Chương 529: Người thủ Phù Tang sơn
Yêu tộc kết cấu phức tạp, vừa có một Cổ Yêu xuống dốc liền xuất hiện Yêu mạch mới, nhưng trong đó cũng có một thế lực đặc thù nhất, chính là Thái Thạch tộc, bởi vì tộc này căn bản không phải Yêu tộc mà là Nhân tộc. Chỉ là tổ tiên của nó thân thiết với Yêu mạch, dễ dàng cho họ đặt chân ở đây, ba ngàn năm phát triển đã trở thành một đại thế lực phía Bắc, trong nhà có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, thế lực không nhỏ.
Bên trong Yêu đình thập đại trưởng lão có một người của Thái Thạch gia, có thể thấy được lực ảnh hưởng của Thái Thạch gia ở Yêu tộc.
Quan hệ của Thái Thạch gia và Hắc Mộc Lĩnh không tầm thường, thậm chí còn có lời đồn nói Hắc Mộc Lĩnh vốn là do Thái Thạch gia nâng đỡ lên. Bởi vì thân phận đặc thù của Thái Thạch gia nên không tiện chen người vào Cổ Yêu bát mạch nên liền nâng đỡ Hắc Mộc Lĩnh thuộc Yêu tộc tạo nên một thế lực riêng, mưu đoạt địa vị Cổ Yêu bát mạch, cũng thay Thái Thạch gia ra mặt quản lý một số chuyện bọn họ không tiện lộ diện.
Lúc trước lên tiếng nhốt Đại Kim Ô vào Hắc Uyên đại ngục chính là trưởng lão Yêu đình Thái Thạch Đản của Thái Thạch gia.
Chỉ là cho dù thế, Đại Kim Ô cũng không ngờ trưởng lão Nguyên Anh Thái Thạch gia lại đích thân tới vì mình…
Cần biết trong Yêu đình, thân phận trưởng lão Nguyên Anh vô cùng cao quý, cũng vì tiềm tu chuẩn bị độ kiếp cho nên khi không có đại sự đều rất ít lộ diện. Mọi chuyện ở Yêu đình đều do mười vị trưởng lão Kim Đan Đại Thừa xử lý, tộc trưởng của các tộc cũng do yêu tu Kim Đan giải quyết. Những người này trên cơ bản ngoại trừ ở nhà ôm hài tử, giáo huấn một số hậu bối thì sẽ không tùy tiện lộ diện.
Nhưng hôm nay, Nguyên Anh lão tổ Thái Thạch gia càng thêm phần thần bí hơn với các trưởng lão Nguyên Anh bình thường lại đi tới Phù Tang sơn.
Mà sắc mặt của tộc trưởng Kim Ô Ô Cổ Mộc lại càng thêm trắng bệch, đối mặt với đại tu Nguyên Anh, Yêu Tiên lệnh trong tay hắn không có ý nghĩa gì.
- Ôi, tộc trưởng Kim Ô thấy ta nói có lý không?
Lão tổ Thái Thạch cưỡi bạch ngưu, từ từ đi tới trước Phù Tang sơn, khẽ dừng bước, mỉm cười hỏi.
- Việc này… việc này có ẩn tình khác, xin tiền bối thứ tội, thế tử Kim Ô nhất mạch ta không thể lại bị nhốt vào trong Hắc Uyên đại ngục!
Ô Cổ Mộc quyết tâm, vẫn trầm giọng quát.
Lúc này mới chưa tới mười ngày liền có hai vị đại yêu Nguyên Anh hạ cố tới Phù Tang sơn, cũng khiến lòng ông ta sinh cảm giác vô lực.
Nhưng sau khi không biết làm sao, ông ta cũng cảm giác mình phải bảo vệ đứa cháu này.
Dù sao đứa cháu này cũng là hi vọng trong tương lai của Phù Tang sơn.
Còn ông ta đã sớm thất vọng với chính đứa con trai kia của mình.
- Ồ? Tộc trưởng Kim Ô không đồng ý với lời của lão hủ?
Thái Thạch lão tổ không ngờ Tộc trưởng Kim Ô lại cự tuyệt, khẽ ngẩn người, cười nói:
- Nhưng chuyện này cũng không phụ thuộc vào ngươi được!
Xùy một tiếng, lão ta ngồi trên bạch ngưu, trực tiếp đưa tay chộp vào phía trong Phù Tang sơn, mà hướng đi của bàn tay này chính là Đại Kim Ô chuẩn bị chạy trốn tới sau núi. Một chưởng này tốc độ cũng không phải rất nhanh, nhưng lại khiến người nhìn sinh cảm giác không thể trốn, không thể đi, trơ mắt nhìn một chưởng này thăm dò vào trong đại trận Phù Tang sơn, bắt lấy Kim Ô.
Mà tộc trưởng Kim Ô tộc, thậm chí là Ô Tang Nhi, hay cả bản thân Đại Kim Ô cũng không thể sinh nổi một chút ý niệm phản kháng dưới một chưởng này.
