Chương 518: Tìm Kim Ô
Đụng tới một người không nói lý thế này, bầy yêu cũng chỉ có thể tự nhận mình gặp xui xẻo. Đã gặp vận xui thì dù có than trời trách đất, làm bộ đáng thương cũng bị Phương Hành bức đi, đành ủy khuất lên phía trước dẫn đường, mà Phương Hành thì bắt tên ngưu tinh cao lớn kia làm bản tướng, còn hắn thảnh thơi cưỡi bên trên, trên tay cầm lấy hắc sắc cự kiếm, chuẩn bị trước nếu tên nào không thành thật liền cho một kiếm.
Trong Hắc Uyên đại ngục, không có ban ngày ban đêm, khắp nơi ánh sáng yếu ớt, tùy tiện nhìn bên đường có thể thấy những mảnh xương trắng hoặc những con ma gầy gò xanh lét. Nếu như hắn đơn độc đi qua nơi này, không biết sẽ có bao nhiêu tên xem hắn là con mồi thịt non mềm mọng nước, có điều đánh không thắng được hắn. Chẳng qua hiện tại hắn để một đám yêu ma đi trước dẫn đường nên đã chấn nhiếp được yêu ma khác, không ai dám mạo phạm.
Không lâu sau đi tới một tòa Bạch Cốt sơn, nơi này đúng như tên của nó, cả tòa lũy thành được xây dựng từ xương cốt âm u, lại ở trong núi, nơi này giống như một cuộc hành hương lên thang xương. Cả hai bên đều có ánh mắt yêu ma hung hãn đẫm máu đóng giữ. Tại bậc thang xương ở vị trí cao nhất có một con gấu đen to lớn, phía sau lại có mấy nữ yêu mặc trang phục thiếu vải chăm sóc.
- Người đến là ai? dám xông đến đạo tràng Hùng Vương chúng ta? Không muốn sống sao?
Cách Bạch Cốt sơn trăm trượng liền có hai tên tiểu yêu gầy trơ xương nhảy ra, vung xiên sắt gào lên với Phương Hành.
Phương Hành từ xa liếc nhìn, thấy Hắc Hùng yêu đã phát hiện hắn đến đây lại còn cố tình làm bộ để hai con tiểu yêu chặn đường, hắn cười lạnh, nghiên người qua một bên nói:
- Thay ta truyền một lời cho Đại Vương các ngươi.
Hai con tiểu yêu liếc nhìn nhau, một con tiến lên, diễu võ giương oai nói:
- Truyền lời gì?
Phương Hành “vù” một tiếng vung kiếm ra, ánh sáng lóe lên, đầu con tiểu yêu bay vọt lên không trung, máu văng tung tóe khắp nơi. Phương Hành đạp trên lưng ngưu tinh một cái, thân hình bay lên, xoay một chân đá vào đầu con quỷ kia. Đầu này như đạn pháo bay về phía con gấu trên Bạch Cốt sơn, đồng thời quát to:
- Tiểu tổ tông nhà hắn lên núi rồi.
- Bốp!
Nhìn thấy đầu người bay tới, gấu đen kia không giả vờ ngủ được nữa, đánh bay nữ yêu xoa xoa trên lưng nó, vung tay đánh nát đầu tiểu yêu kia, máu văng vào mắt gã, quát to:
- Tên nào dám giương oai trước mặt bổn vương?
Hắn tức giận quát lên, yêu ma hai bên đều lộ vẻ mặt hung ác, giận dữ nhìn Phương Hành.
Đây giống như sát khí, nhất thời hù dọa mấy yêu ma bị Phương Hành bắt buộc tới đây, chân tay mềm nhũn.
Mà Phương Hành lại không sợ chút nào, hắn nâng hắc sắc cự kiếm chậm rãi đi về phía Bạch Cốt sơn, lạnh giọng nói:
- Gấu con à, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là từ giờ trở đi ngươi không còn là Hùng Vương nữa, Bạch Cốt sơn này của ngươi, tiểu đệ của ngươi, còn có mấy yêu tinh cái này của ngươi.... Con gấu cái kia ta không cần... Tất cả còn lại đều thuộc về ta ; hoặc ngươi phải trả lời ta một vấn đề.
Bên người Hắc Hùng Vương đúng thật là có một con gấu cái, thịt trên người xếp thành ba tầng, nhưng vẫn cố tỏ ra xinh đẹp, trên đầu có cài một bông hoa hồng, cũng không biết hái được từ nơi nào. Lúc đầu nàng ta nhìn thấy Phương Hành, đôi mắt sau khuôn mặt béo ú bắn ra tia nhìn si mê, nhưng khi nghe Phương Hành nói chỉ muốn mấy tiểu yêu tinh khác mà không muốn nàng, nhất thời nổi giận, bạo hống một tiếng.
- Từ đâu tới một tên không biết sống chết thế này, bắt bữa ăn ngon này lại cho ta...
- Ngao....
