào Hắc Uyên đại ngục, cũng không nói muốn hắn đến Hắc Uyên đại điện nạp mạng. Ngươi mau thu liễm chút đi, mau ký áp ấn, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị đưa vào Hắc Uyên đại ngục mới có thể trở về phục mệnh với lão tộc trưởng.
Hỏa Tê tinh trở nên cẩn thận hơn, vội vàng cười nói:
- Tướng quân nói đúng, tiểu nhân phải tiễn hắn đi vào.
Nói xong, liếc trộm Phương Hành một cái, âm thầm suy nghĩ biện pháp trị hắn rồi mới ký áp ấn, lại sai người áp giải Phương Hành. Nhanh chóng có hai tiểu yêu áp giải Phương Hành đi vào chỗ sâu trong đại điện, nơi có Chân Ma Quan Cốt Kính. Quan Cốt Kính này là một tấm kính hình nhãn cầu to bằng cái thớt, tản ra ánh sáng lam sắc. Khi Phương Hành được đưa đến gần, hắn đã bị ánh sáng lam sắc bao bọc.
Lúc này, ánh mắt Phương Hành phát lạnh, âm thầm thúc giục thần trí của mình.
Quan Cốt Kính soi ra bản tướng của tất cả tội tù, cũng sẽ soi sáng những pháp khí mà tội tù cất giấu trên cơ thể. Lúc đầu để ở chỗ này để chống lại sự giả dối, ngăn chặn đại nhân vật nào đó phạm lỗi lại dùng người khác đến thay thế. Có điều Phương Hành cũng không sợ nó chiếu ra bản tướng của hắn, lại lo lắng sẽ bị nhìn ra trên cơ thể hắn giấu một cái Động Thiên chỉ, nó hấp thụ ánh sáng khi bị lục soát.
Tuy nhiên, Phương Hành cũng đã sớm hỏi rồi, biết được lấy Đan Quang Ba Động của mình nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo thành một chút uy lực, mà thần hồn của hắn lại mạnh hơn thế hệ tu sĩ này mấy lần, hắn có thể vận chuyển ma kiếm truyền vào bên trong Vô Danh Công Quyết rồi dùng Yểm Tức Thuật che đậy. Thần thức tụ lại một điểm, kiên quyết che đậy khí tức của Động Thiên Chỉ, hy vọng có thể giấu được.
Nếu không vượt qua được, vậy không đi vào, đoạt lại Động Thiên Chỉ rồi rút lui.
Từ gương trái đến gương phải chỉ cách ba mươi trượng, Phương Hành khẩn trương đến mức sau lưng toát mồ hôi hột.
Nhưng không sao, dù gì Chân Ma Quan Cốt Kính cũng đã mất đi thần tính, chỉ là một vật chết mà thôi, nhìn thật lâu cũng không có gì khác thường.
- Áp lên Truyện Tống Thai.
Hỏa Tê tinh bên cạnh lạnh giọng ra lệnh, phía sau Chân Ma Quan Cốt Kính lại có chín tòa Truyện Tống Thai hoành liệt, đây là đặc điểm của Hắc Uyên đại ngục. Mặc dù trong đại ngục có một cổng nằm ở phía sau Hắc Sơn, bình thường căn bản không được mở ra, nó chỉ được sử dụng để giam cầm phạm nhân, sử dụng Truyện Tống trận trong Hắc Uyên đại điện sẽ trực tiếp truyền tống tội nhân xuống dưới, mà truyền tống này chỉ truyền một chiều. Cũng sẽ không có tế đàn hoặc trận pháp, chuyện này nhằm ngăn cản khả năng vượt ngục của phạm nhân.
Yêu binh áp giải Phương Hành muốn đưa hắn lên phía trên, lúc này Hỏa Tê tinh chợt cười lạnh, chỉ phía sau nói:
- Đưa hắn lên Cửu Hào Truyền Tống Thai đi, khu vực này lâu rồi không có người tới.....
Hai tên Yêu binh nghe vậy liền áp Phương Hành vào bên trong, xếp bằng ở trên trận pháp, lạnh lùng nhìn Hỏa Tê tinh.
- Đã đến chỗ này của ta, Tê gia ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.
Hỏa Tê tinh cười hắc hắc, trừng mắt nhìn Phương Hành, mở Truyền Tống pháp trận ra.
Tuy nhiên gã không dự đoán được, khi gã đang hung hăng nhìn Phương Hành, Yêu tướng Cố Nhận sơn cũng nhìn gã từ phía sau.
- Người này có hận ý sâu đối với tiểu tổ như thế, xem ra phải tìm cơ hội giết chết hắn thôi.
Sau khi trời đất quay cuồng, linh quang trận pháp nhấp nháy, Phương Hành bị truyền xuống phía dưới Hắc Uyên đại ngục.
Hắn cảm thấy thân thể trong hư vô, một trận hoa mắt chóng mặt, tiếng ầm ầm rung động bên tai. Trong thời gian uống một chung trà, Phương Hành còn có cảnh giác, lập tức hai mắt mở ra, nhìn bốn phía. Hắn nhìn thấy bản thân đang ngồi trên tế đàn cao mười trượng, được bao bọc bởi ánh hào quang rực rỡ. Ngẩng đầu nhìn lên, dường như hắn đang ở một thế giới ngầm dưới lòng đất. Trên đỉnh đầu là sườn núi với nhiều khoáng mạch, chính khoáng mạch cũng phát ra ánh sáng duy nhất.