Nhưng thời điểm một chưởng này sắp chụp trúng Đại Kim Ô, đột nhiên giữa đường xuất hiện một lão đầu nhảy lên, vung quải trượng ngăn trước bàn tay lớn kia, chính là lão Thụ tinh Căn bá không cao tới ba thước. Lúc này nhảy lên lại giống như vô cùng phẫn nộ, dựng râu trừng mắt hét lớn:
- Đồ hỗn trướng từ đâu tới, không thông báo một tiếng liền muốn xông vào Phù Tang sơn? Xem lão nhân gia ta là vật trang trí à?
Người này vừa xuất hiện liền khiến lòng người xung quanh sinh ra một loại suy nghĩ, đó chính là hoang đường, quái dị.
So sánh với bàn tay lớn kia của Thái Thạch lão tổ, lão nhân này thật sự quá thấp bé, ngay cả một ngón tay của người ta cũng không bằng, nhìn giống như thổi một hơi có thể thổi bay, khí tức trên thân giống như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể như đèn cạn dầu. Chỉ sợ một yêu thú cường tráng chút cũng có thể bổ giết chết ông ta rồi, nhưng vào lúc này lại dám nhảy ra cản đường?
- Vị đạo hữu này là?
Thái Thạch lão tổ ngược lại không trực tiếp nghiền nát ông ta, có lẽ vì thấy ông ta quá yếu, yếu tới mức không có ý trực tiếp động thủ.
Vì để tránh ảnh hưởng tới thân phận của mình, bàn tay lão ta khẽ dừng, mở miệng hỏi.
Lão Thụ tinh vung quải trượng càng thêm hung hăng, kêu lên:
- Lão già ta sống đã quá lâu, sớm không nhớ rõ đạo hào của mình, nhưng Tiểu Ô Nha ở núi này đời đời kiếp kiếp đều gọi ta là Căn bá, có lão già ta ở chỗ này, Phù Tang sơn chừng mấy vạn năm cũng không có ai xông tới. Thứ ngạo mạn nhà ngươi từ đâu tới, nhìn có chút quen mắt, dám tới nơi này gây chuyện sao?
- Mấy vạn năm…
Lời vừa nói ra liền khiến Ô Tang Nhi muốn che mặt, Yêu tộc phía bắc cũng chỉ mới ba ngàn năm, lão nhân gia ngài ở đâu mà tới mấy vạn năm…
Rơi vào đường cùng, nàng muốn khuyên lão Thụ tinh lại không biết mở miệng thế nào, lo lắng nhìn về phía biểu huynh của mình.
- Đạo hữu nhìn ta thấy quen mắt sao? Ôi, lão hủ Thái Thạch Hồng Mông ta tới trợ giúp Yêu đình làm việc, bắt đào phạm, xin mời nhường đường!
Thái Thạch lão tổ tưởng rằng lão Thụ tinh này từng gặp mình liền nhẹ nhàng cười một tiếng, chuẩn bị tiếp tục bắt người.
Nhưng không ngờ lão Thụ tinh giống như căn bản không nghe thấy lời lão ta nói, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, dựng lông mày kêu to:
- Nghĩ tới nghĩ lui, cũng quên mất rất lâu trước lão già ta có từng gặp một đạo sĩ Nhân tộc mặc hôi pháo, cưỡi thanh ngưu. Đấy là một nhân vật lợi hại, nhưng người ta cưỡi thanh ngưu, tiểu oa nhi ngươi lại cưỡi bạch ngưu là thế nào?
Cưỡi thanh ngưu?
Đám yêu tu đều ngẩn ngờ, nghĩ thầm đây không phải Đạo Tổ Nhân tộc sao?
Đây là nhân vật trước đây rất lâu, mười vạn năm hay mấy chục vạn năm? Chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lão Thụ tinh này đang khoác lác sao?
Mà Thái Thạch lão tổ lại biến sắc, lão Thụ tinh này nhìn vô cùng hồ đồ nhưng lại âm thầm châm chọc, cố tình chọc vào trong nỗi đau của lão ta. Dù sao bên ngoài cũng đồn tộc Thái Thạch bọn họ ruồng bỏ Nhân tộc, đầu quân cho Yêu tộc, âm thầm gọi là “Phản đạo giả”. Lão Thụ tinh này nói chuyện Đạo Tổ cưỡi Thanh Ngưu tới trào phúng mình, đây không phải muốn mình gặp chuyện xui xẻo sao?
- Tuổi đã cao còn muốn nhảy ra giả thần giả quý, nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Dưới cơn giận dữ, ông ta hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời, trực tiếp dùng tay chộp về phía Kim Ô.
Một chưởng chộp tới không còn cố kỵ lão đầu tử này nữa, nếu lão còn dám ngăn cản, chắc chắn sẽ bị lực của mình đánh chết…
- A, tiểu oa nhi nhà ngươi chưa nói được hai câu liền mạnh mẽ muốn bắt người? Thật sự quá phận, không để lão đầu tử ta vào mắt sao?