Tiếng lang yêu truyền lệnh hú dài, một đám yêu ma như thủy triều lao tới.
Phương Hành cười ha ha một tiếng, đột nhiên tăng tốc, đeo kiếm bay thẳng, đón đám yêu ma như thủy triều chạy tới kia.
- Ai... Vị chủ nhân này còn mạnh hơn Kim Ô.
Một đám yêu ma đi theo Phương Hành bị làm cho sợ hãi, gần như không dám nhìn thẳng.
Trong Hắc Uyên đại ngục này không giống thế giới bên ngoài, các loại pháp thuật chỉ đổ sông đổ biển, ở chỗ này thứ duy nhất có thể dùng chính là sức mạnh nhục thân. Mà thân thể dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ đến lúc mệt mỏi, yêu ma Bạch Cốt sơn nhiều như vậy, không ít hơn mấy trăm con, dù ngươi là tu sĩ Nhân tộc cường hãn đi nữa thì có thể giết chết được mấy tên? Đừng nói thế lực mạnh mẽ của Hắc Hùng Vương, riêng thủ hạ cường hãn một chút là có thể khiến ngươi mệt chết rồi.
Như Kim Ô lúc trước, nhục thân cũng mạnh mẽ hiếm thấy, nhưng không phải vẫn bị thủ hạ của Hắc Hùng Vương đánh trọng thương đó sao?
Tuy nhiên, chẳng ai ngờ rằng khi đám yêu ma xông thẳng đến Phương Hành, ngay lúc hai bên chạm vào nhau, đột nhiên tay trái Phương Hành nâng lên, bóp nát một cái ngọc phù lóe ra tia sáng màu vàng nhạt. Sau đó hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại đứng trước mặt Hắc Hùng Vương kia, hắc sắc cự kiếm thẳng tắp đâm thẳng vào ngực nó, chừng hơn một tấc.
Một chân đạp trên bụng Hắc Hùng Vương, một tay ấn kiếm, Phương Hành nhìn vào mắt nó, hỏi:
- Ngươi chọn cái nào?
- Na Di pháp khí? Hắn lại có Na Di pháp khí sao?
Một đám yêu ma lúc đầu là ngẩn ngơ, sau là kinh hãi đến nói không ra lời.
Trong Hắc Uyên đại ngục sát khí lan tràn, lại kiêm có đại trận áp chế, linh lực của chư yêu đều không thể dùng, ngay cả pháp khí uy lực cũng bị áp chế, chỉ có thể sử dụng được binh khí, sử dụng Na Di pháp khí này trên phạm vi rộng không nói, điều quan trọng là phía trên tử thủ nghiêm ngặt, căn bản không thể mang vào, cho dù trên người có mang vào thì chắc chắn cũng bị những canh ngục gặp mặt lột da kia tịch thu, không biết tu sĩ Nhân tộc này làm thế nào mà thần thông quảng đại như vậy, có thể mang theo một cái vào đây.
Đương nhiên bọn họ không biết được Phương Hành mang vào một cái Động Thiên Chỉ, không gian trữ vật không lớn, đồ mà hắn mang tới cũng không nhiều, chỉ mấy món, cái ngọc phù dịch chuyển duy nhất này đã bị hắn dùng.
Lúc đầu, thái độ của Hắc Hùng tinh khá kiêu căng ngạo mạn, nhưng đột nhiên bị Hắc Sắc Cự Kiếm đâm mạnh vào tim, tuy gã da dày thịt béo nhưng cũng biết rõ mũi kiếm kia chỉ cách trái tim mình không xa, bị hù đến toát cả mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói:
- Đại nhân, đại nhân tha mạng, ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi… Muốn tiểu đệ cùng nữ nhân của ta…Đều lấy đi, đừng khách khí.
- Nữ nhân của ngươi?
Phương Hành nhìn thoáng qua con gấu cái mập mạp kia, lắc đầu:
- Không có hứng thú, nói cho ta biết Đại Kim Ô ở đâu?
- Đại Kim Ô?
Hắc Hùng tinh ngẩn ngơ, nhất thời không kịp phản ứng.
- Đại Vương… Mấy tháng trước ngài muốn tìm vật cưỡi, con yêu cầm kia…
Có tiểu yêu ở sau nhỏ giọng nhắc nhở.
- Hả… Là nó…
Hắc Hùng tinh nghĩ ra, nhất thời khuôn mặt như đưa đám:
- Đại đại đại…Đại nhân, ngài đừng xử oan ta, nhắc tới nó ta còn muốn mắng chửi người đấy. Trước đó ta muốn mời nó về dưới trướng làm Yêu tướng, kết quả tên kia trực tiếp trở mặt, còn nói muốn ta làm Yêu tướng của nó, sau đó ta cho đám tiểu yêu vây bắt nó, kết quả nó giết luôn thủ hạ của ta, chạy trốn đến núi Ô Trạch. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng nó còn bay ra ngoài đoạt thức ăn, khiêu khích… Ta muốn bắt nó cũng không được….
