Lược Thiên Ký

Chương 517: Tiểu hung thần

Chương 517: Tiểu hung thần

- Hô…
Cự phủ (búa lớn) chém xuống, chính do ngưu yêu phát động, cảnh tượng này như muốn dùng một búa chặt Phương Hành làm hai khúc.
Phương Hành cười lạnh một tiếng liền nhảy lên, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, tránh né lưỡi búa, sau đó đánh ra một quyền, nện mạnh vào chuôi cự phủ, phản lực chấn động khiến bàn tay ngưu yêu rung lên tạo thành hai vết nứt, sau đó hét lớn một tiếng, chân đá ra ngoài. Phía sau đầu y, con thỏ mắt đỏ nhảy dựng lên muốn móc lấy não hắn, bị hắn tung mộc cước đá bay ra ngoài.
Một cước đá này khá lợi hại, khiến hốc mắt thỏ mắt đỏ chảy ra máu tươi.
- Xoẹt…
Song trảo sắc nhọn của lang yêu chộp được bên hông Phương Hành, hắn xoay tay lại ấn mạnh lên song trảo của nó, lại nhìn nó cười một tiếng, một quyền đánh ra trực tiếp đánh nát đầu lang yêu, máu văng tung tóe trên tế đài. Cùng lúc đó, tay hắn không ngừng vung chưởng về phía sau, hồ yêu tay cầm loan đao muốn cắt cổ hắn, lại bị hắn dùng một chưởng này đánh mạnh vào bụng nó, xương sườn bị gãy xuyên qua da thịt lòi ra ngoài, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không dứt.
- Con mẹ nó, gặp phải một tên hung thần rồi, mau trốn...
Sói chín đầu cùng hồ yêu kêu lên thảm thiết, một đám yêu ma muốn xông lên lại bị dọa đến sợ hãi. Một đám này chỉ cầu sinh tồn, không cần đến tôn nghiêm, ngay từ đầu muốn bắt nạt Phương Hành chỉ là muốn tìm chút thức ăn chia nhau. Tuy nhiên, đối mặt với bọn họ là tên Nhân tộc ngốc nghếch nhưng không dễ bị ức hiếp, ngược lại bị hắn đả thương hai tên, làm thịt hai tên, so với cây đinh còn khó nắm hơn nên liền muốn chạy trốn.
- Muốn chạy trốn ư?
Phương Hành lớn lên từ ổ thổ phỉ, hoàn cảnh không khác nơi này nhiều lắm. Biết rõ đi tới nơi như này, trước hết phải để người ta biết hắn đủ hung ác, hung ác đến mức chỉ có thể để người ta đề phòng hắn mà không để bọn họ có ý đồ với hắn. Cho nên sau khi chấn nhiếp quần ma, hắn không chỉ không dừng tay mà còn trở tay vung cự kiếm hắc sắc ra ngoài, quét ngang một kiếm.
- Rầm rầm…
Một cơn mưa máu rơi xuống, bốn năm con yêu ma chạy trốn chậm đồng thời bị một kiếm này chém cơ thể làm hai, thi thể lăn ra.
Sau đó, Phương Hành lại nhấc cự kiếm lên, nhảy xuống phía dưới tế đàn, một kiếm vung lên, chém yêu ma trốn chậm làm hai nửa.
- Má ơi…
Chúng yêu ma bị hù đến hồn vía cũng mất luôn, vốn cho rằng có quả hồng mềm rơi xuống dễ bắt nạt, ai ngờ gặp phải tên ngốc hung thần ác sát, chỉ hô một tiếng đã như chuồng nhốt cừu được mở ra, chạy toán loạn, loạn thành một đoàn.
- Không cho phép trốn!
Giọng nói của Phương Hành vang lên.
- Ngu mới không trốn…
Chúng yêu tu ai thèm để suy nghĩ của hắn vào mắt, chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai chân,
Mà Phương Hành chỉ cười, một bước phóng ra, cự lực đạp trên mặt đất khiến mặt đất nứt ra như mạng nhện, thân hình vô cùng quỷ mị, mang theo hai luồng kình phong, ầm ầm rung động. Thân hình hắn nhanh như điện xông về phía trước, hắc kiếm vung lên chém đầu hai yêu ma trốn nhanh nhất đồng thời bay lên, sau đó nhanh chóng hướng qua phải, lại giết con yêu tu thứ ba….