Lão Thụ tinh Căn bá giận dữ khua quải trượng, kêu lớn lên, giống như muốn liều mạng với Thái Thạch lão tổ.
- Ngươi dám thò tay về phía Phù Tang sơn, ta sẽ gõ vào tay của ngươi!
Đám người Hắc Mộc Lĩnh chợt cảm thấy buồn cười, cũng không biết Phù Tang sơn tìm được tên đần này ở đâu, rõ ràng khí huyết lụi tàn, khí tức trên thân yếu ớt giống như phàm nhân lại dám ngăn ở trước mặt Thái Thạch lão tổ? Lại nhìn một chưởng kia của Thái Thạch lão tổ, một trảo này giống như đào đất lật trời, ngay cả một ngọn núi cũng có thể bị bàn tay này nhổ lên, lại càng không cần phải nói tới lão tiểu đầu tử cao chưa tới ba thước này, khi so sánh thậm chí sinh ra một cảm giác buồn cười.
- Căn bá bá mau tránh ra...
Mà Ô Tang Nhi nhìn thấy lại bị dọa cho hét lên một tiếng, thả Phương Hành muốn phóng về phía lão Thụ tinh.
- Lão súc sinh Thái Thạch, ngươi dám đả thương Căn bá, Đại Kim gia có chết cũng không tha…
Đại Kim Ô phía xa thừa cơ chuồn mất nhìn thấy cũng không lo chạy nữa, gầm lên giận dữ bay trở về cứu giúp.
Căn bá tuy tính khí hung hăng, lỗ tai không tốt nhưng kiến thức lại uyên thâm, đã từng dạy Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi thuật tính toán. Trong mắt hai biểu huynh muội, ông ấy không phải một người giữ núi không đáng chú ý, mà chính là ân sư truyền nghiệp, bây giờ tất nhiên không thể ngồi nhìn ông ấy bị Thái Thạch lão tổ ép chết. Huống chi Đại Kim Ô cũng rõ, Thái Thạch lão tổ xuất thủ, bản thân gã có muốn cũng trốn không thoát.
So với chạy mấy chục dặm lại bị bắt trở về, còn không bằng lấy cái mạng nhỏ của mình đổi sự an nguy của Phù Tang sơn.
Đáng tiếc là, dưới một chưởng của Thái Thạch lão tổ, ba người bọn họ tụ lại một chỗ cũng chỉ như ruồi nhặng nhỏ bé…
Nhưng vào lúc này, Căn bá thấy bàn tay lớn kia lại nổi giận. Lão đầu nhìn khô quắt thấp bé, khí huyết suy bại, khi nhìn tới một chưởng này của Thái Thạch lão tổ liền bị chọc giận tới lông mày ria mép đầy trên mặt đều dựng lên. Chỉ là một Nhân tộc tầm thường lại dám không để lão nhân này vào mắt, không sợ ta nổi giận đúng không?
Chỉ là không ai nghĩ tới, lão đầu tức giận càng lúc lại càng tức hơn!
Mà sau khi ông ấy nổi giận, phía sau người bỗng dưng có một hư ảnh cây non mọc ra.
Sau khi sự tức giận càng ngày càng lớn, cây non kia cũng dần dần lớn lên, dần dần trở thành đại thụ tráng kiện, che cả bầu trời.
Còn chưa hết, sau khi đạt tới độ cao che trời, cự mộc còn không ngừng sinh trưởng, giống như muốn nứt vỡ thương thiên.
Mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng khí thế cự mộc này thật sự hùng hồn đáng sợ, giống như tản ra khí thế đỉnh thiên lập địa, uy thế đáng sợ, thậm chí có một loại khí tức tuế nguyệt cổ bộc mà thê lương từ trong bóng cây tán ra, một chốc sau khi đâm thẳng lên bầu trời, đặt ở dưới sơn hà, giống như trở thành cây cầu kết nối khắp nơi Tiên giới, cổ ý thăm thẳm, trấn trụ càn khôn, trấn trụ tuế nguyệt.
Nháy mắt này, tất cả mọi người, bao gồm cả Hắc Mộc Lĩnh cùng nhất mạch Phù Tang sơn đều ngơ ngẩn.
Thậm chí Thái Thạch lão tổ đang chộp về phía Đại Kim Ô cũng kinh hãi, trong lòng ngờ vực…
Những nơi khác trong Yêu địa, trong nháy mắt cũng không biết có bao nhiêu thân thể điều khiển lưu vân, bắt đào phạm ở bốn phía Hắc Uyên đại ngục bị khí tức hùng hồn truyền tới từ Phù Tang sơn làm sợ hãi, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gốc cây sinh trưởng nhanh chóng ở phía tây nam, giống như thạch trụ chống trời đứng giữa trời và đất, chấn động ngay cả pháp thuật cũng không thể thi triển.
- Lão già ta giữ núi mấy vạn năm, không ai có thể xông vào khu vực Phù Tang sơn bắt người…
Căn bá vô cùng phẫn nộ, hai tay đưa cao quải trượng lên, tức giận gõ về phía bàn tay lớn kia.