- Ồ, vậy là nó chưa chết sao ?
Phương Hành hơi ngẩn ra, vô cùng vui mừng.
- Chết? Ta có chết sợ nó cũng không chết được, mỗi ngày đều chạy đến chửi bóng chửi gió…
Hắc Hùng tinh như ủy khuất tận trời, bộ dạng kia muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
- Chạy đến chửi bóng chửi gió?
Phương Hành khẽ giật mình:
- Vậy sao ngươi không bắt nó?
Vừa nói bàn tay vừa nhấn một cái, dáng vẻ như nếu Hắc Hùng tinh nói câu nào dối trá, liền một kiếm cho nó phải chết thê thảm.
Hắc Hùng tinh nhận ra sát ý trên người Phương Hành, bị hù đến cơ thể run lên:
- Đại nhân minh giám, tiểu yêu không nói câu nào dối trá… Ô Trạch lĩnh có một đặc thù, trong lòng đất đều là dung nham, không có chỗ đặt chân, chỉ ở vách đá trên sườn núi mới có một bức tường hoành nham có thể trú chân, ta ở đây lại không điều khiển được mây, ngoại trừ có cánh thì chẳng ai vào được trong đó…
Nói đến điều này Phương Hành mới có được mấy phần tin tưởng, liền hét lớn một tiếng:
- Dẫn ta đi xem.
Nói xong nắm chặt da lông phía sau gáy gấu đen kia, kéo nó lên, hắc sắc cự kiếm đè phía trên bảo nó dẫn đường lên trước, còn mình ở phía sau cưỡi ngưu yêu, vui vẻ ung ung đi về hướng núi Ô Trạch. Ngưu yêu kia khá thông minh, ngoan ngoãn để Phương Hành cưỡi, cũng bởi nó phát hiện tuy tên Nhân tộc này không có gì tốt lành, nhưng mới đến nơi này đã có thể chế trụ Hắc Hùng Vương xưng bá một phương kia, nói không chừng sau này hắn cũng sẽ trở thành bá chủ một phương trong Hắc Uyên đại ngục, không phải thời gian này nên tranh thủ nịnh nọt hắn sao?
Núi Ô Trạch cách Bạch Cốt sơn không xa, chính là một nơi ở biên giới của Hắc Huyên đại ngục, ở đây khắp nơi xuất hiện vết đứt gẫy tựa như vách núi, phía dưới khói độc dung nham trong lòng đất bốc ra, một khi rơi xuống chắc chắn xương cốt không còn, quả nhiên ngoại trừ biết bay, nếu không những người khác đừng mơ tưởng đặt chân đến đây được. Chắc hẳn Đại Kim Ô tìm được nơi dừng chân thế này, nếu không cũng khó mà trốn khỏi sự truy sát của Hắc Hùng Vương.
Tại vùng này lại có không ít yêu ma, phía sau sơn nham kia có nhiều quỷ quái linh tinh không biết đang chờ đợi cái gì.
Hắc Hùng Vương có chút lúng túng giải thích:
- Trước đó ta bị tên kia làm cho tức điên, vốn không bắt được hắn nên đành phải treo giải thưởng, bất cứ người nào có thể giúp ta bắt được tên tặc điểu này liền thưởng một trăm cân thịt cùng một tiểu yêu tinh làm ấm chăn…
- Chỉ có một trăm thịt đã có nhiều người liều mạng đến vậy, có thể thấy được ở nơi này không ai ăn đủ no, còn ngươi lại có một thân mỡ béo.
Phương Hành lườm nó một cái khiến lưng Hắc Hùng tinh trở nên lạnh lẽo.
- Oa…
Ngay lúc đoàn người sắp đi đến vách đá cheo leo đã nghe một giọng nói hề hề bên trong Ô Trạch truyền ra:
- Có bản lĩnh các ngươi cứ tiến vào đi, Đại Kim gia các ngươi ở đây nè, có bản lĩnh thì vào đi. Đồ khốn kiếp, chỉ bằng bọn ma cà bông các ngươi mà xứng bắt Kim gia ta sao? Để ta kể sơ qua năm đó ta ở Nam Chiêm, Kim gia ta đã mang theo tiểu đệ từ trong vòng vây của đám Kim Đan, lấy thủ cấp từng người, thong dong rời đi đấy! Không phải ta nói dóc với các ngươi đâu, không chỉ Đại Kim gia ta thần thông quảng đại mà tiểu đệ của ta cũng là người có tính tình không tốt gì, nếu hắn biết Đại Kim gia ta xảy ra chuyện nhất định sẽ tới cứu ta, đến lúc đó nhất định hắn sẽ nướng từng người các ngươi, còn tên gấu chó kia cũng sẽ bị hắn mổ lấy mật gấu, hầm tay gấu…
Giọng nói phách lối của Đại Kim Ô quanh quẩn không ngừng, Phương Hành nghe được nhất thời hai mắt sáng lên.