- Trốn càng nhanh thì chết càng nhanh!
Quát to một tiếng, thân hình Phương Hành bay lên, cự kiếm hắc sắc nghiêng nghiêng cắm trên mặt đất, khí thế hung ác, sát khí ngập trời.
- Không… Không trốn nữa.
Một đám yêu ma đều bị khí thế hung ác của Phương Hành làm cho sợ hãi, khiến cơ thể đứng yên như bị chú định thân.
Trong lúc nhất thời, một người một thanh kiếm đã dọa khiến đám yêu ma kia sợ hãi, không ai dám trốn.
- Ta đang tìm một tên Đại Kim Ô, nửa năm trước các người đã từng thấy nó chưa?
Làm chúng yêu ma choáng váng, Phương Hành khoanh hai tay, ánh mắt bất thiện nhìn bầy yêu ma nơm nớp lo sợ kia, giọng nói không cao không thấp, đầy hàm ý nói:
- Người nào có thể nói ra tin tức của nó có thể sống, không nói được thì chết, tin tức người nào nói trước thì sống, nói thứ hai liền chết, nói thật sống, nói giả chết, không nói ra được thì cùng chết hết.
Lời nói rõ ràng mục đích yêu cầu của mình, Phương Hành liền ngồi trên một tảng đá màu đen, uống rượu giải khát.
Hắn vốn là một ác nhân nên hiểu được phương pháp đối phó với những ác nhân này.
Chúng yêu ma còn chưa bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên nghe một câu như thế, ai cũng sững sờ.
- Ngươi… Ngươi chớ làm loạn…Ta là người của Hùng Ma Vương…
Một lúc lâu mới có một tên Trư tinh thoáng phản ứng lại, vẻ mặt dữ tợn mở lời uy hiếp.
- Bạch!
Phương Hành rút kiếm ra chém xuống đầu heo của hắn, lắc lắc máu trên thân kiếm, nói:
- Nói nhảm cũng chết!
Một đám yêu ma bị làm cho sợ hãi, từng tên mắt lớn trừng mắt nhỏ, trông mong nhìn Phương Hành, rồi lại nhìn nhau. Qua một lúc lâu mới có một con Dã Lang tinh run giọng nói:
- Xin hỏi đại nhân… Kim Ô muốn tìm có dáng vẻ thế nào?
Phương Hành liếc mắt:
- Hình thể lớn như hai con trâu…. Có lẽ lớn hơn một chút, ta cũng không gặp nó một thời gian rồi. Tên này có khi rất giống hồ ly, có lúc lại ra dáng đại gia, càng có thể ra vẻ đáng thương, một thân lông vũ ngăn nắp, thân thể cường tráng…
Nghĩ sao nói vậy, hắn miêu tả Đại Kim Ô một vòng khiến đám yêu ma rơi vào trầm tư.
- A … Ta .. Ta thấy rất giống một người.
Một lúc lâu, bỗng nhiên có một Ma Viên tinh run giọng nói:
- Mấy tháng trước, đúng thật ta từng thấy một con kim sắc Đại Điểu xuất hiện ở vùng này. Những con chim yếu ớt khi tiến vào thường bị nhiều người muốn bắt, nhưng con chim kia vô cùng lợi hại, xé nát khá nhiều người có ý đồ với nó. Lúc đầu nó còn dự định tuyển một nhóm thủ hạ, xưng bá một phương, những người đó gọi nó là Kim …Kim Lục gia…
Phương Hành nghe xong, ánh mắt sáng lên, hỏi tiếp:
- Không tệ, chính là nó, sau đó thế nào?
- Sau đó…. Sau đó…
Ma Viên tinh kia cố gắng nhớ lại, nhưng lại nghĩ không ra.
- Ta biết…. Ta nhớ ra rồi…
Một con chuột tinh hai mắt tỏa sáng, cướp lời:
- Ta cũng nghĩ ra đúng thật có một người như thế, lúc đầu nó lăn lộn trong Hắc Uyên đại ngục, có chút địa vị, kết quả Hùng Ma Vương vùng này muốn mời nó làm thú cưỡi, trong cơn tức giận nó xử lý ba sứ giả của Hắc Hùng Vương, tuyên chiến với Hắc Hùng Vương, kết quả bị Hắc Hùng Vương một đường đuổi giết, không biết đã trốn đến nơi nào rồi.