- Nơi này chính là Hắc Uyên đại ngục sao? Quả nhiên giống như U Minh.
Ngửi mùi máu tanh nồng nặc, cùng với sát khí ép tới không thở nổi, Phương Hành ngồi ngay ngắn lại, dùng sức thở hổn hển mấy cái. Lúc này hắn thử điều động linh lực của mình, quả nhiên phát hiện tất cả linh lực như trốn vào chỗ sâu nhất trong kinh mạch, dù cho hắn vận chuyển thế nào cũng không thể điều động được, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế rất nhiều.
Cũng may loại tình huống này tuy quỷ dị nhưng hắn đã sớm nắm chắc trong lòng, nên cũng không hoảng hốt.
Sau khi chạm vào đầu mình liền phát hiện Động Thiên Chỉ vẫn còn, trong lòng ổn định lại.
Đây là hy vọng duy nhất để cứu Đại Kim Ô, nếu để thất lạc thì sẽ phải đổ máu.
- Có đồ ăn mới được truyền tống vào....
Mới vừa làm quen với hoàn cảnh nơi này, Phương Hành liền nghe bên dưới có tiếng hô lớn.
Tiếng hô này vang lên kèm theo mùi máu tanh nồng lan tỏa, khí thế hung ác kinh người, trong không trung truyền đến tiếng “vèo vèo vèo”, có mấy tia hắc ảnh chạy tới, thở hổn hển, leo lên tế đàn.
Ánh mắt Phương Hành quét qua, nhất thời nhướng mày, xung quanh bò lên mười mấy con yêu ma thân thể to lớn, có cự hán nửa người nửa sói, cũng có người to lớn với đầu có sừng tê giác, còn có người trực tiếp hóa thân thành bản tướng, có thỏ trắng nhỏ cao chưa tới hai thước nhưng trong mắt tỏa ra huyết tinh âm u, có da thú vòng quanh bên hông, hồ yêu nửa người trần trụi...
Những yêu ma này có móng vuốt sáng bóng, trong tay cầm binh khí tràn đầy sát khí vây quanh.
- Không phải đồ ăn, là một tên mới tới... A, trên người hắn sao không có Yêu khí?
- Hắc hắc, hắc hắc, tên mới tới này có phải là nhân loại hay không thế?
- Ha ha, ai nói không phải đồ ăn, đây là đồ ăn của lão ngưu ta, ai cũng đừng mong đoạt được của ta.
Một đám yêu ma vây quanh tế đàn, nhìn thấy Phương Hành bị truyền tới vóc người thon gầy, so kích cỡ với bọn họ nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn là nhân loại nhỏ bé thì nhất thời nao nao. Trong này có một người cao chừng ba trượng, cầm lấy một cây búa to, Ngưu Đầu nhân cự hán liền phá lên cười ha hả, vươn tay như một cái chảo lớn chộp về phía Phương Hành.
- Nhân tộc, ta cũng thích, nhất là lại còn trẻ tuổi giống như củ cải giòn tan, nước nhiều thịt mềm.
Con thỏ nhỏ mắt đỏ kia bỗng kêu to, nhảy dựng lên, khí thế hung ác phóng ra khiến ngưu yêu do dự một chút.
- Người nào cũng đừng hòng chiếm, ta muốn cặp chân kia.
Yêu ma nửa người nửa sói kêu to, hung tàn nhào tới, nắm hai chân Phương Hành mà kéo.
- Đầu ta muốn!
- Ta chỉ muốn một cánh tay là đủ rồi.
- Ta thích ăn ruột...
- ... Ta... Ta thích món trong quần kia của hắn...
Giống như quán cơm, một đám yêu ma đồng thời vọt lên, trong nháy mắt muốn chia Phương Hành thành các phần.
- Con mẹ nó, không cho ta thở một hơi...
Phương Hành hơi yên lặng, trước khi hắn đến cũng biết được Hắc Uyên đại ngục này đồ ăn nghèo nàn, không có linh khí. Trong môi trường này, sự thèm ăn của chúng yêu tăng lên rất nhiều, dẫn đến bọn chúng luôn tồn tại trong trạng thái ăn không đủ no. Vì tranh thức ăn, chúng điên cuồng đến mức không bình thường, có một số yêu tu nhỏ bé bị ném vào đây lập tức trở thành thức ăn cho chúng, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.
Mà một Nhân tộc như hắn bị ném vào lại càng không có chút hi vọng sống sót nào.
Trong Hắc Uyên đại ngục này, lại bị áp chế một thân tu vi, chỉ có thể dùng sức mạnh nhục thân để chống lại hoàn cảnh. Tu sĩ Nhân tộc giỏi pháp thuật, nhưng không có sở trường nhục thân, đương nhiên không thể nào đánh lại những yêu tu có thân thể cường tráng. Cũng vì nguyên nhân này cho nên khi Phương Hành vừa được dưa tới đã bị những yêu ma này xem là đồ ăn, thậm chí cũng không thèm hỏi đã lập tức muốn ăn sạch hắn, việc này đúng là cũng không lạ gì.
Có điều bọn yêu ma này xem Phương Hành là người dễ bắt nạt thì thật sự bọn họ đã nhầm người rồi.
Bây giờ nhục thân của hắn mạnh đến mức nào?
Ngay cả Phương Hành cũng khó đánh giá được, bây giờ đúng dịp có thể thử tay một lần.