- Không biết trốn đi nơi nào hay là đã bị giết?
Phương Hành nghe đến đó, ánh mắt trở nên phát lạnh.
- Chắc không phải bị giết, nếu Hắc Hùng Vương giết được nhất định sẽ tuyên cáo tứ phương, tỏ rõ uy phong của mình.
- Đúng, nghe nói nó cùng người của Hắc Hùng Vương ở Hoang Cốt Phần huyết chiến một trận, cũng chết không ít người.
- ….
- ….
Chúng yêu kể ra câu chuyện, cuối cùng lại nhớ ra có một vị như thế, mồm năm miệng mười nghị luận.
Hắc Uyên đại ngục này thế lực cực lớn, sở hữu chín tòa Truyện Tống trận pháp để vận chuyển tội tù, Yêu đình đối với tội phạm Hắc Huyên đại ngục giam giữ khá lỏng lẻo, trừ những người trên thân còn có bí mật sẽ đặc biệt chiếu cố không để người ta giết chết, còn những người khác thì mặc kệ. Có những người có thể trở thành đồ ăn, cũng có người sẽ trở thành Ma Vương, chuyện này còn tùy thuộc vào bản lĩnh của họ, chẳng ai để ý tới.
Cũng chính vì thế, thế lực bên trong Hắc Uyên đại ngục chém giết lẫn nhau không ngừng.
Đối với một nơi thiếu thốn như Hắc Uyên đại ngục, đây cũng xem như là phương pháp tiêu hao số lượng tù binh tốt nhất.
Sau một trận ép hỏi, Phương Hành cũng biết qua chuyện của Đại Kim Ô, có điều cụ thể ở nơi nào thì còn có chút mơ hồ.
- Tên Hùng Ma Vương kia là người thế nào?
Sau khi Phương Hành nghe xong chúng yêu cung cấp thông tin, lạnh giọng hỏi.
Có yêu ma nói:
- Hắc Hùng Vương là một vị Ma Vương ở đây, hắn không chỉ có thân thể mạnh mẽ, được ăn ngon nhất, thủ hạ hội tụ đông nhất mà ở vùng này cũng không ai dám trêu chọc hắn. Yêu ma mới vào Hắc Uyên đại ngục chỉ cần có thể còn sống sót nhất định phải đến chỗ hắn báo cáo, hắn đồng ý mới có tư cách sinh tồn ở chỗ này, nếu không cũng không sống nổi.
- Hóa ra là ngục bá.
Phương Hành nhẹ gật đầu, trong lòng nắm chắc, cũng không dài dòng, chỉ vào bầy yêu nói:
- Mang ta đi gặp tên Hắc Hùng Vương kia.
Bầy yêu nhất thời hoảng sợ, nguyên đám khóc than:
- Đại nhân, ngài muốn đi tìm Hắc Hùng Vương sao? Đó là anh hùng của anh hùng, còn chúng tôi chỉ là những người nhỏ bé, không dám xen vào. Ngài bảo chúng tôi nói tin tức của Kim Ô liền thả cho chúng tôi một con ngựa đi, không thể nói mà không giữ lời được, đây là câu nói Nhân tộc thường dùng đó, đại nhân đại lượng, xem chúng tôi như cái rắm mà thả đi...
Phương Hành bị chúng yêu chọc tức giận đến bật cười, hắn quát:
- Ta còn chưa gọi là anh hùng, tên Hùng Ma Vương kia được tính là thứ gì? Cẩu Hùng thì có. Còn nữa, Nhân tộc có nhiều danh ngôn chí lý, ví như thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.., những câu hay câu tốt thế này các ngươi không học, đi học những từ loạn thất bát tao đó làm gì. Ta nói cho các ngươi biết, ta nói tha cho các ngươi một mạng nhưng không nói thả cho các ngươi một con con ngựa, mau dẫn đường cho ta.
Bầy yêu khóc lớn:
- Ngài mang chúng tôi đến đó chẳng khác nào bảo chúng tôi đi tìm đường chết?
Phương Hành quát:
- Không đi liền chết, ngươi chọn đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất